Polly po-cket
Ánh hoàng hôn mỏng manh - Tình Không Làm Hề

Ánh hoàng hôn mỏng manh - Tình Không Làm Hề


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 68
5 sao 5 / 5 ( 25 đánh giá )

Ánh hoàng hôn mỏng manh - Tình Không Làm Hề - Chương 56

↓↓
Hàn Duệ đưa tay kia ra vuốt ve khuôn mặt cô. Có lẽ do hơi men kích thích, nên cả khuôn mặt cô nóng bừng, dường như còn nóng hơn cả lòng bàn tay anh. Làn da dưới ánh đèn ấm áp lại càng trở nên căng mịn, ửng hồng, trông chẳng khác gì một quả táo chín, khiến người khác nhìn vào đó mà thấy đắm say, ngây ngất.


Anh thừa nhận rằng mình đã đắm say, ngấy ngất.


Đúng ra là anh đã bị cô làm cho ngây ngất từ lâu rồi. Mỗi một cái nhìn, một cử chỉ, động tác và cả tính cách vừa cứng cỏi vừa mềm mại của cô, dường như bất cứ điểm nào ở cô cũng làm anh ngây ngất. Nó dễ dàng và rất tự nhiên.


Anh thầm nghĩ, đúng là mình đã bị quỷ thần sai khiến mất rồi!

bạn đang xem “Ánh hoàng hôn mỏng manh - Tình Không Làm Hề” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Và cả đôi môi của cô nữa... Kể từ phút giây gặp lại, anh đã muốn ôm chặt cô vào lòng và hôn lên đôi môi ấy.


Dưới ánh đèn ấm áp và hơi tối, hơi thở của hai người quyện vào nhau rồi biến thành một ma lực vô tận, khiến người ta cứ chìm ngập vào đó mà không sao


Thậm chí có lúc, Phương Thần còn mơ màng nhận thấy, hình như mình đã đáp lại đối phương, giống như phản ứng bản năng của cơ thể.


Sự nồng nhiệt của Hàn Duệ lúc này như chính ly rượu đỏ ấy, khi nuốt vào cổ nó ấm áp và dịu ngọt, nhưng rồi ngay lập tức một nguồn năng lượng và nhiệt lượng to lớn từ trong cơ thể, từ ngóc ngách nào đó, thông qua mọi cơ quan cảm giác và lỗ chân lông cuồn cuộn trào dâng, như muốn chứng tỏ sự khao khát và hưng phấn vô cùng mãnh liệt của chủ nhân đã đến lúc không thể kìm nén.


...


Không biết là bao lâu sau, cuối cùng Hàn Duệ cũng để cho hai người rời ra một chút, lúc đó Phương Thần mới đẩy mạnh anh ra. Nhưng cô vẫn không hoàn toàn thoát khỏi bàn tay của anh, ít ra th cánh tay anh vẫn ôm chặt lấy eo của cô.


"Đồ lưu manh!", cô nghiến răng nói, rồi cố sức trừng mắt nhìn anh.


"Anh vốn dĩ là như vậy."


Lần đầu tiên trong đời cô thấy mình không còn lời để nói.


Đúng vậy, cô đã gặp phải một tên lưu manh, ngang ngược, ích kỷ, lạnh lùng, cho dù là lúc cười thì phần nhiều cũng không thật lòng. Một người đàn ông như một câu đố, nhưng vì có đủ sức mạnh, nên lại càng giống như một dòng xoáy đen đặc cứ cuốn lấy cô kéo xuống mãi, đến khoảng sâu thẳm khiến người ta thấy sợ hãi và không thể nào lường đoán được.


Trên thế giới có mấy tỉ người, tại sao cô lại gặp phải một người như anh ta?


Thấy cô mím chặt môi, dường như cơn giận dữ đang lan dần khắp người, Hàn Duệ buông cánh tay ra, cười với vẻ như không có gì, "Thôi được, bây giờ sẽ nói vào chuyện chính".


"Cái gì?", Phương Thần sửa lại quần áo, mặt không chút biểu cảm, vừa đi ra ngoài vừa hỏi.


Giọng của Hàn Duệ vang lên phía sau lưng cô, không nhanh cũng không chậm, "Vì Tô Đông là bạn của em, nên anh muốn cảnh cáo cô ta một câu, có những chuyện không đơn giản trong tưởng tượng của cô ta đâu, có thể cuối cùng nó sẽ khiến cho cô ta phải trả một cái giá đắt hơn đấy".


Phương Thần hơi ngẩn người ra, bất giác đứng lại, hỏi: "Như thế là có ý gì?"...


"Tô Đông là người thông minh, nhưng người thông minh thỉnh thoảng cũng gây ra những chuyện hồ đồ. Tóm lại, em hãy nói lại với Tô Đông, hy vọng rằng cô ta sẽ cẩn thận hơn."


"Đừng có vòng vo với em nữa, được không! Rốt cuộc thì anh biết những gì? Đã một thời gian rồi em và cô ấy không liên lạc gì với nhau."


"Thế em có biết hiện giờ cô ấy đã không còn làm ở chỗ anh nữa hay không?"


"Lần trước cô ấy có nhắc đến."


"Cô ta không nói với em về nguyên nhân sao?"


Vì Tiêu Mạc ư?


Đáp án suýt nữa thì buột ra khỏi miệng, nhưng suy nghĩ một lát, Phương Thần lựa chọn cách im lặng, vì vậy chỉ hỏi lại Hàn Duệ: "Rốt cuộc là anh biết những gì?".


"Anh nghĩ, chuyện này em hãy đi hỏi chính Tô Đông thì sẽ phù hợp hơn", Hàn Duệ đưa tay kéo sập cánh cửa phòng VIP, bước ra ngoài trước, kết thúc câu chuyện tại đó.


Phương Thần tự cho rằng, ít nhiều mình cũng hiểu được Hàn Duệ, những gì mà anh không muốn nói, hoặc cho là không cần thiết, thì dù có truy vấn mãi cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi, vì thế Phương Thần lập tức gọi điện cho Tô Đông.


Không có người nghe máy.


Cô gọi liền mấy cuộc nhưng vẫn không được, đầu dây bên kia vẫn trong tình trạng máy bận. Trước đây rất ít khi có chuyện như vậy, Phương Thần linh cảm thấy có điều không lành, sau cùng cô không chờ được nữa mà đi thẳng đến chỗ của Tô Đông.


Khu chung cư của Tô Đông không xa biệt thự là bao, Phương Thần cũng chỉ định đến xem thế nào, nhưng thật bất ngờ, Tô Đông đang ở nhà


Cửa vừa mở ra, Phương Thần gần như giật thót mình, buột miệng hỏi: "Có chuyện gì thế?".


Nhưng Tô Đông hơi nghiêng đầu, tránh bàn tay của Phương Thần, mà chỉ hơi mấp máy đôi môi có vết bầm tím, nói với giọng không rõ ràng: "Không có chuyện gì".


Sao lại không có chuyện gì được?


Hồi lâu sau mà Phương Thần cảm thấy mình vẫn chưa bình tĩnh lại được, cô bước vào nhà. Dưới ánh đèn sáng, lúc ấy cô mới phát hiện ra rằng, những vết bầm tím xuất hiện ở khắp thân thể Tô Đông.


Trán, cổ, cổ tay, gót chân, thậm chí là cả khoảng ngực trắng ngần, chỗ nào cũng đầy những vết thương.


"Sao cậu lại đến đây?", Tô Đông hỏi với vẻ không được tự nhiên, quay trở về giường, kéo chăn quấn chặt lấy người.


Phương Thần chau mày, nói: "Hãy nói cho mình biết, đã xảy ra chuyện gì?".


"Đã nói rồi mà, không có gì."


"Hàn Duệ đã nói với mình rồi." Thấy sắc mặt của Tô Đông có chút thay đổi, Phương Thần vội hỏi: "Có liên quan đến Tiêu Mạc, đúng thế không?".


Đầu tiên Tô Đông không nói gì, đưa mắt nhìn đi chỗ khác như không có chuyện gì, rồi sau đó mới phủ nhận: "Đừng có đoán mò".


Phương Thần cảm thấy tức muốn chết, cô lôi chiếc điện thoại trong túi ra, giơ lên, "Hoặc là cậu nói, hoặc là mình gọi điện thoại cho Tiêu Mạc!".


"Đừng!" Tô Đông lập tức ngăn lại, khuôn mặt không trang điểm dưới ánh đèn có phần xanh xao. Cô im lặng một lúc, rồi mới khẽ thở dài, và hừ một tiếng như tiếng cười khẽ: "Sự đe dọa của cậu đúng là có tác dụng đấy, mình nói cho cậu biết là được chứ gì".


...


Chiếc điều hò giữa nhà phả ra hơi mát khiến Phương Thần thấy lạnh cả người, nghe xong toàn bộ câu chuyện, hồi lâu sau mà cô vẫn không nói câu nào. Tô Đông mỉm cười, nói trước: "Này, sợ đến mức đờ người ra rồi à? Thực ra cũng không đáng sợ đến mức ấy đâu...".


"Anh ta có biết hay không?", Phương Thần đột ngột lên tiếng, cắt ngang lời cô.


"Ai cơ?", Tô Đông vẫn giữ nụ cười bình thản trên mặt.


"Tiêu Mạc!" Phương Thần không biết lúc này mình đang ngạc nhiên hay tức giận, cô đứng phắt dậy, cao giọng mắng Tô Đông: "Cậu đã vì mảnh đất chết tiệt của anh ta mà đi đánh cắp phương án đấu thầu của người khác, đó là một việc phạm pháp, cậu có biết hay không hả? Hơn nữa, làm sao cậu lại có thể nghĩ ra chuyện đó được chứ? Bằng gì vậy?! Cậu thấy thân thể và sự an toàn của cậu đáng giá hơn hay là mảnh đất ấy đáng tiền hơn? Anh ta có biết được người mà cậu đụng phải là một kẻ biến thái luôn có khuynh hướng ngược đãi người khác không? Nếu tình hình tệ hơn chút nữa, thì hậu quả không chỉ như tình cảnh của cậu bây giờ đâu!".


Càng nói, cô càng nổi giận, đến mức tay cũng run lên, sau cùng cô cầm điện thoại lên vừa bấm số vừa nói, "Không được, bây giờ mình sẽ gọi anh ta tới đây, mình muốn nghe xem anh ta sẽ nói như thế nào!".


"Mình đã nói rồi, đừng như thế mà!", Tô Đông thấy thế nhảy bật khỏi giưòng.


Thực ra, lúc đó cơ thể của cô vẫn còn yếu, chân tay không linh hoạt như lúc thường, nhưng vẫn cố xông đến giằng lấy chiếc điện thoại trong tay Phương Thần.


Dù đang rất giận, nhưng Phương Thần vẫn không muốn làm tổn thương Tô Đông, vì thế hai người giằng co một hồi, rồi sau đó cả hai cùng ngồi xuống mép giường. Chiếc điện thoại bị ném sang một bên, Tô Đông thở hổn hển, không nén được trừng mắt lườm Phương Thần: "Có phải là chuyện gì lớn lao lắm đâu. Ông khách ấy, trước đây các cô gái dưới quyền của mình ít nhất một tháng cũng tiếp một lần. Có điều nhìn bên ngoài thì thấy hơi sợ thôi, chứ thực ra xương cốt bên trong không bị ảnh hưởng gì đâu".


Phương Thần đưa mắt nhìn một lượt từ đầu đến chân cơ thể đầy thương tích của Tô Đông, cười lạnh lùng: "Xem ra sức chịu đựng của cậu cũng giỏi


Tô Đông không thèm để ý đến vẻ châm biếm của cô, mà chỉ nói: "Chuyện này Tiêu Mạc vẫn chưa biết". Thấy Phương Thần có vẻ lại sắp lên cơn giận, Tô Đông vội nói nhanh: "Mình có dự tính của mình".


"Dự tính như thế nào?", Phương Thần liếc xéo cô, vẻ nghi ngờ.


"Bây giờ thì anh ấy nợ mình, sau này sẽ có lúc anh ấy phải trả lại mình."


Phương Thần đờ người, sau đó lắc đầu vẻ không thể tin. "Cậu điên rồi!".


"Mình không điên." Tô Đông nói với vẻ mặt bình thản: "Mình hiểu anh ấy. Anh ấy phong lưu, đa tình, biết dùng những lời đường mật. Nhưng, anh ấy không chịu được cảm giác phải nợ người khác. Anh ấy không chịu được việc phải chịu ân huệ của người khác, dù chỉ là một chút, anh ấy sẽ tìm cách trả lại".


"Cậu làm như vậy liệu có đáng không? Cậu cũng đã nói rồi, anh ta có rất nhiều khuyết điểm và hoàn toàn không đáng tin, nhưng cậu lại mạo hiểm vì anh ta, như thế có đáng không?"


"Mình cảm thấy rất đáng." Tô Đông quay lại, nhìn Phương Thần và nói với vẻ rất nghiêm túc: "Có lẽ lúc mới bắt đầu chúng mình chỉ nghĩ chơi bời mà thôi, nhưng sau đó thì khác. Nói thật lòng, mình đã yêu anh ấy rồi. Anh ấy không phải là người mà phụ nữ dễ dàng nắm bắt và quản lý được. Nhưng mình yêu anh ấy, mình muốn có được anh ấy".


Đối với tin tức này, Phương Thần không ngạc nhiên chút nào, cô im lặng một hồi rồi mới nói: "Nhưng trước đây cậu chưa từng như vậy, hồi cùng với anh Long cậu cũng đâu có như thế".


"Vì hồi đó mình chưa yêu." Tô Đông ngẩng mặt lên rồi nằm xuống, mắt chăm chăm nhìn lên trần nhà, rồi nói với vẻ ưu tư: "Hồi mình ở bên cạnh anh Long mình thấy rất vui, mình thích anh ấy, thậm chí là ngưỡng mộ, nhưng mình không yêu anh ấy. Khi anh ấy chết mình rất buồn nhưng không sao khóc được". Tô Đông dừng lại, rồi sau đó nhắm mắt nói tiếp: "Nhưng mình đã khóc vì Tiêu Mạc, anh ấy là người đàn ông đầu tiên khiến mình phải khóc, và mình biết điều đó có nghĩa là gì".


Trong phòng bỗng trở nên im ắng lạ t


Phương Thần đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, mãi cho tới khi Tô Đông nói tiếp.


Tô Đông hỏi cô: "Thế còn cậu thì sao, Phương Thần? Nói thật lòng đi, cậu đã bao giờ khóc vì Hàn Duệ chưa?".


Phương Thần mím chặt môi không lên tiếng.


Thật ra, cô không biết phải vạch ra ranh giới như thế nào. Nếu trong trạng thái không tỉnh táo thì sao nhỉ, có tính không?


Tô Đông thở dài, giọng nói trở lại vẻ nhanh nhẹn, lưu loát như trước, cô hỏi Phương Thần: "Mình đã nói hết chuyện của mình cho cậu rồi. Bây giờ đến lượt cậu. Cậu và Hàn Duệ quay lại với nhau, rốt cuộc là vì sao? Đừng có nghĩ là mình không biết, ngay từ đầu cậu đã có mục đích, đúng không? Mục đích của cậu là gì vậy?".


Phương Thần cụp mắt xuống suy nghĩ một lát, "Ở con người anh ấy có một sự thật mà mình luôn muốn biết".


"Sự thật gì vậy?"


"Mình muốn biết..." Phương Thần nhắm mắt lại hít một hơi thở thật sâu, rồi chậm rãi nói, "Mình muốn biết, cái chết của chị Lục Tịch có liên quan gì đến anh ấy không".


Câu trả lời trên rõ ràng đã khiến Tô Đông rất kinh ngạc, cô ngồi bật dậy, chau mày, tay xoa xoa vào chỗ bị thương, hỏi với vẻ không hiếu: "Mình cứ tưởng là chị cậu chết vì sự cố ngoài ý muốn".


"Mọi người đểu nghĩ như vậy."


Những chứng cứ mà phía cảnh sát cung cấp cho rất đầy đủ, và đã thuyết phục mọi người rất thành công.


Nếu không có cuộn băng ghi âm ấy của Jonathan, thì những nghi ngờ của Phương Thần cũng sẽ phai dần theo năm tháng.


"Thế bây giờ cậu định làm như thế nào? Nếu Hàn Duệ biết mục đích cậu tiếp cận anh ta, thì anh ta sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Bây giờ, tốt nhất là cậu hãy hy vọng rằng anh ta không có tình cảm thực sự với cậu, nếu không thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.


Phưong Thần ngây người ra, rồi bất giác cười buồn, "Mình biết rồi".


Tất nhiên là cô hiểu về những thủ đoạn của anh, đồng thời cũng hiểu về tính cách của anh, cho nên khi nghe anh nói ra những lời bày tỏ tình cảm, cô đã cảm thấy rất kinh ngạc.


Nếu tất cả đều bị vạch trần, cô không biết liệu mình có thể chịu đựng nổi hậu quả hay không.


Sau một phút suy nghĩ, Phương Thần nói với vẻ kiên quyết: "Nếu anh ta chính là hung thủ đã giết chị Lục Tịch, thì cho đến lúc đó, dù anh ta có bỏ qua cho mình, e rằng mình cũng không thể để chuyện ấy kết thúc dễ dàng như vậy".


"Cậu sẽ không làm như thế đâu." Tô Đông nói vói vẻ chắc chắn, "Cứ cho là thật vậy đi thì cậu có thể làm được gì? Hơn nữa, rõ ràng là cậu đã yêu anh ta mất rổi".


"Như thế thì sao nào?"


"Hãy tin mình đi, phụ nữ mãi mãi không thể nào so sánh được với đàn ông về mặt này đâu. Một khi đã nảy sinh tình cảm, thì tỉ lệ để cậu có thể dứt khoát ra tay được rất ít. Phương Thần, chi bằng như thế này đi, hoặc là cậu rời xa anh ta, hoặc là cậu hãy quên hết mọi chuyện và ở bên anh ta. Vì, dù sao thì chuyện cũng đã qua lâu rồi, người chết thì cũng đã chết rồi, việc truy cứu đến cùng chẳng có nhiều ý nghĩa lắm đâu."


"Không thể", Phương Thần lắc đầu kiên quyết, "Có thể tình cảm chị em giữa mình và chị Lục Tịch vốn không được tốt, nhưng mình vẫn muốn có được sự thật, nếu không thì mình sao có thể yên tâm được? Còn chuyện sau đó phải làm như thế nào thì tạm thời chưa cần suy nghĩ đến. Bây giờ, mình chỉ muốn có một đáp án chính xác mà thôi".


Nguyên nhân về cái chết của Lục Tịch như một câu đố và tình cảm ngày càng khó kiềm chế trong Phương Thần cứ giằng xé nhau, có những lúc nó khiến cô cảm thấy mệt mỏi đến cùng cực.


Nhưng may sao, dường như Hàn Duệ đang rất bận, việc cùng với bọn Tạ Thiếu Vĩ và Tiền Quân đi đâu đó cũng nhiều thêm.Không bị bọn họ chú ý nhiều, ít nhất Phương Thần cũng có được những phút giây thoải mái, không phải lúc nào cũng cảnh giác để tránh bị phát hiện ra động cơ đang nung nấu trong lòng.


Hôm ấy Phương Thần đi ăn trưa ở một tiệm gà rán KFC, bất ngờ bị ai đó vỗ vào vai từ phía sau, quay người lại, cô nhận ra đó là Cận Vĩ mà lâu nay cô không gặp mặt.


Phương Thần vừa mừng vừa ngạc nhiên. Cận Vĩ ngồi xuống đối diện, nói: "Chị Phương, tình cờ quá nhỉ! Vừa rồi, em nhìn qua cửa sổ nhưng vẫn sợ mình nhận nhầm người, vì em nhớ rằng chị thường ăn trưa ở cơ quan".


"Chị ở trong nhà lâu quá rồi, nên muốn ra ngoài một chút." Rồi cô hỏi cậu: "Khi nào thì em tới đăng ký nhập trường?".


"Ngày mùng Bảy tháng sau."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trâm – Nữ Hoạn Quan

Trâm – Nữ Hoạn Quan

Dù mới ra mắt nhưng Trâm – Nữ Hoạn Quan đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong

21-07-2016 17 chương
Cảm Thụ Mập Mờ

Cảm Thụ Mập Mờ

Trích đoạn:Vì vậy lúc này, tất cả nhân viên của công ty mới lý giải được vì sao

23-07-2016 11 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Bố và nó

Bố và nó

Cuộc sống ngày nay như một chiếc tàu điện, người ta đi qua nhau mà chẳng có thể để

29-06-2016
Em sẽ đợi anh về

Em sẽ đợi anh về

"Em biết, giờ này ở đất nước xa xôi ấy có một chàng trai cũng ngồi nhâm nhi ly cà

29-06-2016
Tình yêu có đến?

Tình yêu có đến?

(khotruyenhay.gq) Thật khó để nhận ra một tình yêu thật sự xung quanh sự giả

30-06-2016
Sinh nhật thứ 25

Sinh nhật thứ 25

Thì ra không phải tôi đang cô đơn, vẫn còn có người đang nhớ tôi, đang nghĩ về tôi,

24-06-2016
Thức đợi bình minh

Thức đợi bình minh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016