
Anh Chàng Ngọt Ngào
Tác giả: Hoàng Kha
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 12


bạn đang xem “Anh Chàng Ngọt Ngào ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cô trông có vẻ nhỏ con hơn anh tưởng, đôi mắt to long lanh ánh nước lúc nào cũng cong cong như đang cười, nhìn cứ như búp bê vậy. Mỗi lần nhìn cô tâm trạng liền rất thần kỳ mà vui hẳn lên. Giọng nói của cô rất ngọt ngào, chậm rãi, ấm áp xen lẫn chút cảm giác mềm mại. Lúc nào cũng nói qua điện thoại: “À, không sao đâu, anh cứ bận đi, công việc quan trọng mà.” “Ừm, anh Điền, hẹn gặp lại.” Chẳng có chút giọng điệu bực bội nào cả.
Anh còn tưởng rằng với cô gái có bối cảnh gia đình ưu việt như cô thì sẽ không tránh khỏi có chút tính tiểu thư, vả lại người sai là anh, cô hoàn toàn có đủ tư cách để mà mắng anh vài câu chứ không phải là gửi những tấm hình có thức ăn ngon đến cảm ơn anh đã mời cô ăn một bữa.
Lúc trước, khi nhìn tấm tấm hình gia đình trên bàn làm việc của ba cô… cô gái trong đó nhỏ nhắn xinh đẹp như hoa nở nụ cười sáng lạn với khuôn mặt mộc không son phấn, gò má hồng hồng tự nhiên mà ôm lấy ba của cô để máy ảnh chụp lấy khoảnh khắc xinh đẹp đó thì anh không nhịn được làm ra một vài hành động bất thường. Nhìn vẻ mặt há mồm kinh ngạc của thư ký thì anh cũng đủ biết mình vừa làm một chuyện kinh thiên động địa rồi, trong lúc đang bàn bạc chuyện công việc thế mà anh lại đưa ra một câu hỏi không liên quan: “Bác Phó, cô gái trong hình là…. Con gái yêu của bác?”
Tuy trong hình có rất nhiều khuôn mặt, nhưng ngón tay thon dài của anh đã rất chính xác mà đặt lên khuôn mặt trong hình của cô, còn về việc những người xung quanh là ai thì anh không có hứng thú biết, liếc cũng chẳng thèm liếc.
“Hả.” Phó Quỳnh Sâm sững người đầy bất ngờ, ông không ngờ Điền Hân Viêm lại đặt câu hỏi về con gái ông, một hồi lâu sau ông mới sực tỉnh: “À, đúng vậy, con gái nhỏ của tôi, tên Quan Nhã, vừa mới tốt nghiệp đại học thôi, hiện đang thực tập ngay trong công ty tôi, bắt đầu làm từ chức trợ lý trước… mà giờ con bé chạy đi ngân hàng rồi, không có ở đây.”
“Có bạn trai chưa?”
“Không có nghe nó nhắc đến, chắc là chưa, ngày nào cũng chỉ rúc ở nhà làm mấy chuyện lặt vặt, không giống như đang có người theo đuổi.” Người con gái mà đang yêu sẽ tối ngày chạy ra ngoài, không dấu được ai cả, còn con gái ông suốt ngày rảnh rỗi ngồi ù lì ở nhà liền biết chưa có bạn trai rồi.
Ý cười trên khuôn mặt anh lại càng sâu thêm, ngón tay thon dài vẫn nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt có lúm đồng tiền xinh tươi trên ảnh.
“Nếu con theo đuổi cô ấy, bác Phó chắc sẽ không phản đối chứ.”
“Hả?!” Phó Quỳnh Sâm và thư ký của ông cùng phát ra tiếng hô ngạc nhiên.
Phó Quỳnh Sâm là ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, câu trả lời của ông hiển nhiên là: “Không phản đối, tôi đương nhiện tuyệt đối là không phản đối rồi.”
Sau đó thư ký của anh đã lo lắng hỏi thăm: “Sếp à, ngài có phải vì dạo gần đây áp lực công việc quá lớn, cảm thấy mệt mỏi rồi không? Có cần tôi giúp ngài sắp xếp lại hành trình để nghỉ ngơi vài ngày không?”
Thư ký hoàn toàn không thể tin nổi trong cơ thể sếp của mình lại tồn tại nguyên tố lãng mạn là ‘Vừa gặp đã yêu’ ở đây, thế nên anh không thể không lo lắng cho sếp vì công việc quá áp lực nên thần kinh có vấn đề sẽ ảnh hưởng đến ‘chén cơm manh áo’ của mình mất!
“Tôi cũng nên kết hôn rồi.”
Ý của Điền Hân Viêm có vẻ như là đang nói với thư ký hãy đem việc này sắp xếp vào lịch trình của anh. Lần này thì chàng thư ký tài năng của Điền Hân Viêm như bị thiểu năng vậy, trợn mắt há mồm mà nhìn sếp của mình.
Lại nói… anh đã mơ màng mất tập trung lâu như vậy rồi, thế mà cô gái vừa rồi đã lấy lý do thay quần áo để mà trốn vào nhà vệ sinh vẫn chưa ra nữa! Chẳng lẽ cô có ý muốn làm con rùa rụt đầu trốn trong phòng tắm cả buổi tối để trốn tránh đêm tân hôn này chứ!
Điền Hân Viêm vốn không hề có ý định uổng phí buổi tối tân hôn này. Anh hiển nhiên sẽ cùng cô lên giường làm tình rồi, đây là quyền lợi của chú rể, anh không có lý do gì để mà bỏ phí cả.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, chỉ nghe thôi mà đã khiến anh toàn thân nóng rực, tưởng tượng dáng vẻ xà phòng trét đầy trên cơ thể cô… Lửa nóng không ngừng trào dâng trong bụng dưới, giọt rượu được rót vào cổ họng chạy vào cơ thể lại càng tăng thêm lửa nóng…
Ngay cả bản thân anh cũng phải bất ngờ, không ngờ mình lại có phản ứng như những thằng nhóc mới lớn.
Còn cô gái Phó Quan Nhã đang trốn trong phòng tắm đây cũng đang suy nghĩ cùng một chuyện với anh, nhưng không phải là mong mỏi chờ đợi mà là lo lắng không thôi.
Mặc dù không có đem theo đồng hồ đeo tay, thế nhưng cô vẫn biết mình đã trốn trong đây rất lâu rất lâu rồi.
Cô mở nửa bồn nước, đưa hai chân vào vẩy vẩy để tạo tiếng nước, giả bộ như mình đang rất cố gắng tắm rửa vậy.
“Thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể trốn trong đây cả đêm được… hy vọng anh ấy đợi đến mức bực mình buồn chán rồi tự đi ngủ trước….” Cô đem hy vọng nhỏ nhoi của mình lẩm bẩm trong miệng.
Cô hiểu rất rõ hôn nhân đại biểu cho những quyền lợi và nghĩa vụ gì giữa hai con người. Cô cũng chẳng phải những cô tiểu thư thời cổ đại hoàn toàn không biết gì hết về vấn đề tình dục và phải xem Xuân Cung Đồ (*) để học tập….
(*) Những bức vẽ dạy cho người xưa về tình dục
Mấy thứ cấm 18 tuổi cô cũng xem đâu có ít, truyện tranh, tiểu thuyết, phim, cái gì cũng có.
Kết hôn với anh cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rồi, làm một cặp vợ chồng ‘hữu danh vô thực’ là chuyện không thể nào. Nhưng… dù sao thì hai người vẫn không quen thuộc nhau lắm, nên đâu cần phải gấp gáp, kéo khoảng một hai tuần gì đó rồi hãy… ách, làm chuyện mà vợ chồng người ta thích làm.
“Nếu anh ấy vẫn chưa ngủ, thì thử thương lượng với anh vậy, tuy rằng dáng vẻ của anh… có vẻ không dễ sống chung cho lắm, nhưng dù sao thì vẫn là đàn ông nên chắc sẽ tôn trọng ý mình chứ…”
Ngay cả nói như thế nào với anh cô cũng suy nghĩ sẵn rồi: Chúng ta trước hết hãy thử làm quen để hiểu nhau nhièu hơn đã, đợi khi tình cảm sâu nặng hơn, có nhân thức chung về hôn nhân tương rồi hãy tiến đến bước kết hợp thể xác và tinh thần, được không?
“Cứ quyết định vậy đi!” Ngâm đến mức ngón chân nhăn nheo trắng bệch rồi, cô cũng đến lúc cần phải ra ngoài thôi.
Ngay cả nói như thế nào với anh cô cũng suy nghĩ sẵn rồi: Chúng ta trước hết hãy thử làm quen để hiểu nhau nhiều hơn đã, đợi khi tình cảm sâu nặng hơn, có nhận thức chung về hôn nhân tương lai rồi hãy tiến đến bước kết hợp thể xác và tinh thần, được không?
“Cứ quyết định vậy đi!” Ngâm đến mức ngón chân nhăn nheo trắng bệch rồi, cô cũng đến lúc cần phải ra ngoài thôi.
Vào lúc Phó Quan Nhã chuẩn bị đứng lên thì cửa ohòng tắm truyền đến hai tiếng gõ cửa mạnh mẽ dứt khoát khiến cô bị hết hồn.
Tuy rằng cách một cánh cửa nhưng vẫn không khó để nhận ra giọng nói lành lạnh trầm trầm như nói với cấp dưới của anh: “Nếu em đang lo lắng chuyện động phòng tối nay thì…”
Phó Quan Nhã nuốt nước miếng, anh cũng dừng một lúc, cho cô một chút hy vọng, cô cũng đang mong chờ câu tiếp theo của anh là: Đừng lo lắng, tôi sẽ cho em thời gian để thích ứng, nỗi lo sợ của em tôi hiểu, không cần gấp, em không cần trốn trong phòng tắm như thế, sẽ bị cảm lạnh…
“Có lo cũng vậy thôi, nó nhất định sẽ xảy ra, thay vì ở trong đó lo lắng bất an không bằng dũng cảm một chút mà ra đây đối mặt với nó!” Giọng nói trầm ổn nghiêm túc.
Người đàn ông này quả thật không biết cái gì gọi là ‘uyển chuyển’ sao! Anh trước giờ nói chuyện đều thẳng thắn như vậy cơ à, ngay cả một chút ý muốn dỗ dành người ta cũng không có? Anh thế mà rất trực tiếp nói thẳng với cô luôn…
Sợ gì chứ, cái gì đến nó cũng sẽ đến thôi, chết sớm chết muộn gì cũng phải chết! Không bằng ngoan ngoãn mà cam chịu số phận đi, đừng có ở đó mà tốn thời gian mong muốn thuyết phục được tôi hay là trốn tránh.
Mọi lo lắng bất an, xấu hổ của Phó Quan Nhã đều theo một tiếng hừ của cô mà tiêu tán đi hết. Nếu sự việc đã định thì cô có lo cũng vậy. Lo lắng bất an có thể đổi được một đêm đồng tình mà tha cho cô sao?
Phó Quan Nhã đã suy nghĩ thông suốt rồi, chấp nhận số phận thôi. Theo như lời chị cả nói thì xem nó như mát-xa, cắn răng chịu đựng một hồi rồi sẽ qua thôi!
Cô mang theo mái tóc sắp khô với khuôn mặt mộc vừa tẩy trang sạch sẽ, mặc bộ đồ ngủ phong cách thể thao vào rồi rất hùng dũng khí thế mà bước ra khỏi phòng tắm.
Khóe môi Điền Hân Viêm khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt, nhưng chỉ trong một chốc lát liền biến mất, anh đứng bên ngoài khoanh tạy lại nhìn cô.
Mất đi lớp phấn trang điểm trông cô càng trẻ con hơn nữa. Phó Quan Nhã cũng không hề chịu thua mà trừng mắt lại nhìn anh. Nếu trên khuôn mặt không đỏ lựng lên thì anh sẽ càng tán thưởng cô nhiều hơn nữa.
Thứ càng làm cho khí thế của cô yếu đi chính là vài tiếng ‘cột rột’ được phát ra từ bụng cô vào lúc ánh mắt của hai người đang “chiến đấu” với nhau, tiếng kêu lớn đến mức cô cảm thấy cần phải đào cái hố để mà chui xuống cho rồi.
“Xuống phòng bếp kiếm chút gì ăn đi, tối hôm nay hai ta vẫn chưa ăn được gì, làm thêm một phần cho anh nữa, anh cũng đói rồi.” Điền Hân Viêm rất tự nhiên mà sai cô đi nấu đồ ăn khuya, còn anh thì đi tắm.
Câu ‘Anh cũng đói rồi’ cùng với ánh mắt của anh khiến cô không nhịn được rùng mình một cái.
Cô chính là cần phải đút cho no cái bao tử của anh rồi lại cống hiến thân mình cho dục vọng của anh sao?
Bụng cô lại phát ra vài tiếng kháng nghị, Phó Quan Nhã cảm thấy thật may là anh đã vào phòng tắm rồi nên không nghe thấy.
Phó Quan Nhã chạy ra khỏi phòng ngủ để đi kiếm phòng bếp, nhưng cũng phải tốn hết vài phút mới kiếm được.
Thì ra nhà của anh… không không, bây giờ là nhà của ‘chúng ta’…. gồm có ba tầng, lầu ba là phòng ngủ chính, lầu hai chủ yếu là phòng sách, phòng tập gym và phòng giải trí, cô đi nhằm phòng sách, bên trong cực kỳ rộng rãi, rộng đến mức khiến cô đờ người, nhưng sau đó ánh mắt liền sáng bừng lên!
Các bức tường chính được khảm đầy giá sách, bên ngoài còn có thêm cửa kính là ước mơ xa hoa của cô. Nếu có thể đem bộ sưu tập sách của cô rinh vào thì nằm mơ cũng có thể cười được đấy!
Cột rột cột rột…
Tủ sách xa hoa không thể no bụng cô được, bao tử vẫn cứ tiếp tục phát ra những tiếng kêu kháng nghị, vẫn là nên ưu tiên cho việc kiếm nhà bếp hơn.
Ở lầu một, kiếm được rồi!
Lầu một cực kỳ rộng lớn, không chia gian ra như lầu hai lầu ba. Xuống cầu thang quẹo sang phía bên phải liền thấy sảnh lớn với tông màu trắng chủ đạo, bên trái là bàn ăn, thế thì phòng bếp chắc chắn không xa đâu đây lắm rồi.
Quá… quá điều hiêu rồi!
Tủ lạnh của anh chẳng bằng một góc của nhà mẹ đẻ cô, lúc nào cũng được nhét đầy, nào là nồi thịt kho, mì xào, phá lấu… lúc nào thèm liền có thể ăn, không cần phải lo chuyện bị bỏ đói. Ngược lại, nhìn tủ lạnh ở nhà anh… ngoài vài lon nước uống ra thì trống không, nhìn thật không quen.
“Thật nhớ tủ lạnh nhà mình quá đi… nếu nồi thịt kho của mẹ mà nằm ở đây thì tốt biết mấy…”
Quá… quá điều hiêu rồi!
Tủ lạnh của anh chẳng bằng một góc bên nhà mẹ đẻ cô, lúc nào cũng được nhét đầy, nào là nồi thịt kho, mì xào, phá lấu… lúc nào thèm liền có thể ăn, không cần phải lo chuyện bị bỏ đói. Ngược lại, nhìn tủ lạnh ở nhà anh… ngoài vài lon nước uống ra thì trống không, nhìn thật không quen.
“Thật nhớ tủ lạnh nhà mình quá đi… nếu nồi thịt kho của mẹ mà nằm ở đây thì tốt biết mấy…”
Miễn cưỡng lắm mới kiếm được loại cơm hộp bỏ lò vi sóng, ăn tạm vậy.
Phó Quan Nhã lấy hai hộp ra trút lên dĩa rồi bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.
Cô dùng vẻ mặt đầy ai oán nhìn chằm chằm vào chiếc dĩa thủy tinh đang quay vòng vòng trong lò vi sóng. “Thức ăn còn dư sau bữa tiệc buffet lúc nãy không có đóng gói đem về thật là một quyết định sai lầm mà, salad trộn tôm hùm, bít tết mini, bào ngư hấp…. lấy đại một món thôi cũng đủ…”
“Xong chưa?” Bỗng nhiên tiếng của Điền Hân Viêm vang lên từ phía sau làm cô giật nảy mình.
“…anh tắm nhanh thật!” Hay là tại cô ngây người quá lâu?
“Anh không có lý do để trốn trối chết trong phòng tắm không chịu ra!”
Anh tuy mặt không cười nhưng lại nói lời trêu ghẹo người khác, không mắc cười tí nào!
Đúng rồi, anh đâu có giống tôi, hận không thể đem mình dìm xuống bồn tắm cho chết chìm luôn để không cần phải đi ra cơ chứ…
Cô đem cơm chiên đã hâm nóng ra chia làm hai phần, một lớn một nhỏ, phần nhiều cho anh, phần ít hơn cho cô. Cũng chẳng phải vì cô dịu dàng đảm đang bếp núc chăm sóc cho chồng, mà vì cô thuộc dạng người ăn ít nhưng chia ra làm nhiều bữa, một bữa ăn cô ăn không nhiều nhưng lại ăn chậm nhai kỹ.
“Trong tủ lạnh chẳng có gì để ăn cả, ngoài món này ra!” Món cơm chiên bỏ hộp điều hiu!
“Anh không xuống bếp, ba bữa đều giải quyết bên ngoài.” E rằng cơm chiên đóng họp này cũng do người dọn vệ sinh theo giờ để quên cơ đấy!
“Mẹ em thích sáng tạo phát minh món mới, nên nhà em ba bữa đều nóng hổi cả.”
“Có nghĩa là sau này anh cũng được ăn ba bữa nóng hổi sao.” Anh kéo ghế ra ngồi xuống.
“Nhà có người mẹ đảm đang thì tỷ lệ có con gái vô dụng là 80%?” Cô nhún vai trả lời.
Trường hợp của cô rất không may mà đúng với nguyên tắc đó chứ chẳng phải nằm trong số 20% còn lại, xin hãy nén bi thương!
Ai kêu anh trước khi kết hôn không điều tra cho kỹ, chẳng hiểu tôi tí nào cả. Cô cười thằm hì hì trong lòng.
Cô không muốn nói với anh là cô biết nấu cơm, nhưng không thèm nấu cho anh ăn.
Thế nhưng Điền Hân Viêm lại không tỏ vẻ thất vọng gì mấy, anh bắt đầu ăn cơm.
“Anh không cần một bà xã biết nấu ăn giỏi, cơ hội ở nhà ăn cơm của anh rất ít, sau này nếu em muốn tự nấu cũng được, nếu không muốn xuống bếp thì gọi điện đặt cơm hoặc không thì ra nhà hàng ăn.”
“Ờm.” Cô trả lời qua loa.
Cô và từng muỗn cơm nhỏ nhỏ vào miệng, hai mắt nhìn chằm chằm anh với vẻ đánh giá.
“Tại sao… anh lại muốn kết hôn với em.” Cô nghe thấy câu hỏi đã đè nén trong lòng bấy lâu nay được thốt ra từ miệng cô. Với điều kiện ưu việt của anh thì hoàn toàn có thể cưới một cô vợ xin đẹp có gia thế tương xứng, tuy rằng gia đình cô cũng không tệ, nhưng đẳng cấp… thì thua xa với anh.
“Thế tại sao em lại dám gả cho anh?” Anh ngước mắt nhìn cô.
Cô cắn cắn chiếc muỗng trong tay, có gì nói đó: “Vì ba em rất thích anh.”
“Có cô con gái ‘hiếu thảo’ như em sao, ba em kêu gả em liền gả, thật hiếm hoi mà.” Anh vừa nói vừa mỉm môi cười, nụ cười đẹp đến mức khiến cô ngạc nhiên.
Chứ nếu không anh tưởng bây giờ tôi ngồi ở đây là vì mê mẩn anh, sớm tối chỉ ngồi trông mong được gả cho anh làm bà Điền à! Làm gì mà có loại chuyện này chứ!
“Thế nên anh đưa ra lời đề nghị lấy em với ba em là để chờ bị từ chối sao?”
“Không, anh cho rằng nhà em chắc chắn sẽ đồng ý.”


Đại Sói Hoang Ôn Nhu
Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

12 chòm sao và ngôi trường sát thủ - Verika
Tóm tắt truyện: 12 người 12 tính cách là những kẻ xa lạ đến từ những tổ chức

Cô dâu mạo danh - Kinny
Giới thiệu: Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương. Năm tôi 10t ba mẹ
Lãnh Cung Thái Tử Phi
Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí
Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba
Tần Thiếu Vũ cười như có như không nhìn hắn. “Nếu không phải gương mặt không

Người Tình Áo Rồng Của Thiếu Gia
Người Tình Áo Rồng Của Thiếu Gia thuộc thể loại ngôn tình sủng được đăng tải
Lãnh Cung Thái Tử Phi
Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân
Trích đoạn:Cho tới bây giờ đều cảm thấy Tô Cẩm Niên là của cô, năm sáu tuổi ấy,

Gửi thương cho gió - Nhật ký Tiểu Hồ Ly
Giới thiệu: 1- Hồ Tuyết Ly- Hồ ly chính gốc, tu luyện 17 năm trên trần thế. Chiều cao

Những điều bé xíu
Người ngoài nhìn chúng ta như một cặp thực thụ, nhưng thật ra tụi mình chỉ là hai

Cứ yêu đi đã
(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

Truyện rất ngắn
Những mẩu chuyện đâu đó... *** Truyện rất ngắn 1 Tối đi làm về ngồi quán cơm

Vương quốc mất trí
Có một ông thầy phù thuỷ rất cao tay, vì muốn tiêu diệt vương quốc nọ, đã đổ

Con nhớ mẹ!
Người ta bảo mẹ không đẹp, người ta bảo mẹ không có đôi mắt đẹp. Nhưng với con,
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

Miền biển
(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Biển hiền

Tình yêu thầm lặng
Nó hay nhìn trộm Huy trong lớp. Cậu ấy là lớp trưởng, cậu ấy mạnh mẽ, cá tính,

Ký sự ngày mưa
Tình cờ trong một lần về nhà ôn thi, tôi có được nghe một câu chuyện về một

Đọc truyện tranh doremon chap 70: Súng may mắn
Truyện tranh doremon về khẩu súng đem lại may mắn và xui xẻo. Trong cuộc