Teya Salat
Âm mưu của hoa mĩ nam - Chanh Tinh

Âm mưu của hoa mĩ nam - Chanh Tinh


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 14 đánh giá )

Âm mưu của hoa mĩ nam - Chanh Tinh - Chương 8

↓↓

Có thể thành công moi được không ít tiền từ trên người hai gã đàn ông nhà họ Cao, Lão Cứu Tân ta thật sự chỉ có ba chữ, thích thích thích!

bạn đang xem “Âm mưu của hoa mĩ nam - Chanh Tinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


*** *** ***


Hai người trở lại trong nhà, con ngươi đen của Cao Dương trước sau chưa từng rời khỏi gương mặt đang tái nhợt đi của Uông Thiên Hồng.


Có lẽ thật sự là anh đã quá mức tự tin, mới có thể để cho lão chủ ấy nắm được một chút manh mối, anh cũng không muốn bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm mà anh và vợ yêu vất vả lắm mới bồi đắp được. "Thiên Hồng, em có thắc mắc gì đều có thể hỏi anh, anh có thể giải thích cho em."


Uông Thiên Hồng chỉ chậm rãi liếc mắt nhìn anh một cái rồi tránh đi, ngay sau đó lại bận rộn vùi đầu vào sắp xếp lại đống quà cáp.


"Anh căn bản không cần giải thích gì với em cả."


Không biết có phải anh quá mức mẫn cảm hay không mà dường như cảm thấy cách nói chuyện của cô trở nên rất lạnh nhạt.


Trong lòng kêu to một tiếng không ổn, Cao Dương vội vàng ngồi xuống đem Thiên Hồng kéo vào trong lòng, anh tuyệt đối không cho phép cá nhỏ do bản thân hao tổn tâm sức nuôi dưỡng lại dùng thái độ lạnh lùng như thế mà cư xử với mình. "Thiên Hồng, hãy nghe anh nói, anh làm như vậy đều là vì....."


"Em biết." Người trong lòng anh lẩm bẩm.


"Em biết?" Cao Dương không khỏi hoài nghi, cô gái này từ khi nào đã trở nên nhanh nhẹn như vậy?


"Anh làm nhiều chuyện như vậy, em làm sao lại không biết nguyên nhân......" Giọng nói cô từ rầu rĩ dần dần chuyển thành giọng mũi, "Đều là vì anh muốn tốt cho em mà thôi!"


Đang lúc Cao Dương còn chưa hiểu được cô nói về cái gì, Uông Thiên Hồng đột nhiên vươn cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng anh, "Xin lỗi, em thật là vô dụng, nhiều quà như vậy chắc chắn sẽ rất nặng, vậy mà em lại để anh một mình xách lên".


Với tư cách một người vợ muốn chia sẻ vất vả với chồng mình thì cô thật sự là quá thất bại rồi.


"Phải vậy không!" Uông Thiên Hồng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đang không ngừng tự trách lên, "Em thật sự rất tệ phải không anh? Rõ ràng đã nói khi về nhà hai người sẽ cùng đem quà và hành lý lên lầu, kết quả không ngờ em lại ngủ gục ở ngay trên xe lúc sau còn hoàn toàn quên chuyện này! Em bởi vì đứng ở cửa nhà, phát hiện anh vẫn chưa có đi lên, mới có thể nghĩ đến chuyện xuống lầu tìm anh....." Kết quả một lúc lâu sau, lại nhìn thấy hình ảnh một mình Cao Dương vất vả khiêng hành lý và đống quà.


Cao Dương chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, nói nửa ngày, hóa ra hai người là ông nói gà bà nói vịt!


Anh trước tiên phải trấn an cô gái đang không ngừng tự trách này cái đã. "Là anh thấy em mệt đến mức ngay cả mắt cũng không mở ra được, cho nên mới khuyên em lên lầu trước, em nói như vậy không phải là trách anh sao? Làm chồng không lẽ không được xót cho bà xã của mình sao?"


"Nhưng mà mỗi lần đều là anh tự mình làm hết mọi việc."


Cô như vậy còn không phải quá coi thường anh sao, Cao Dương gằn từng chữ, "Xin em mà, anh là đàn ông, còn chưa dùng bao nhiêu sức mang mấy thứ linh tinh này mà em đã khổ sở, vẻ mặt suy sụp như vậy, chẳng khác nào là khinh thường khả năng của ông xã em chứ".


"Em không có ý đó."


"Nếu em thật sự để ý như vậy, vậy thưởng cho sự lao động của anh một chút đi chứ, nói cám ơn anh một tiếng là được rồi!"


Thưởng cho anh? Con ngươi lấp lánh nước nhìn chằm chằm con ngươi đen đang tỏa sáng, Uông Thiên Hồng hình như đã hiểu một chút.


Cô kiễng mũi chân, không chút keo kiệt hôn hai cái lên mặt anh, còn kề vào bên tai anh, nhẹ giọng nói: "Chồng à, cám ơn anh".


Nếu Cao Dương muốn được thưởng kiểu này, cô thật sự không ngại hôn nhiều thêm vài cái nữa. (Vũ: -.- ;)


"Được rồi, cho nên không được để chuyện này trong lòng biết không?" Thấy sắc mặt cô đã khôi phục rất nhiều, anh mới dám hỏi: "Đúng rồi, em vừa rồi có nghe thấy ông chủ cửa hàng nói gì không?".


"Không có ạ." Cô nghiêng đầu hỏi: "Em cần phải nghe gì hả anh?".


Lúc ấy cô một lòng tràn đầy tự trách, chỉ cảm thấy mình thẹn với Cao Dương, làm gì còn khả năng đi quản chuyện ông chủ cửa hàng nói gì đó chứ.


"Cũng không có gì quan trọng, không nghe cũng không sao. Được rồi, cũng đã khuya rồi, em còn không nhanh đánh răng, rửa mặt, rồi lên giường nghỉ ngơi? Bằng không sáng mai đến bữa sáng của anh cũng sẽ không có mất."


"Em biết rồi, ông xã cũng mau vào phòng nghỉ ngơi đi."


"Anh vào thư phòng trước rồi sẽ về phòng cùng em nhanh thôi."


Thấy bóng dáng cô chạy đến phòng ngủ, Cao Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này, anh thật sự cảm tạ tốc độ phản ứng khác hẳn người bình thường của Uông Thiên Hồng.


Đối với cái tên Lão Cứu Tân dưới lầu kia, anh sẽ ghi tạc mãi trong lòng, kẻ nào dám uy hiếp Cao Dương này, nhất định anh sẽ trả lại gấp bội!


*** *** ***


Trong phòng làm việc, ngồi tra tư liệu mà trước mắt cứ có bóng người lúc ẩn lúc hiện, bảo anh không được phân tâm, thật đúng là không dễ dàng.


Đã không biết là lần thứ mấy, Cao Dương ngẩng mặt ra khỏi đống văn kiện, nhìn về cô bé phía trước cứ sờ đông sờ tây, không thể ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, mở miệng nói: "Thiên Hồng, em rốt cuộc có chuyện gì vậy?".


"Không có ạ! Chồng, anh cứ chuyên tâm làm chuyện của anh đi, không cần để ý tới em đâu!" Lời vừa nói xong, cô lại tiếp tục đi đến bên phải sờ một chút, sau đó đến bên trái chạm một chút.


Cứ có bóng người ở trước mắt lúc ẩn lúc hiện, thật sự rất khó chuyên tâm. "Thiên Hồng......".


"Dạ! Anh muốn em giúp gì sao?" Một cái đầu nháy mắt kề sát tới.


Cao Dương chần chờ trong chốc lát mới nói: "Không có".


Cái đầu nhỏ hình như là thất vọng nên tự động lùi về, rồi lại tiếp tục chạy hết chỗ này đến chỗ khác, chạy chán cô ngồi xuống góc phòng mở bản đồ quận Hồ Nam loại nhỏ ra xem mới chịu ngồi im. Không còn bị bóng dáng ai đó làm phân tâm, Cao Dương mới có thể thuận lợi lật xem văn kiện trong tay.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, anh buông chồng tư liệu lớn đã đọc xong xuống, lúc này mới chú ý tới, cái người quấy nhiễu anh rõ ràng là đã im hơi lặng tiếng hơn một giờ đồng hồ rồi.


Đảo mắt qua góc phòng, anh lập tức mỉm cười — thì ra Uông Thiên Hồng đang ngủ.


Cũng khó trách, từ sáng sớm đã rời giường giúp anh chuẩn bị bữa sáng, buổi trưa lại chạy đến đưa cơm, tuy rằng không biết cô vì sao lại muốn ở trong này không đi, còn muốn lăng xăng giúp anh, nhưng cả ngày bôn ba chạy tới chạy lui, không mệt mới lạ.


Tốc độ lớn của chú cá này hình như còn nhanh hơn cả anh tưởng tượng, anh đã bắt đầu có chút không nắm bắt được cô muốn làm gì, đây cũng không hẳn là một chuyện tốt!


Sợ cô ngủ ở trong phòng điều hòa hơi mạnh sẽ bị cảm, Cao Dương đặc biệt cởi áo vest khoác lên cho cô, ánh mắt hướng về phía Hàn Kim Linh đang gõ cửa đi vào.


Người vừa tới phản ứng thật nhanh, nhẹ giọng hỏi: "Ông chủ, Trương tiểu thư khách hàng của chúng ta đã đến, anh có cần tôi sắp xếp một chỗ yên tĩnh không?". Văn phòng xem ra là không thể dùng được nữa rồi.


"Cô đi chuẩn bị, tôi lập tức ra đó." Luyến tiếc liếc mắt nhìn cô một cái, Cao Dương cầm văn kiện trên bàn đi ra ngoài.


Đồng hồ tí tách không biết qua bao lâu, Uông Thiên Hồng mới tỉnh lại. Nhất thời có chút mờ mịt, không biết mình đang ở đâu, đến lúc cô rốt cuộc cũng nhớ ra mục đích mình xuất hiện ở trong này thì lập tức giống như chim sợ cành cong mà nhảy dựng lên. "Ủa? Anh ấy đi đâu mất rồi?".


Chỗ ngồi trống rỗng nói cho cô biết là cô lại thất trách rồi — nào ngờ muốn giúp đỡ người ta mà mình lại ngủ quên?


Lúc này, có người gõ cửa, một cái đầu ló vào chậm rãi đẩy khe cửa ra. "Ông chủ...... Ủa? Ông chủ không có ở đây à! Ối! Oh my god, bà chủ cô im hơi lặng tiếng đứng ở cạnh cửa làm cái gì vậy?" La Chí Lăng vỗ vỗ ngực, thật sự là bị cô hù chết mà.


Cô là nghe thấy tiếng gõ cửa, mới muốn đến gần mở cửa xem là ai. "Anh tìm Cao Dương có chuyện gì không?".


"Cũng không có gì! Chỉ là tôi vừa mới chạy ra ngoài làm việc có mua về ít khoai lang, đem chia cho đồng nghiệp, nên muốn hỏi ông chủ có muốn ăn một ít không?"


"Cao đại ca thích ăn mấy đồ ăn bên ngoài này à?" Uông Thiên Hồng thực kinh ngạc.


"Đương nhiên không thích." Căn cứ vào kinh nghiệm trước đây của anh ta, ông chủ ngoại trừ bữa chính có thể ăn ở bên ngoài, thì không hề đụng vào bất cứ đồ ăn nào khác.


"Không thích, sao anh còn muốn tới hỏi anh ấy có ăn không?"


"Tôi đây chính là đang làm hết bổn phận của một nhân viên tận tụy nha! Có thứ tốt đương nhiên muốn tìm ông chủ cùng nhau chia sẻ rồi!" Nhận ra tầm mắt cô gái cứ nhìn chằm chằm vào túi khoai nóng đang không ngừng bốc khói kia, La Chí Lăng nghĩ nghĩ, một cô gái hẳn là ăn không hết hai củ khoai trong túi đâu!


Lúc nãy anh ta cùng mấy đồng nghiệp bên ngoài giành qua giành lại, mới đoạt lại được hai củ còn lại, định để làm đồ ăn vặt mà chậm rãi nhấm nháp, nhưng mà chia cho bà chủ một củ chắc cũng không có vấn đề gì.


Anh ta quơ quơ cái túi trên tay, "Nếu ông chủ đã không có ở đây, vậy bà chủ có muốn ăn một chút không?".


"Được ạ!"


La Chí Lăng ngồi trên sofa, cẩn thận lựa củ khoai nhỏ hơn, dùng giấy vệ sinh quấn lại rồi đưa đến trước mặt cô.


Uông Thiên Hồng cắn một miếng, không ngừng khen ngon. "Ăn khoai lang ngon như vậy, Cao đại ca sao lại thích nhỉ?".


"Bởi vì ông chủ phải để bụng ăn cơm tối do cô làm mà! Nếu ăn lung tung gì đó thì làm gì còn sức nuốt trôi? Cô còn không biết ông chủ xem đồ ăn cô làm như báu vật thế nào à."


Uông Thiên Hồng mở to hai mắt, cố gắng nuốt miếng khoai lang trong miệng, "Anh nói là tại tôi hại Cao đại ca không dám ăn đồ ăn bên ngoài sao?".


La Chí Lăng sửng sốt, la lớn, "Không phải! Cô sao có thể nghĩ như vậy chứ?".


Không xong rồi, nếu vì một câu nói của mình làm hại vợ chồng người ta bất hòa, tội này quá lớn, có thể còn ảnh hưởng đến tương lai tiền đồ sáng lạn của mình nữa. "Ý của tôi là, ông chủ chỉ chú ý đến đồ ăn cô làm thôi, giống như anh ấy chỉ yêu một mình cô ấy, cũng giống như chỉ lấy một mình cô làm vợ thôi ấy; những đồ ăn khác, những người khác anh ấy đều không tiếp thụ, nói như vậy cô đã hiểu chưa?".


Thấy cô không trả lời, chỉ ăn hết miếng khoai này rồi lại miếng khoai khác, La Chí Lăng có chút luống cuống. "Bà chủ, cô đừng có không tin, à, cứ mượn Hàn trợ lý làm ví dụ, cô ấy không phải cũng làm vài thứ đồ ăn cho ông chủ sao? Để tôi nói cho cô biết, ông chủ không chỉ không cảm ơn, mà mỗi lần đồ ăn được đưa đến văn phòng, đều gọi tôi vào dọn đi, tôi có thể vỗ ngực cam đoan, ông chủ từ trước tới giờ thủy chung chỉ có đồ ăn của cô thôi".


Cho tới nay, đồ ăn Hàn Kim Linh đưa tới đều đi vào bụng của La Chí Lăng, Cao Dương một chút cũng không đụng vào.


"Đồ ăn của Hàn trợ lý ăn rất ngon, nhưng tôi tin khả năng nấu nướng của cô nhất định rất tốt, mới có thể làm cho ông chủ từ chối bữa chiều chúng tôi mua về, cố ý phải về nhà ăn bữa tối do đích thân cô làm." Thật ra ông chủ rất xứng đáng được coi là người chồng mẫu mực thời nay. "Tôi bảo này, anh ấy nhất định rất thích tay nghề nấu nướng của cô, hơn nữa rất thích cái cảm giác hạnh phúc khi có bà xã chờ đợi anh ấy về nhà".


Thấy cô vẫn ăn ăn ăn, không hề phát ra tiếng động gì, La Chí Lăng càng lúc càng sốt ruột, "Này, tôi nói nhiều như vậy, cô rốt cuộc có nghe được chữ nào không vậy? Cô cũng đừng có ở trước mặt ông chủ mà nói lung tung đó nha..... Này, bà chủ, không phải tôi đã cho cô một củ khoai rồi mà sao cô còn lấy cả củ cuối cùng của tôi mà gặm chứ? Này, bà chủ, cô có nghe thấy tôi nói gì không vậy......".


Một khi Uông Thiên Hồng đã chuyên tâm suy nghĩ gì đó thì ma kêu quỷ khóc gì cô cũng đều bỏ qua một bên! (Vũ: Tội nghiệp La Chí Lăng :) )


Cao Dương mồ côi mẹ từ khi còn nhỏ, ba anh lại tái hôn, nói anh khát khao có một cảm giác gia đình, cô tuyệt đối tin tưởng.


Công việc ở văn phòng phức tạp như vậy có lẽ cô không thể giúp được, nhưng nếu Cao đại ca thích cái cảm giác hạnh phúc khi về nhà này cô nhất định sẽ làm cho anh!


Cao Dương trở lại văn phòng không thấy bóng dáng vợ yêu, lại thấy tờ giấy nhắc anh nhớ về nhà ăn cơm, nhất thời không nắm được suy nghĩ của cô, rốt cuộc Thiên Hồng hôm nay tới đây để làm gì nhỉ?


Đúng giờ về nhà, một bàn ăn phong phú cùng một khuôn mặt tươi cười niềm nở của bà xã chào đón anh trở về.


"Hình như hôm nay em rất vui?" Nếu so với người ở trong văn phòng lúc trước quả thực là hai người khác nhau, dường như tất cả mọi chuyện buồn bực đều được giải tỏa.


"Đúng ạ!" Uông Thiên Hồng đầu tiên là đẩy anh đi vào rửa tay, chờ khi anh đi ra lại đưa cho anh bát cơm trắng, "Bởi vì em rốt cuộc cũng biết mình có thể làm được chút gì đó cho anh".


"Làm chút gì đó cho anh?" Con ngươi đen dần dần tỉnh ngộ, thì ra đây là nguyên nhân vì sao cô gần đây lại khác thường như vậy.


"Em thấy thật có lỗi hôm nay cứ ở văn phòng làm anh phân tâm, em quá nôn nóng muốn giúp anh làm chút chuyện," Uông Thiên Hồng vẻ mặt ngượng ngùng, "Mấy ngày nay đều là em nhiễu sự, anh luôn vì em cố gắng nhiều như vậy, lại vừa suy nghĩ cho em, còn giúp em giải quyết vấn đề, biết anh bận rộn nhưng cái gì cũng không thể giúp anh".


"Thiên Hồng, chuyện anh làm cho em đều không cần em phải báo đáp."


Những lời này Betty cũng đã từng nói với cô, cô lúc này cuối cùng đã hiểu. "Em biết, giống như chuyện em đến công ty tìm anh đưa cơm, hay là chuyện anh từ chối lời mời để quay về ăn cơm với em cũng đều giống như nhau."


Cô hiếm khi vui như vậy, cũng tự mình xới một chén cơm, "Em hiện tại đã biết, em chỉ muốn làm vợ của anh, cho anh mỗi khi tan tầm về nhà còn có một bữa ăn nóng hổi chờ anh. Anh thích ăn đồ ăn em làm, vậy em sẽ mỗi ngày làm cho anh; nếu anh mệt mỏi, em có thể giúp anh mát xa; lúc nào anh cần em ở bên cạnh, em sẽ xuất hiện, bất kể là ở nhà cùng anh, hay là đi theo anh ra ngoài du lịch. Nói tóm lại, em sẽ cho anh mỗi ngày về đến nhà đều cảm thấy thực vui vẻ......"


Dụng ý của cô chính là muốn làm cho anh cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.


Cao Dương nghẹn lời, chỉ một ý nghĩ đơn thuần như vậy mới có thể làm cho anh đem hình bóng cô in sâu trong lòng nhiều năm như vậy, làm cho anh yêu cô nhiều như vậy, hao tổn tâm sức chỉ vì chờ cô trưởng thành.


"Như vậy anh sẽ không sẽ hối hận vì đã cưới em!" Nói đến cuối cùng, Uông Thiên Hồng lại dùng câu này để chấm dứt.


"Nói hươu nói vượn!" Anh nhíu mày.


"Em đùa ấy mà!" Nàng cười khẽ lè lưỡi, "Anh ăn cơm nhanh đi không đồ ăn nguội hết".


Bữa tối này mới ăn một chút mà Cao Dương đã thấy rất ngon miệng, đương nhiên rồi! Sau đó tất nhiên càng ngày càng ăn ngon hơn!


Ăn xong, Uông Thiên Hồng đưa lên một đĩa hoa quả ướp lạnh, cô dựa sát vào người anh, cùng anh xem tin tức chính trị mà bản thân thường không hiểu lắm, cô chăm chú nhìn đồng hồ. "Em giúp anh chuẩn bị nước tắm."


Được vợ săn sóc như vậy là người đàn ông như anh khó mà không lộ vẻ xúc động, anh nhanh chóng ôm lấy bóng dáng nhỏ bé ấy, không cho cô vất vả chạy tới chạy lui phục vụ mình."Anh lấy em về làm vợ chứ không phải làm người hầu cho anh."


"Nhưng em nghĩ muốn làm người vợ thật tốt thì phải biết làm cho anh chút gì đó chứ!"


"Nếu như vậy......" Con ngươi đen hiện lên một tia nóng bỏng, anh cắn lỗ tai của cô nói: "Nếu em đã muốn làm tốt trách nhiệm của một người vợ như vậy thì cùng anh đi tắm đi!".

Chương trước | Chương sau

↑↑
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh? là một truyện ngôn tình của tác giả Dư Lạc Thần, bạn có

21-07-2016 34 chương
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu

Giới thiệu: Diệp Xuân (17 tuổi) : nữ nhân vật chính, là một người hiền lạnh nhưng

14-07-2016 97 chương
Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Văn Án: Hắn luôn là bộ dáng thảnh thơi, nhã nhặn, đầy quý khí cao ngạo Một hình

15-07-2016 11 chương
Những ngày mưa bay

Những ngày mưa bay

Tiếng đàn ấy luôn phát ra từ cửa sổ tầng hai nơi phòng nhạc. *** Dành tặng tôi và

28-06-2016
Tha thứ cho em

Tha thứ cho em

Tôi nhớ anh, nhớ, rất nhớ, nhớ đến quay quắt. *** Bảo Ngọc về quê thăm bà ngoại

25-06-2016
Sinh sau vài phút

Sinh sau vài phút

Và cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đánh đổi tất cả để Trang luôn được

30-06-2016
Tên ăn trộm

Tên ăn trộm

(khotruyenhay.gq) Cũng từ sau đêm hôm đó, tôi lặng lẽ đi theo chị làm người canh chừng

28-06-2016
Nơi cất giấu tình bạn

Nơi cất giấu tình bạn

Bạn của tôi giống những hạt pha lê lấp lánh. Cất kỹ trong hộp thì sẽ mờ đi, nhưng

30-06-2016