Nhưng Phương Thần không chịu được sự vuốt ve âu yếm vô cớ ấy của Hàn Duệ.
bạn đang xem “Ánh hoàng hôn mỏng manh - Tình Không Làm Hề” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Phương Thần từng tưởng tượng ra cuộc sống của hai người sau khi Hàn Duệ trở về, nhưng cô chưa hề mường tượng ra tình huống như bây giờ.
Quả nhiên, sự phản kháng có chủ ý của Phương Thần không mang lại nhiều hiệu quả, trái lại dường như nó lại kích thích ham muốn chinh phục của Hàn Duệ.
Đôi môi của Hàn Duệ hơi động đậy, dường như sau sự ngạc nhiên trong phút chốc, anh lại bắt đầu chế giễu cô.
Hàn Duệ không cưỡng bức Phương Thần, chỉ có điều động tác của anh ngày càng nhiều hơn, anh khẽ phả hơi thở bên tai cô... đó là nơi mẫn cảm của Phương Thần, vì thế một lần nữa anh làm cho cô mất khả năng chống lại mà chẳng tốn chút sức lực nào.
Phương Thần khó khăn lắm mới thoát khỏi hơi thở nóng hổi của Hàn Duệ, cô cảm thấy toàn thân tê dại, không thể nào mà nghĩ đến chuyện khác được.
Đến lúc định thần lại thì Phương Thần mới phát hiện ra áo trên của cả hai người đều bị cởi bỏ hoàn toàn.
Phương Thần hít một hơi thật sau, cắn chặt môi.
Trong bóng tối, đôi mắt của Hàn Duệ càng sau thẳm hơn, ở đó như có hai ngọn lửa đang bốc cháy rừng rực, khiến cho nó mỗi lúc một sau thẳm.
Những đường nét vô cùng đẹp đẽ trên làn da trắng như tuyết ấy, khiến cho Hàn Duệ không thể kiềm chế được.
Hàn Duệ dừng động tác lại trong giây lát, rồi sau đó lại tiếp tục, đồng thời anh nghe thấy giọng nói run rẩy của người nằm phía dưới: "Đừng...".
Hàn Duệ không quan tâm đến Phương Thần, cũng không có thời gian quan tâm. Chỉ có anh mới biết được, lúc này đối diện với cơ thể Phương Thần, dục vọng trong con người anh mãnh liệt đến nhường nào.
"Phương Thần không cần phải kháng cự", Hàn Duệ gọi tên của Phương Thần với giọng khàn khàn, hơi thở nóng bỏng dương như làm tan chảy mọi thứ.
Nhưng Phương Thần không nghe.
Cô chỉ biết, đây không phải là điều cô muốn. Phương Thần một lần nữa dùng sức đẩy Hàn Duệ ra, kết quả là ngón tay của cô chạm phải tấm lưng trần của Hàn Duệ và chạm vào một cái gì đó lồi lên.
Phương Thần khựng lại trong giây lát, các ngón tay cứ lần theo vết tích thô ráp đó...
Thì ra là một cái sẹo dài, nàm xiên ngang giữa lưng Hàn Duệ.
Phương Thần sững người lại, tạm thời từ bỏ ý định kháng cự, bàn tay tiếp tục lần mò trên tấm lưng trần của Hàn Duệ, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.
Sau đó Phương Thần hoàn toàn yên lặng.
Nằm trên sofa mềm mại, Phương Thần mặc cho người đàn ông ấy ôm ấp vuốt ve, chịu đựng sự kích thích không lấy gì làm dịu dàng của Hàn Duệ.
Phương Thần chỉ thở dài một cái, mắt của cô cũng từ từ nhắm lại, chỉ có hai tay vẫn bám vào lưng cửa Hàn Duệ, mười ngón tay cô hơi co lại.
S ngoan ngoãn nghe lời của Phương Thần như thế dường như chưa từng xảy ra bao giờ. Hàn Duệ đã nhanh chóng nhận ra sự khác thường này của cô.
Hàn Duệ ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt trầm tư nhưng bình thản của Phương Thần.
Cô ấy đang nghĩ gì?
Hơi thở của Hàn Duệ vẫn nóng hừng hực, do sự dang trào của ham muốn nên ngực anh cứ phập phồng.
Dừng lại, Hàn Duệ đưa mắt tay khẽ véo lên má Phương Thần rồi nói như ra lệnh: "Mau mở mắt ra".
Đôi lông mi của Phương Thần bắt đầu hơi động đậy, một giây sau cô mở mắt ra nhìn Hàn Duệ.
Quả là rất nghe lời.
Phương Thần vẫn không nói gì, môi cô mấp máy, ánh mắt rất phức tạp.
Lại là biểu hiện chết tiệt ấy.
Hàn Duệ cảm thấy một chán động trong lòng, sự ham muốn ngùn ngụt lúc nãy dần dần tan biến.
Hàn Duệ đưa mắt xuống nhìn chằm chằm vào người con gái gần trong gang tấc.
Đugn1 lúc đó, ánh đèn của một chiếc xe lướt qua, ánh sáng huyền ảo đó xuyên qua rèm của chiếu trên mặt Phương Thần, trán cô nhíu lại tạo ra một nếp nhăn rất nhỏ ở ấn đường. Đôi mắt của Phương Thần lúc này cũng đang nhìn thẳng vào Hàn Duệ, không né tránh, cũng không lên tiếng, chỉ có hai con ngươi là hơi lóe sáng.
Cô đang cảm thấy rất hổ thẹn và áy náy.
Hàn Duệ chau mày lại, anh ghét nhìn biểu hiện ấy của Phương Thần giống như biểu hiện của cô khi ngồi xổm trước sofa vừa nãy.
Ánh mắt của Phương Thần dường như đang muốn nói: Là em không phải với anh, cho nên tùy anh muốn làm thế nào thì làm.
Do đó Phương Thần thôi không phản kháng, thế nên cô mới cam tâm tình nguyện như thế.
Tuy nhiên, đây là điều mà Hàn Duệ không muốn.
Thà rằng Phương Thần mắng chửi hay xua đuổi anh, chứ Hàn Duệ không muốn nhìn thấy bộ dạng cô lúc này. Bộ dạng ấy vừa là của một con người chấp nhận số phận, không kháng cự, vừa là vẻ uyển chuyển cầu toàn sao cho xong việc, vì trong lòng Phương Thần rõ ràng không muốn vậy.
Im lặng chừng nửa phút, cuối cùng Hàn Duệ rời khỏi
Nằm xuống bên cạnh Phương Thần, Hàn Duệ liền với lấy cái chăn len trong tủ nhỏ bên tường và trùm lên cả hai.
Tay đặt lên trán, hơi thở của Hàn Duệ đã hoàn toàn bình thường trở lại, anh ngước mắt nhìn trần nhà, nói bằng giọng lạnh nhạt: "Tại sao đột nhiên cô lại thế này?".
Phương Thần co các ngón tay lại trong chăn, cảm giác của sự tiếp xúc vừa nãy mãi cũng không sao xua tan được - nhiều sẹo như vậy chắc Hàn Duệ đau lắm...
Nhắm mắt lại, Phương Thần trống rỗng nói: "Là em mắc nợ anh".
Dừng lại một lát, Hàn Duệ mới thốt ra một tiếng: "hả?".
"Việc anh bị rơi xuống biển do vụ nổ là em đã gián tiếp tạo ra", Phương Thần nghiêng người sang một bên, quay lưng lại với Hàn Duệ.
Trước đây Hàn Duệ cũng đã từng hỏi đầu đuôi sự cố đó, nhưng Phương Thhần cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lúc kể lại cho Hàn Duệ nghe Phương Thần cố tình né tránh một số chi tiết.
Nhưng lúc này cô không muốn giấu Hàn Duệ nữa.
Nếu lúc đó không vì Phương Thần, có lẽ Hàn Duệ không phải chịu sự giày vò trong nhiều tháng nay.
Hàn Duệ vốn có thể từ khử kẻ thù của mình một cách thuận lợi, tiếp tục sống vui vẻ thoải mái.
Vậy mà bây giờ, hàng ngày Hàn Duệ phải bỏ ra hai tiếng đồng hồ tập luyện để khôi phục thần kinh bị tổn thương, trên người thì có không biết bao nhiêu vết sẹo to nhỏ.
Có lẽ, những ngày sau khi được cứu sống, Hàn Duệ còn phải chịu đau hơn nữa.
Phương Thần nhận ra một điều là hình như trong lòng cô cũng cảm thấy đau cùng Hàn Duệ giống như chính cô đang phải chịu đau như anh.
"Sự việc là...", Phương Thần kể lại toàn bộ diễn biến sự việc cho Hàn Duệ nghe, tất cả như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Và một Hàn Duệ đang nằm bên cạnh cô, dường như không phải là người thực.
Phương Thần định đưa tay chạm vào người Hàn Duệ, để có thể xác nhận rằng anh vẫn đang sống.
Nhưng những ngón tay của cô vươn ra đến nửa chừng rồi co lại.
Đợi một lúc không thấy Hàn Duệ có phản ứng gì, Phương Thần mới quay đầu lại, do dự hỏi: "Anh ngủ rồi à?".
Hơi thở của Hàn Duệ vẫn đều đều, mãi một lúc sau anh mới trả lời một câu nghe rất nặng nề: "Chưa".
Một lần nữa không khí lại rơi vào trầm lắng.
Phương Thần thấy hơi khó ngủ, định đứng dậy ra khỏi ghê. Khi cô vừa động đậy thì Hàn Duệ liền giữ chặt cô lại.
"Cô đi đâu?"
"Đã muộn rồi, em muốn lấy một quyển sách để mang về phòng đọc.
"Không được đi."
Hàn Duệ nắm lấy cánh tay Phương Thần rồi kéo cô vào trong chăn, vẫn nhắm mắt, Hàn Duệ khẽ nói: "Cứ thế này mà ngủ đi".
Cứ thế này mà ngủ sao? Phương Thần cảm thấy không khí lúc này có gì đó kỳ lạ, không biết do ban ngày cô làm việc quá mệt, hay do nguyên nhân nào khác mà giờ đây cô cảm thấy thật sự mệt mỏi và buồn ngủ.
Nhiệt độ trong phòng quanh năm không thay đổi, còn chiếc chăn lông cừu lại rất mềm mại thoải mái, trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu Phương Thần hiện lên một suy nghĩ: Tại sao mình kể cho anh ấy nhiều như vậy mà anh ấy hầu như không có phản ứng gì.
Cô thấy rằng, mình vẫn không hiểu hết Hàn Duệ.
Cho dù lúc này trong lòng anh đang như sóng cuộn triều dâng, nhưng nếu anh không muốn thì trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm nào.
Có lẽ, vì thoát ra khỏi dòng suy nghĩ nên Phương Thần mới có thể ngủ say đến thế.
Chương trước | Chương sau