Ánh hoàng hôn mỏng manh - Tình Không Làm Hề

Ánh hoàng hôn mỏng manh - Tình Không Làm Hề


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 68
5 sao 5 / 5 ( 65 đánh giá )

Ánh hoàng hôn mỏng manh - Tình Không Làm Hề - Chương 57

↓↓
Hôm sau, Cận Vĩ dậy từ rất sớm.


Cậu bỏ thói quen chạy thể dục mà đứng bên cửa sổ lặng lẽ đứng nhìn bầu trời đang sáng dần bên ngoài cửa sổ.


Thời gian nhập học đã vào giai đoạn nước rút.


Khi Cận Tuệ mất, cậu thực sự đã nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ thay đổi từ đây, không còn theo dự tính như trước.

bạn đang xem “Ánh hoàng hôn mỏng manh - Tình Không Làm Hề” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nhưng sự thực không đến nỗi tồi tệ như vậy.


Cuối cùng, cậu vẫn có thể thi đỗ vào một trường đại học như mong muốn, cuộc sống của cậu một lần nữa tràn đầy hy vọng.


Tất cả đều rất thuận lợi, thuận lợi đến không ngờ, bao gồm quá trinh thi đại học và cả việc gặp Hàn Duệ.


Điều làm cậu ngạc nhiên là, không ngờ hung thủ được xem là gián tiếp hại chết Cận Tuệ lại là tình nhân của Phương Thần!


Xem ra thời gian hẹn gặp sắp đến, nhìn qua cửa sổ, xe ô to do Hàn Duệ cử đến đã đậu sẵn ở dưới lầu. Sự xuất hiện của chiếc ô tô sang trọng màu đen ở khu dân cư nghèo này là một sự bất thường đã thu hút sự chú ý của không ít người dân xung quanh.


Trước khi ra khỏi nhà, cầm di động trên tay, Cận Vĩ cân nhắc. Vốn dĩ cậu định điện thoại cho nhân viên thụ lý vụ án đến tìm gặp cậu tháng trước. Nhưng khi điện thoại kết nối được, cậu lại ngắt máy.


Lúc lên xe, cậu nghĩ, đợi sự việc có chút manh mối rồi thông báo cho nhân viên thụ lý vụ án kia cũng chưa muộn.


Không hiểu tại sao cậu lại có linh cảm rằng, hôm nay cậu nhất định sẽ thu được một số thông tin có ích liên quan đến vụ á


Nhưng Hàn Duệ lại không ra ngoài.


Khi gặp Hàn Duệ ở phòng khách, Cận Vĩ cảm thấy hơi căng thẳng. Khi nhìn vào mắt Hàn Duệ, Cận Vĩ liền dời ánh mắt đi chỗ khác.


Trước đây Cận Vĩ chưa từng gặp Hàn Duệ. Cậu biết về Hàn Duệ qua cuộc nói chuyện với người khác cách đây hơn một tháng.


Hôm cảnh sát tìm gặp, họ yêu cầu cậu nhớ lại vụ án của Cận Tuệ và ghi chép lại những nội dung đó. Cũng trong quá trình ấy, tên của Hàn Duệ không chỉ được nhắc đến một lần, nhờ đó cậu mới biết thân phận của Hàn Duệ.


Qua cuộc nói chuyện ấy, Cận Vĩ láng máng phỏng đoán Hàn Duệ có liên quan đến cái chết của Cận Tuệ.


Hôm nay đối mặt với Hàn Duệ, cậu hoàn toàn không thấy sợ, mà chỉ lo mình sẽ vô tình để lộ mối oán hận trong lòng qua ánh mắt và nét mặt.


Theo dự báo thời tiết, sắp tới sẽ có bão đổ bộ vào đất liền. Ngồi ngoài ban công, Phương Thần cảm nhận được rất rõ sự oi bức của thời tiết.


Cô nhìn đồng hồ, thế mà cũng đã tới trưa rồi.


Cô đứng dậy, nói với Cận Vĩ: "Nghỉ chút đã. Em muốn uống gì để chị xuống lấy cho. Nước cam nhé". Cô cảm thấy hơi buồn cười, không thể không thừa nhận, đến cả cô hồi trước có lẽ cũng không học hành chăm chỉ, nghiêm túc đến thế.


"Chị uống nước cam đi. Em uống coca được rồi", Cận Vĩ đặt bút sách xuống bàn, đứng dậy vặn mình cho đỡ mỏi.


"Vậy em ở đây chờ chị một chút", Phương Thần nhẹ nhàng đi ra ngoài.


Nhưng, điều mà cô không biết là, Cận Vĩ ở trong phòng chờ cô đi khỏi một lúc rồi cũng ra ngoài.


Cận Vĩ cố ý đi thật chậm, hai chân khẽ khàng đặt xuống sàn nhà, tránh không để phát ra tiếng động nào.


Ngôi biệt thự này rộng đến kinh người. Đang là mùa h ngoài hành lang rất mát.


Cận Vĩ bất giác nín thở, nhẹ nhàng tiếp cận mục tiêu, từng bước từng bước tiến đến trước cánh cửa khép hờ.


Đây là thư phòng của Hàn Duệ. Sáng nay khi cùng Phương Thần lên gác, cậu đã nhìn thấy Hàn Duệ đúng lúc anh vừa gọi điện thoại vừa bước vào phòng cùng với hai thuộc hạ của mình.


Mặc dù lúc đó Hàn Duệ nói bằng tiếng Anh rất nhanh, nhưng cậu vẫn nghe rất rõ trong cuộc điện thoại họ nói đến một vụ mua bán sắp diễn ra. Giọng của Hàn Duệ rất trịnh trọng, trước khi gác điện thoại, họ có nói đến một từ mấu chốt là: Fax.


Lúc này có lẽ bọn họ đều đã ra ngoài. Nửa tiếng trước đây, Cận Vĩ ở ban công đã tận mắt nhìn thấy Hàn Duệ và thuộc hạ lái xe rời khỏi ngôi biệt thự.


Nhìn qua khe hở từ cầu thang xuống tầng một, Cận Vĩ biết Phương Thần đang ở trong bếp chuẩn bị đồ uống, trong chốc lát chưa thể xong được. Cậu đấu tranh, thực ra từ trước tới nay cậu chưa từng làm việc này bao giờ, nói không căng thẳng, hồi hộp thì là nói dối.


Cuối cùng, cậu vẫn nắm chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.


Rèm cửa sổ bằng nhung màu xanh đen được vén rộng sang hai bên, ánh sáng từ bên ngoài lọt qua cửa kính, tràn ngập cả căn phòng.


Bởi vì quá yên tĩnh nên Cận Vĩ dường như nghe thấy cả hơi thở của mình.


Hôm qua khi cậu đến đây tìm tạp chí, lúc đó cậu chỉ vội vàng nhìn nhanh xung quanh một lượt. Ngoài tủ sách và giá để đồ chiếm trọn hai bức tường ra, cách bày biện trong thư phòng rất đơn giản, chỉ có thêm một tràng kỷ dài rộng và một bàn làm việc.


Máy vi tính đặt trên bàn làm việc đang mở, màn hình chờ của máy đang phát ra những tia sáng màu xanh thẫm. Nhìn thấy đèn báo của máy fax đặt bên canh, Cận Vĩ chợt thấy tim mình đập dồn dập, cậu bước tiếp về phía trước.


Tờ fax vẫn còn hơi ấm, chứng tỏ việc gửi fax vừa xong cách đây không lâu. Cầm tờ fax lên xem, Cận Vĩ thấy ở góc trái của tờ giấy A4 chỉ có hai từ đơn tiếng nước ngoài ngắn gọn nhưng ít gặp "Nuevo Leon".


Hình như là tên địa danh, Cận Vĩ không dám khẳng định, bởi thậm chí cậu không biết đó là chữ viết của nước nào.


Đúng lúc Cận Vĩ lấy di động ra định lưu lại thông tin thì đột nhiên cậu nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang. Tiếng động ấy hoàn toàn không giống tiếng bước chân của Phương Thần.


Thư phòng là gian thứ nhất của tầng hai nên không có chỗ nào để trốn nữa. Cận Vĩ hoảng hốt nhìn xung quanh, cậu vội vàng cầm lấy điện thoại và lách mình trốn trong một cánh cửa nhỏ ở gần đó.


Sau khi núp vào bên trong, Cận Vĩ mới phát hiện ra nơi này giống như một phòng họp nhỏ. Dưới ánh sáng lò mờ, cậu có thể nhìn thấy ở đây bàn ghế được bày biện đầy đủ.


Lúc này Cận Vĩ không còn tâm trí để ý đến cảnh vật xung quanh. Sau khi xác định giữa gian phòng nhỏ này chỉ có duy nhất một lối thông sang thư phòng, Cận Vĩ cố trấn tĩnh, đứng nép sau cánh cửa và chăm chú lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.


Nhưng cậu không nghe thấy gì, có lẽ do thiết bị cách âm của cánh cửa quá tốt. Mặc dù đã nín thở lắng nghe nhưng cậu vẫn không có cách nào biết được tình hình ở bên ngoài ra sao.


Thời gian lúc đó như ngừng trôi, từng giây từng phút như ngưng lại, giống như dòng máu đang đông cứng trong cơ thể Cận Vĩ, chảy rất chậm và khó khăn.


Có thể người vừa lên gác không vào thư phòng? Có thể là Phương Thần hoặc thuộc hạ của Hàn Duệ.


Cận Vĩ cảm giác có chút gì đó hồi hộp bất an, phán đoán ra rất nhiều khả năng để thoát thân.


Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa trước mắt Cận Vĩ bỗng nhiên bị kéo ra. Trong phút chốc ánh sáng chiếu vào làm chói hai mắt của Cận Vĩ.


Có nằm mơ Phương Thần cũng không nghĩ là sẽ bắt gặp cảnh tượng này.


Khi Phương Thần mang nước hoa quả từ trong bếp đi ra thì bỗng nhìn thấy hai người đàn ông bắt Cận Vĩ tống vào ô tô. Phương Thần thậm chí còn chưa kịp ngăn cản thì chiếc ô tô đã lao vụt đi.


Phương Thần sững người lại. Ngay lập tức cô chạy đến trước mặt Hàn Duệ và hỏi:


"Anh đã làm gì Cận Vĩ vậy?".


Hàn Duệ đứng sau bàn làm việc, thân hình thon dài của anh dựa sát vào bàn, bóng của anh hiện mờ mờ trên cánh cửa sổ.


Hàn Duệ hơi cúi đầu ngắm nhìn viên đá quý màu xanh biếc trên tay, tay kia lướt nhẹ qua viên đá quý, đầu vẫn không ngẩng lên, đáp: "Anh đưa cậu ta đến một chỗ khác, chắc cậu ta cần phải ở đấy mấy hôm".


"Như thế nghĩa là sao? Tại sao lại như vậy?", Phương Thần cảm thấy đầu như có một tiếng nổ, không kịp có phản ứng gì.


Hàn Duệ ngẩng đầu lên, trả lời Phương Thần với ánh mắt sắc lạnh: "Đây cũng là điều mà anh muốn hỏi, rốt cuộc cậu ta là ai mà lại dám xem trộm đồ của anh ở trong thư phòng?".


Phương Thần nhíu mày lại, vẫn không hiểu chuyện gì cả: "Cậu ấy xem trộm của anh cái gì cơ?".


"Bản fax", Hàn Duệ kiên nhẫn giải thích cho Phương Thần. "Nói chính xác ra thì đó là địa chỉ giao dịch của một vụ làm ăn". Cầm chiếc điện thoại di động của Cận Vĩ đặt trên bàn, Hàn Duệ ngắm một lúc rồi nói: "Cậu ta đã định lưu địa chỉ đó vào chiếc điện thoại này. Không biết cậu ta làm việc ấy nhằm mục đích gì, nhưng anh không thể để cậu ta truyền tin này đi, do vậy đành để cậu ta nghỉ ngơi hai ngày ở một nơi an toàn. Đợi vụ làm ăn của anh giải quyết xong thì sẽ trả tự do cho cậu ta".


Phương Thần sững sờ, cô không nghĩ rằng Cận Vĩ sẽ làm việc đó. Một lúc lâu sau cô mới nói: "Không thể có chuyện như vậy"


"Tin hay không thì tùy em", Hàn Duệ cũng chẳng hề để tâm xem Phương Thần có tin chuyện đó không nữa.


"Do vậy các anh đã đánh cậu ấy ngất đi rồi nhốt lại?" Phương Thần lắc đầu nói với giọng nghiêm túc "Anh không có quyền làm như vậy".


Phương Thần vừa dứt lời thì Hàn Duệ đã nhướng mày lên hỏi; "Lẽ nào em muốn cứu cậu ta?"


"Hãy nói cho em biết anh nhốt cậu ấy ở đâu? Chỉ còn một tuần nữa là cậu ấy phải nhập học rồi, anh có biết không hả?!".


"Việc đó có can hệ gì đến anh chứ? Mà cũng đâu có liên quan đến em! Đừng có trách là anh không nhắc nhở em trước và cũng đừng cố can thiệp vào chuyện này, nếu không thì.. ", Hàn Duệ đột nhiên ngừng nói, ánh mắt càng thâm hơn.


"Nếu không thì sao chứ?", Phương Thần tức tối nói.


Ánh mắt của Hàn Duệ đột nhiên tối sầm lại, anh nhìn Phương Thần, nét mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, rồi chậm rãi nói rõ từng từ một với giọng mà Phương Thần chưa từng nghe thấy bao giò: "Nếu không thì em phải tự gánh lấy hậu quả".


Nói xong, Hàn Duệ liền đi qua mặt của Phương Thần và bước thẳng ra khỏi thư phòng.


Từ trước đến nay, chưa bao giờ Hàn Duệ lại nói với cô bằng giọng lạnh lùng như vậy.


Ít nhất thì từ khi cô trở về lần này, Hàn Duệ dường như đã cố tỏ ra yêu chiều, rộng lượng đối với Phương Thần.


Nhưng sau việc này, Phương Thần phát hiện ra rằng, thực ra mọi thứ lại không như vậy.


Phương Thần không thể không thừa nhận rằng, giờ phút ấy cô đã bị Hàn Duệ làm cho thấy sợ, dường như cô đã gặp một Hàn Duệ hoàn toàn khác lạ.


Nói cách chính xác thì đó là một Hàn Duệ chân thật hơn.


Nhưng cũng chính vì vậy thì tại sao Cận Vĩ lại bị lôi vào cuộc?


Bất chấp lời cảnh cáo của Hàn Duệ, Phương Thần vẫn bí mật đi dò la tin tức về Cận Vĩ từ người khác, nhưng không thu được gì.


Phương Thần nghĩ, dù cho Cận Vĩ muốn xem trộm tài liệu làm ăn của Hàn Duệ vì bất cứ lý do gì, cô cũng phải tìm cách cứu Cận Vĩ ra đã.


Bởi cô không tin sự việc lại chỉ đơn giản như vậy, không tiCận Vĩ chỉ bị bắt giam không thôi.


Để ép Cận Vĩ nói ra điều muốn biết, Hàn Duệ có rất nhiều biện pháp.


Không hiểu sao lúc đó Phương Thần đột nhiên lại nhớ đến giọng nói cô nghe được từ cuộn băng ghi âm của Jonathan - giọng ra lệnh lạnh lùng không chút tình cảm, khiến người ta kinh hoàng khiếp sợ.


Mạng người trong con mắt của Hàn Duệ có lẽ chỉ như cỏ rác.


Cuối cùng vào một buổi chiều hai ngày sau đó, sau khi tan ca từ cơ quan đi ra, Phương Thần vô tình nghe được tiếng A Thiên đang đứng ở cửa xe ô tô nói chuyện điện thoại. Phương Thần đứng yên tại chỗ, một lúc sau cô mới đi đến vỗ vai A Thiên coi như không có chuyện gì xảy ra.


A Thiên giật mình, vội cất điện thoại đi và quay người lại cười hì hì nói: "Anh Hàn Duệ có việc bận mấy hôm, nên bảo em đến đón chị".


"Vậy chúng ta đi thôi", Phương Thần gật đầu rồi lên xe.


Đêm hôm đó, khi Cận Vĩ đang ngủ mơ màng thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra.


Vì vẫn còn trong cơn ngái ngủ, Cận Vĩ cố hết sức nhìn qua màn đêm để xem người đó là ai. Khi nhận ra đó là Phương Thần, Cận Vĩ mới sửng sốt kêu lên: "Chị Phương Thần!...".


Phương Thần nhanh chóng tiến đến bên giường, đỡ Cận Vĩ đứng dậy, nói "Chúng ta đi".


Phương Thần không kịp xem xem Cận Vĩ có bị làm sao không, đến khi đi được hai bước cô mới nhận ra Cận Vĩ không tự đi được nên đành dừng lại.


Suốt hai ngày không được ăn uống gì, giờ đây hai chân của Cận Vĩ mềm nhũn xuống, giọng nói khản đặc, khi đứng lên thấy đầu óc quay cuồng, cậu liền vịn vào tường rồi ngồi sụp xuống sàn nhà.


"Chúng đánh em à?".


Cận Vĩ lắc đầu, chỉ hỏi: "Làm sao chị đến đây được?".


"Đi khỏi đây đã ri hãy nói", Phương Thần hơi khom lưng xuống, hỏi: "Em đi được không?".


Cận Vĩ cắn răng gật gật đầu, gắng gượng đứng lên.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng là cuốn tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Anh Túc, cùng với

22-07-2016 28 chương
Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Văn án: Anh là một người con trai như thế, cứng nhắc, không thích giao du, đượm vẻ u

09-07-2016 1 chương
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Chiến Lang

Chiến Lang

Chiến Lang là một tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Hắc Khiết Minh có nội dung xoay

22-07-2016 50 chương
Thằng Hiếu

Thằng Hiếu

Trong ngõ nhà tôi có một xưởng giày. Họ đóng những đôi giày da cho người lớn, trẻ

27-06-2016
Xuân

Xuân

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016

Teya Salat