XtGem Forum catalog
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 12
5 sao 5 / 5 ( 81 đánh giá )

Anh Chàng Ngọt Ngào - Chương 11

↓↓
Có lẽ, hôm nay lại không gặp được cô.

bạn đang xem “Anh Chàng Ngọt Ngào ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Điền Hân Viêm chuẩn bị tâm lý như vậy đến nhà họ Phó. Không ngờ, người mở cửa lại là Phó Quan Nhã. Anh ngạc nhiên tới mức đứng ngây dại ngoài cửa.

“Không muốn vào sao?” Cô hỏi. Hiếm thấy vẻ mặt sững sờ như vậy của anh, thật đáng yêu!

“Muốn!” Anh nhanh chóng hồi hồn. Cơ hội ngàn năm có một sao có thể không muốn ?!

Cô đi đằng trước, anh bước theo sau. Vừa đi cô vừa nói, “Mật Mật ngủ rồi, anh muốn vào xem thì nói nhỏ thôi.” Mật Mật là tên ở nhà của bé con.

“Không vội!” Gặp bé con là một chuyện, gặp cô lại là chuyện khác. Hai tuần liên tục đều thấy được bé con, nhưng cô thì đã hai tuần không thấy.... ....

Anh không vội gặp con, lại vội nhìn cô, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô.

“Cha mẹ đi dự đám cưới rồi. Anh ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy ăn một ít đi. Vừa lúc, anh giúp em ăn.... ... Bữa ăn với số lượng kinh người dành cho người đang ở cữ.”

Đồ ăn hằng ngày vẫn là anh đặt người ta ngày ngày mang tới cho cô, mẹ thương cô nên làm thêm mấy món, cô ăn vậy đã hai tuần liên tiếp, cho nên dù ba ngày tiếp theo không ăn gì, cô vẫn không thấy đói.

“Ăn vậy mới giúp em bồi bổ lại, em phải ăn hết mới được.... ....” Anh vốn định khuyên cô vài câu, nhưng vừa nhìn thấy mớ đồ ăn trên bàn lại lập tức im lặng ngay.

“... ...... Đây là một bữa ăn?” Năm sáu tô đồ ăn bự thế kia?

“Đúng!” Phó Quan Nhã buồn rầu nói, người ta nuôi heo cũng không cho ăn nhiều như vậy đâu!

“Em vất vả rồi.” Điền Hân Viêm thật lòng nói.

Bốn chữ này bao hàm không chỉ là cô cố gắng ăn nhiều như vậy, càng là vì cô đã sinh Mật Mật cho anh.

“Nhân khi mẹ em chưa về, anh mau ăn ba tô này đi.” Cô nhanh chóng chia đồ ăn, chỉ chừa mấy món có tác dụng lợi sữa cho mình, những món khác đều cho anh hết. Cô ăn những món bổ huyết gì kia, ăn đến mức sắp nôn luôn rồi.... ...

Phó Quan Nhã bới cơm cho Điền Hân Viêm, hai người cố gắng giải quyết mớ ‘đồ bổ’ trên bàn.

“... ...... Ông anh không sao chứ? Nghe anh và cô Tô nói thật, ông đã.... ..... Tức giận tới bất tỉnh?”

“Ừ. Cho nên giờ nhờ bác sĩ túc trực hai bốn trên hai bốn giờ, sợ phát sinh sự cố ngoài ý muốn.”

“Ông..... Vẫn không chịu nói chuyện với hai người?”

“Ừ.” Điền Hân Viêm gật đầu.

Tính tình Tô Vô Địch vừa cứng ngắc vừa bảo thủ.

“Ông ấy luôn nén giận như vậy cũng không phải việc tốt, anh và cô Tô mau nghĩ biện pháp dụ ông hết giận đi.”

“Ông không hề nén giận, ngày ngày đều mở miệng mắng người.” Nếu không, vì sao bọn họ phải nhờ bác sĩ canh suốt cả ngày?

“Hả? Không phải nói đang chiến tranh lạnh sao?”

“Ông ấy chiến tranh lạnh với anh và Ấu Dung, nhưng với khách trọ của em thì lại ngày ngày ‘chiến tranh nóng’ không ngừng!”

“Tiểu Lại?”

Từ khi Phó Quan Nhã dọn về nhà mẹ, Lại Bì vẫn ở căn hộ kia.

“Chắc em còn chưa biết, cô ấy là em gái cùng mẹ khác cha của Ấu Dung. Năm đó, mẹ Ấu Dung mới mười sáu đã sinh Ấu Dung, đưa Ấu Dung cho ông nội xong thì không thấy xuất hiện nữa.”

“Hèn chi.... ... Hôm ở bệnh viện, Lại Bì nghe tên của ông anh xong lại giật mình như vậy.”

“Đó là đầu mối duy nhất để Lại Bì tìm kiếm chị gái.”

Lúc trước, Phó Quan Nhã và Lại Bì tán gẫu, từng nghe Lại Bì đề cập tới chuyện xưa của mẹ mình, nhưng không nói nhiều nên cô chỉ biết đại khái là mẹ Lại Bì rất áy náy với đứa con gái kia, luôn nhắc bên miệng. d. đ~! lê# quý^ đôn Thì ra là Lại Bì đang lén đi tìm người?

“Tiểu Lại tìm ông anh...... Cãi cái gì vậy?”

“Cô ấy bất bình thay cho Ấu Dung, chỉ trích ông để Ấu Dung lấy hôn nhân làm trò đùa, hại chị cô ấy chôn vùi tuổi xuân chỉ vì để ông an tâm...... Đại loại như thế.”

‘Ông thật là kỳ lạ! Mắc gì cứ ép chị tôi phải kết hôn với chồng người khác? Chị tôi tốt như vậy, không xứng tìm được một người thật lòng yêu thương sao? Trên đời này, chẳng phải chỉ có một mình Điền Hân Viêm là đàn ông!’ Lại Bì nổi giận, đập bàn, giẫm ghế mà hét.

‘Ông có biết, đối với con gái, giả kết hôn một lần thì sẽ mất giá biết bao nhiêu không?’

‘Nếu ông sống lâu ba mươi năm, chẳng phải chị tôi cũng sẽ phải kết hôn mà như ở góa suốt ba mươi năm ư?!’

‘Ngay cả đơn ly hôn họ cũng viết sẵn rồi, chờ ông trút hơi thở cuối cùng là họ lập tức ly hôn, như vậy ông cũng có thể nhắm mắt hả? Đến lúc đó, ông muốn báo mộng cũng khó à!’

“Tiểu Lại nóng quá.......” Phó Quan Nhã không khó tưởng tượng Lại Bì sẽ làm nhà họ Tô hỗn loạn thế nào.

“Ông nội cũng bó tay với Lại Bì, muốn cãi cũng cãi không thắng.”

“Lỡ khiến ông anh tức đến mức phải cấp cứu nữa thì sao?” Phó Quan Nhã lo lắng hỏi.

“Thật may là đến giờ, vẫn chưa xảy ra chuyện đó.”

“Để em gọi điện khuyên tiểu Lại.”

“Sau khi Lại Bì ồn ào mấy lần như vậy, anh cảm thấy ông cũng nghe vào một ít rồi.”

“Sao?” Phó Quan Nhã không hiểu hỏi lại.

“Thái độ của ông..... Giống như đã chấp việc anh và Ấu Dung kết hôn giả, không trách cứ bọn anh nữa. Đối với Lại Bì, từ cãi nhau lúc đầu, đã biến thành chỉ nói vài câu giận dỗi. Tuy ngoài mặt chưa nói gì, nhưng quả thật đã có chút biến chuyển.” Nhờ Lại Bì mà không khí nhà họ Tô bớt căng thẳng hẳn.

Mặc dù, Tô Vô Địch vẫn tỏ vẻ tức giận, không thèm quan tâm ai, nhưng không giống mấy ngày trước cứ mặt đỏ phừng phừng, giống như có thể đột quỵ bất kỳ lúc nào. Điền Hân Viêm và Tô Ấu Dung đều yêu quý ông, có nhiều chuyện không dám nói thẳng, không dám hung. d.$ đ lê@# quý .,đôn Nhưng Lại Bì lại khác, muốn nói gì cứ nói, đâm thẳng vào chỗ đau của ông..... Luyện sức chịu đựng của ông càng ngày càng cao.

“Hai người liên tục lừa ông như vậy, ông tức giận cũng là chuyện bình thường.......” Phó Quan Nhã nói giúp Tô Vô Địch.

“Vậy còn em? Em có tức giận không?”

“Em?”

“Anh đối xử với em như vậy..... Em cũng tức giận sao?”

Phó Quan Nhã uống hai hớp canh, nghĩ nghĩ một chút rồi nói, “Nói không có là gạt người.” Không đợi anh nói gì, cô lại tiếp, “Tại sao anh không bàn bạc với em trước? Ngay cả em cũng không thể nói sao?”

“Không phải không thể nói....... Mà là không dám nói.”

“Sợ em phá hư kế hoạch của hai người, không chịu ly hôn với anh?” Cô đặt muỗng xuống, chăm chú nhìn anh.

Anh cũng nhìn cô, không có chột dạ né đi, cũng không có ý định trốn tránh. “Sợ anh không chịu ly hôn với em.” Anh nói.

Người quyến luyến với cuộc hôn nhân này chính là anh.

“Đối mặt với em, anh có không cách nào ký tên, không có cách nào nói thẳng. Anh sợ anh vừa mở miệng, sẽ cầu em ở lại, sợ anh vừa mở miệng.... ..... Sẽ yêu cầu em đi theo anh không danh không phận.”

Cho nên, anh không dám gặp cô, không dám nghe tiếng cô, không có một câu giải thích, lặng yên mất đi cô.

“Làm người tình? Nếu cha em biết sẽ đánh gãy chân anh!” Cha cô không tức giận thì thôi, một khi giận lên sẽ rất đáng sợ.

Con gái yêu quý bị bắt làm người thứ ba, không có người cha nào sẽ không phát điên. Nhưng trước đó, hai cái chân của cô cũng sẽ khó giữ....... Nếu cô đồng ý làm người tình của anh.

“Anh biết, vì sau này nếu có tên đàn ông nào dám đối xử như vậy với Mật Mật anh cũng sẽ đánh gãy hai chân kẻ đó.”

Tấm lòng của người cha trên thế giới này đều giống nhau. Anh hiểu tâm tình của Phó Quỳnh Sâm, không muốn ai bạc đãi con gái yêu quý của mình.

“Anh đối với Mật Mật như vậy, với em cũng thế...... Anh không dám bắt em đợi anh.... .... Càng không hi vọng...... Cái chết của ông trở thành một loại mong đợi. Anh mong ông sống lâu trăm tuổi, vì vậy, anh không thể cho em một cái kỳ hạn, càng không thể để em chờ, như vậy quá ích kỷ.”

Điền Hân Viêm nói rất đơn giản, nhưng Phó Quan Nhã hiểu, đằng sau những câu nói kia là bao nhiêu buông tha.

Muốn giữ cô lại, muốn Tô Vô Địch vui vẻ....... Mỗi một điều đều bắt anh phải lựa chọn.

“Tính toán sai lầm duy nhất của anh là việc em mang thai....... Sĩ Vĩ nói cho anh biết, vào ngày kí đơn ly hôn em mới biết, hơn nữa, em cũng không tính nói cho anh.”

“Lúc đó đầu em rất hỗn loạn, chỉ nghĩ đến đâu làm đến đó. Em cảm thấy....... Khi đó, nếu biết chuyện của Mật Mật, anh sẽ càng khổ não hơn, nói không chừng, sẽ ra làm quyết định phải hối hận về sau. Có lẽ, trong lúc vội vàng, sẽ bóp chết cơ hội được ra đời của Mật Mật.”

Hai người đều trầm mặc, một lúc sau, anh đặt tay lên mu bàn tay cô, “Lần này, anh có thể yêu cầu em chờ anh không?”

Phó Quan Nhã nhìn Điền Hân Viêm, không trả lời ngay.

Yên lặng quá lâu, đến mức anh cho rằng cô sẽ cự tuyệt, vì vậy anh nói, “Sẽ không quá lâu đâu, anh đã nói với ông nội, nếu đã lộ cũng không cần phải tiếp tục giả nữa.” Có lẽ anh nói không hung bằng Lại Bì, nhưng Tô Vô Địch dù không lên tiếng, giả bộ không nghe thấy, cũng không có phản ứng kích động.

“Anh và cô Tô.... .... Không tính làm giả thành thật sao? Nếu như....... Là vì Mật Mật hại anh có ý định ly hôn, thì.... ... Em có thể nuôi Mật Mật một mình.”

“Anh và Ấu Dung không thể nào làm giả thành thật!” Điền Hân Viêm trả lời hết sức kiên định.

“Nhưng, anh và cô Tô không phải đã yêu nhau hơn hai mươi năm sao?” Có nền tảng như vậy, việc tro tàn lại chạy không phải là khó.

“Trước kia, anh cũng cho là cứ theo hi vọng của ông kết hôn với Ấu Dung, cho nên hai người bọn anh tự nhiên trở thành một đôi trong mắt mọi người. Nhưng anh là kẻ không hiểu lãng mạn, không biết nói yêu đương, tất cả đều là thói quen. Ấu Dung cũng vậy, anh chỉ là ‘thói quen’ của cô ấy. Bọn anh rõ ràng là anh em, lại cố gắng đặt mình vào vị trí người yêu, cuối cùng đã xảy ra chuyện không may.”

“Không may?”

“Ấu Dung yêu Hạ Phồn Mộc.” Lúc Điền Hân Viêm nói ra những lời này, vẻ mặt vẫn rất bình thản, không có vẻ gì như là bị bỏ rơi.

“Hạ Phồn Mộc theo đuổi Ấu Dung, tám phần chỉ vì muốn hưởng thụ niềm vui cướp được người trong tay anh, đáng tiếc, Hạ Phồn Mộc đã đoán sai, tình cảm của anh và Tô Ấu Dung, không phải là tình yêu.....”

“Anh là vì cô Tô và Hạ Phồn Mộc qua lại nên...... Mới không chịu tha thứ cho cô Tô, thật sao?”

“Anh và Ấu Dung vốn không phải là người yêu, cô ấy yêu người khác, anh không hề thấy tức giận hay có cảm giác bị phản bội gì cả.”

“Có mà! Mỗi lần nhắc tới Hạ Phồn Mộc...... Anh đều nghiến răng.”

Điền Hân Viêm sững sờ một lát, sau đó mới chậm rãi cười. “Hạ Phồn Mộc là em trai anh.”

Có tiếng sấm nổ giữa trời quang vọng bên tai Phó Quan Nhã.

“A a a a a” Cô kêu to, “Anh ta, anh ta.... .... Anh, anh.......”

“Hạ Phồn Mộc là đứa con trai quý báu của mẹ kế anh.”

“Chính là con của người phụ nữ...... Sau khi có con thì tìm trăm phương ngàn kế muốn giết anh?”

“Ừ.”

“Hèn chi hai người lại như nước lửa không thể dung hòa, hèn chi vừa nhắc tới anh, Hạ Phồn Mặc cũng đen mặt.... ...”

“Cho nên, nếu như anh có ‘nghiến răng’ như em vừa nói thì cũng không liên quan gì đến chuyện Ấu Dung yêu Hạ Phồn Mộc cả, càng không phải là ghen.”

“Không ngờ hai người lại là anh em.... ...”

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng là một trong 2 tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Trương Đỉnh Đỉnh

23-07-2016 94 chương
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Em còn yêu anh

Em còn yêu anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Con chim bị mù

Con chim bị mù

Thói quen của anh là thức sớm mỗi ngày để viết, và anh vô cùng ngạc nhiên khi có một

01-07-2016
Phải tin mình xinh đẹp

Phải tin mình xinh đẹp

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Và tớ

25-06-2016
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Giường

Giường

Tôi đưa em qua cửa và bảo: "Cho một giường đôi". Em bụm miệng cười. Cậu phục vụ

01-07-2016
Một kiểu tâm trạng!

Một kiểu tâm trạng!

Ai cũng vì một chuyện không thành mà đau lòng, chuyện tình cảm không thành là điều dễ

24-06-2016