Teya Salat
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 147
5 sao 5 / 5 ( 116 đánh giá )

Ám dục (18+) - Thánh Yêu - Chương 95

↓↓
Lúc Tiếu Bùi đến, Nam Dạ Tước đã mặc chỉnh tề, người đàn ông này trước khi ra cửa phiền toái vô cùng, hình tượng quan trọng nhất, cho dù là cổ áo nhăn một chút xíu cũng không được.


Bước đi của anh cũng không được nhanh nhẹn lắm, Dung Ân đi bên cạnh anh, còn không cho cô dìu, làm mất sĩ diện, Nam Dạ Tước cánh tay ôm bả vai của cô, lúc Tiếu Bùi mặt đầy mỉm cười chui vào xe.


Xuyên thấu qua kính chiếu hậu, anh ta không quên trêu chọc, " Tôi hỏi chứ, cậu làm sao lại bị thương ở thắt lưng? Yên lặng cày cấy, vận động quá sức rồi à?"


Nam Dạ Tước dựa vào chỗ ngồi phía sau, tóc đỏ màu rượu lộ ra vẻ phấn chấn tinh thần, khuyên tai kim cương bên tai trái làm tăng lên vẻ tà mị của khuôn mặt, " Cậu cút đi, cậu chưa từng như vậy sao? Lần trước lén vụng trộm với vợ nhà người ta, thiếu chút nữa bị chồng cô ta giết chết, là ai chạy trối chết, còn xém chút nữa té gãy chân vậy?" (haha, Tước tiếu nhà ta cũng thật là ...)

bạn đang xem “Ám dục (18+) - Thánh Yêu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Mẹ, không đem những chuyện như vậy vạch trần vết sẹo của người khác nha," Mắt hoa đào của Tiếu Bùi xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn về Dung Ân, "Chị dâu, chị phân xử đi, đó là chuyện mất mặt nhất đời này của tôi, chị nói xem chuyện này lan truyền ra ngoài, tôi sau này làm sao còn có thể lăn lộn giang hồ đây?"


Từ lần trước họ dẫn Hạ Phi Vũ đến Ngự Cảnh Uyển, Nam Dạ Tước nổi đóa về sau, đám bạn của anh không hẹn mà gặp đều gọi Dung Ân là chị dâu, Nam Dạ Tước cảm thấy xưng hô này không tệ, nét mặt cười cười nói, " Được rồi, chớ lảm nhảm, bọn kia còn đang đợi ở Cám Dỗ kìa."


Lái xe đến Cám Dỗ, Dung Ân bị Nam Dạ Tước ôm thật chặt, phải dựa vào người anh, trên sân khấu, cô gái múa mở màn tư thế diêm dúa, một màn múa cột nóng bỏng làm phía dưới thét chói tai, Dung Ân không khỏi dừng bước chân nhìn qua, tư thế cùng ánh mắt khiêu vũ này, cô dường như đã gặp qua ở đâu.


Bước chân Nam Dạ Tước dừng lại, theo tầm mắt cô nhìn lại, bả vai Dung Ân thu lại mấy phần, cánh môi anh hứng thú nhếch lên, bàn tay vỗ nhẹ trên vai cô mấy cái " Đi thôi."


Đi tới lầu hai, tầm mắt của người đàn ông quyên qua gò má Dung Ân, rơi vào trên người Giản cách đó không xa, mà cô ta chắc hẳn cũng nhìn thấy, sau khi tặng cho hai người một nụ hôn gió mới xuống đài.


Mọi người đã đến trước ngồi trong phòng VIP, trên bàn rượu bày ra đủ kiểu hộp quà được gói tinh xảo, Nam Dạ Tước mang theo Dung Ân đến chổ ngồi chủ trì ngồi xuống, Tiếu Bùi dẫn đầu móc ra một hộp quà, đưa đến trước mặt hai người, " Thấy không, đồng hồ Italy danh tiếng, đây cũng là do tôi mua được ở một buổi đấu giá, hôm nay tôi nhịn đau cắt thịt, tặng cậu."


Nam Dạ Tước không chút khách khí nhận lấy, cầm trong tay xem xét một lát, " Quả nhiên là hàng xịn, khối thịt này cậu cắt ra, thật là máu chảy đầm đìa đúng không?"


Dung Ân từ trong điệu bộ này có thể đoán ra được mấy phần, vừa muốn nói gì đó, tiền thây Tiếu Bùi đi đến nói, " Chị dâu, hôm nay chúng tôi làm sinh nhật cho Tước thiếu, chị chuẩn bị quà gì rồi? Tôi nghĩ, đều nói phụ nữ rất tinh tế tỉ mỉ, một quà đó nhất định là có thâm ý, cũng để cho chúng tôi mở mang tầm mắt được không?"


Dung Ân ngồi bên cạnh Nam Dạ Tước, trên mặt bắt đầu nóng bừng, anh cũng không có tiết lộ hôm nay là ngày gì, cô tất nhiên cũng chưa có chuẩn bị, hôm nay, tất cả ánh mắt đều hướng về phía cô, muốn nhìn xem cô móc ra thứ gì, Dung Ân chỉ cảm thấy lúng túng vạn phần, hai tay đặt ở trên đầu gối, ngón tay bất an xiết chặt. Cánh môi người đàn ông giương nhẹ, kéo tay cô đặt vào lòng bàn tay, hai mắt hẹp dài mỉm cười nhìn về phía mọi người, " Chị dâu của các cậu đã tằng quà cho tôi tối hôm qua rồi, làm sao còn đợi đến hôm nay."


Lời này nói ra, là giải vây cho Dung Ân.


Nhưng hết lần này tới lần khác Tiếu Bùi không nắm trong tay cái đuôi không buông tha, "Cái gì, tối hôm qua? Tôi hỏi thắt lưng cậu có phải vì như vậy mà bị thương không không phải sao? Chị dâu, món quà lớn của chị so với quà của chúng tôi thật sự quý giá à."


Nam Dạ Tước đạp hắn một cước, "Trong mồm chó nhả không ra ngà voi."


Hạ Phi Vũ đến, cũng không phải tình cờ, khi cô ta đứng ở cửa phòng, thần sắc sáng sủa ban đầu cũa anh có chút âm u, , ánh mắt sắc bén quét về phía mọi người, quả thấy một người chột dạ cúi đầu xuống, hắn cũng là chịu không được Hạ Phi Vũ liên tục hỏi tới, lúc này mới đem lộ trình hôm nay tiết lộ cho cô ta.


Ả đứng ở cửa, vẻ mặt có chút hèn nhát, cô thấy Dung Ân ở đây, mất mát trong lòng liền chuyển thành tức giận. Thì ra là, cùng vì Dung Ân ở đây, Nam Dạ Tước mới không có gọi cô ta đến.


Tay người đàn ông vẫn một mực đặt trên bả vai Dung Ân, cô ngẩng đầu, thấy ánh mắt rũ xuống nhìn chằm chằm mình, Dung Ân nhấp khóe miệng, hôm nay là sinh nhật Nam Dạ Tước, cô sẽ không làm loạn.


Hạ Phi Vũ đi tới, đem quà đặt lên bàn, " Tước, happy birthday."


"Ngồi đi. " Nam Dạ Tước ý bảo cô ta ngồi vào bên cạnh bọn Tiếu Bùi, phục vụ mang rượu đắt nhất lên, có người nhân cơ hội ồn ào nói, " Tước thiếu, cậu nói chị dâu tối hôm qua đã tặng quà, nhưng các cậu có ai nhìn thấy không?"


"Không có! " mọi người phối hợp. Nam Dạ Tước câu khởi khóe miệng, cười tà tứ vô cùng, "Vậy ngươi muốn như thế nào?"


"Có lẽ chị dâu hoàn toàn không có nhớ sinh nhật của cậu, món quà đó tất nhiên cũng bị lãng quên rồi, nhưng Tước thiếu ngại mặt mũi nói vậy không chừng, như vậy đi, để cho chị dâu chính miệng nói một chút, chị ấy tối hôm qua tặng quà gì, tặng như thế nào, ở trên giường hay là dưới giường tặng, có được hay không?"


"Được, được!" Mấy người Tiếu Bùi ồn ào, Hạ Phi Vũ chỉ đành phải vỗ tay theo, cũng là ngoài cười nhưng trong không cười, khóe miệng cương lên, cô ta cắn chặt hàm răng, gượng gạo hết sức không tự nhiên.


Nam Dạ Tước thấy Dung Ân cúi thấp đầu, liền đem môi mỏng tiến tới bên tai cô, " Tùy tiện bịa ra một cái đi."


"Này, không được thông đồng, phạt rượu phạt rượu."


Người đàn ông hiểu những quy củ này, mỉm cười gật đầu, cầm lấy rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.


"Chị dâu, nếu chị không nói ra, Tước thiếu phải uống hết rượu trên bàn này, đến lúc đó chúng tôi cũng không chịu trách nhiệm, chính chị khiêng hắn về nhà nhé."


Dung Ân nghĩ một chút, không phỉa là bịa ra một món quà, ánh mắt cô trấn định lại, " Là một bóp da."


"Ô, chị dâu chị muốn quản lý tiền của anh ta, có phải không?" Tiếu Bùi lai tiếp tục hỏi, "Là laoi5 bóp da gì?"


Dung Ân cũng không nhớ tên nhãn hiệu, liền nhớ lúc đó cửa hàng mình đến mua là chỗ đó, " là Gucci."


"Nói cũng có hình có dạng à, được, tôi hỏi câu nữa, đưa ở đâu?"


Dung Ân muốn nói đưa như vậy, nhưng Tiếu Bùi tất nhiên không buông tha chuyện vui này, lúc cô sắp mở miệng liền ngăn lại, " Đợi một chút, , đáp án chỉ có hai loại, hoặc là trên giường, hoặc là chính là dưới giường. Để bảo đảm độ chính xác, chúng ta để cho Tước thiếu cùng trả lời, tôi đếm 1 2 3, nếu lúc này đáp án giống nhau, chúng tôi liền tin, nếu là một trời một vực, sự trừng phạt này có lẽ chạy không khỏi rồi."


Nam Dạ Tước phác thảo môi, cũng không có ngăn cản bọn họ làm càn, Dung Ân liếc anh một cái, nghĩ thầm người đàn ông này không đứng đắn quen, bình thường nói chuyện cũng không biết xấu hổ, lần này đoán chừng cũng sẽ như vậy.


"Tôi đếm đây, 1 2, 3!"


"Trên giường."


"Dưới giường."


"Ha ha ha ha — " mọi người chỉ kém ôm bụng cười, Tiếu Bùi lại càng khoa trương, ngón tay chỉ hướng Dung Ân, cười đến hồi lâu không nói ra lời.


Dung Ân đỏ bừng cả khuôn mặt, ráng đỏ dường như lan tràn tới cả cổ, lời nói ' trên giường ' đó lại nói ra từ miệng cô, hơn nữa lanh lảnh vang dội, bên người, người đàn ông đang dựa vào cũng vậy ức chế không được lay động lồng ngực, tâm tình vui vẻ, vỗ vỗ bả vai Dung Ân nói, " Là anh nhớ sai rồi, em tặng ở trên giường." ( thiệt là nhịn không nổi hạnh phúc mà)


Hạ Phi Vũ uống rượu, chỉ cảm thấy khổ sở mãnh liệt, khó có thể nuốt xuống.


"Được rồi, được rồi, trả lời không giống nhau , chịu phạt." Tiếu Bùi khóe miệng như cũ hàm chứa cười, "Phạt cái gì đây? Mọi người muốn xem cái gì?"


"Hôn bằng lưỡi đi, kiểu kích tình." Có người đề nghị, lập tức có người hưởng ứng.


Nam Dạ Tước tháo ra hai nút áo, lột ra hai bên xương quai xanh khêu gợi, Tiếu Bùi thấy Dung Ân không nói, có lòng tốt nhắc nhở, " Chị dâu, hôn cái đi, nếu không những chai rượu này rót hết, nói không chừng hắn lại nổi thú tính tại chỗ à."


Hai tay người đàn ông nắm chặt lấy mặt của cô, vừa muốn cúi người hôn , Dung Ân liền theo bản năng nghiêng mặt đi, Nam Dạ Tước cánh tay ôm bả vai của cô, ở bên tai cô nói, "Ân Ân, cái này coi như là quà sinh nhật của em tặng tôi được không?"


Nói xong, cũng không đợi cô có đồng ý hay không, liền lấp đầy môi củ ấu hé mở của cô, chẳng qua là khẽ hôn , nhàn nhạt mang theo dấu vết thân mật.


"Nè, cái này không tính đó nha!"


Nam Dạ Tước lùi lại, đem lồng ngực che mặt Dung Ân, " Đùa đủ rồi nha, muốn xem chính mình về nhà thực chiến (thực tế chiến đấu) đi."


Giản đứng ở cửa phòng VIP, trong tay cô ta cầm điếu thuốc, Dung Ân lấy tay miệng, khóe môi cười yếu ớt. Cô ta nhìn chăm chú hai bả vai của hai người lúc này đang dựa sát vào nhau, trong con ngươi sáng ngời lộ ra phức tạp khó nén, cô gẩy tàn thuốc, cũng không xoay người rời đi, mà là đẩy cửa ra thẳng đi vào.


"Thì ra hôm nay là sinh nhật của Tước thiếu, tôi sẽ phải tới đòi một ly rượu uống rồi."


Tiếng nói trong trẻo cùng mùi nước hoa nồng nặc trên người cô gái truyền vào, lỗ mũi Dung Ân rất nhạy cảm, đây chính là mùi mà ngày đó Nam Dạ Tước mang về. Giản mặc trang phục màu đen, tóc xõa tùy ý, lộ ra vẻ mệt mỏi mà quật cường, cô tự nhấc ly rượu lên, hướng Nam Dạ Tước khẽ chạm, " Nếu không phải Tước thiếu tâng bốc, tôi cũng sẽ không dễ dàng chiếm được vị trí vũ hậu như vậy," Cô nói với người phục vụ bên cạnh, " Đi lấy hai chai rượu ngon đến đây, ghi vào sổ của tôi."


"Nực cười, chúng tôi đi ra ngoài tiêu khiển, khi nào cần một ả múa mở màn như cô mời khách chứ?" Người nói chuyện chính là Hạ Phi Vũ, cô ta nghe ra sự mập mờ trong lời nói của Giản, không khỏi lên tiếng nói.


Cô gái ngẩng cao cằm, rõ ràng nên lúng túng, ở trên người cô gái, lại có loại dáng vẻ tài trí hơn người, cô hít một ngụm khói, vẽ ra một vòng khói, hai mắt liếc nhìn Hạ Phi Vũ, chăng qua là nhàn nhạt đưa mắt nhìn, Dung Ân lại nhìn thấy trong mắt của cô ta lòng căm thù rất rõ ràng,Giản híp lại ánh mắt dài nhỏ đẹp mắt, trong miệng vòng khói trắng chậm rãi phun ra, Dung Ân nhìn không rõ lắm mặt của cô ta, chỉ biết đáy mắt cô ta dường như có cái gì đó bắt đầu khởi động, lại bị cô ta nhẫn nhịn vô cùng giỏi, " Cô đã nói như vậy, vậy càng tốt, đỡ tốn tiền của tôi."


Nam Dạ Tước từ đầu đến cuối cũng mặt lạnh không nói gì, Tiếu Bùi biết chuyện đêm đó, cho nên cũng thu lại nụ cười bất cần của mình, Dung Ân chỉ cảm thấy bả vai của mình lại bị giữ chặt, cô cảm thấy đau, người đàn ông nghĩ thầm, nếu là Giản cố ý đến làm ầm ỹ như vậy, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.


Cô gái nghiêng người, rót chén rượu mặt nhìn Nam Dạ Tước, cô tất nhiên sẽ không xem nhẹ khóe miệng giương lên ngang tàn của anh, ở trên người anh chịu đau khổ, đã đủ đổi được bài học cả đời, "Tước thiếu, chơi vui vẻ, tôi sẽ không quấy rầy." Cô ngay thẳng phóng khoáng hết sức, đem chén rượu đặt lại trên bàn mới xoay người rời đi.


Dung Ân xuất thần nhìn bóng lưng của cô ta, ngay cả tư thế bước đi cũng giống như đúc, Nam Dạ Tước nhấp nhẹ ngụm rượu, cúi đầu thấy ánh mắt cô thủy chung dính vào người Giản, liền vỗ vỗ bả vai của cô, "Ân Ân?"


Cô sợ run lên, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, thấy bộ mặt có chút bối rối, Nam Dạ Tước thầm nghĩ, những lời nói ẩn ý kia của Giản nhất định bị Dung Ân nghe lọt, đều nói phụ nữ là mẫn cảm nhất, " Ngày đó tôi cùng bọn Tiếu Bùi đến chơi, vừa lúc Cám Dỗ cử hành đấu vũ, chúng tôi ở đây vui đùa một chút..."


Mấy người nhìn nhau, hắn coi cái này là gì đây? Tiếu Bùi không giải thích được, không phải là đang giải thích cùng phụ nữ sao? (vì đây là suy nghĩ của Tiếu Bùi nên gọi NDT là hắn nhé)


Dung Ân không có nói gì, tâm tư tất cả đặt trên người Giản, Hạ Phi Vũ ngồi ở bên hông chỉ cảm thấy lấp kín buồn bực, cô ta đứng dậy đi ra khỏi phòng, muốn hít thở không khí một chút.


Đi tới nhà vệ sinh, cô ta rửa mặt, sau khi bị nước lạnh như băng kích thích, cô ta ưu nhã giơ tay lên, vành mắt giương lên nhào vào trên mặt đối phương, Hạ Phi Vũ bị sặc đến ho khan liên tục, , đem khăn giấy ném tới trên bồn rửa tay, "Cô muốn làm gì?"


"Tôi muốn đoạt lấy Tước."


Hạ Phi Vũ rõ ràng ngơ ngẩn, hai mắt trợn tròn, ngay sau đó, liền cười nhạo ra tiếng, " Thật là tức cười, cô mới vừa rồi không có nhìn thấy sao? Hắn ôm chính là người phụ nữ khác!"


Giản dập tắt khói, lấy điện thoại di động ra, nhấn mấy cái, đem hình lưu trong điện thoại cho cô ta xem, ánh mắt Hạ Phi Vũ âm u tàn ác, " Cô, làm sao cô có...."


"Cô thật đúng là tội nghiệp, hắn tình nguyện cùng những người như chúng tôi lên giường, cũng sẽ không muốn loại hàng như cô!"


Khóe mắt Giản giương nhe, giễu cợt bên trong hiện ra rất rõ ràng, cô cười, độ cong khóe miệng giương cao kéo ra càng xa, Hạ Phi Vũ tức cả người run rẩy, cô ta nói không sai, Dung Ân lúc trước cũng chỉ là một con nhỏ phục vụ, hôm nay lại đượng Nam Dạ Tước nâng niu, còn Giản, nửa giờ trước, chính mình còn ở trước mặt mọi người cười nhạo cô ta là múa mở màn, hiện giờ, lại có thể vênh váo tự đắc đáp lại cô, cô thật đúng là đáng thương.


"Cô cũng không tốt đến vậy, sao không đem hình này đưa cho Dung Ân xem?"


"Hai người chúng tôi đều lả phụ nữ của anh ta, tôi chỉ cho cô biết lượng sức mình thôi, đừng nghĩ chen chân vào một bước." Giản thu hồi điện thoại chuẩn bị rời đi, Hạ Phi Vũ thấy thế, muốn tiến lên đoạt lấy, cô gái động tác cũng rất mau, nghiêng người tránh ra, lúc ấy trên mặt đất rất trơn, Hạ Phi Vũ liền ngã xuống đất thảm hại như vậy.


Khi trở lại phòng , chân của cô ta còn đang đau, bước đi có chút không được tự nhiên.


"Phi Vũ, làm sao vậy?" Nam Dạ Tước ngẩng đầu, liền thấy cô ta vịn vách tường đi tới.


Dung Ân sát bên cạnh Nam Dạ Tước, trên váy Hạ Phi Vũ có dính nước trong phòng vệ sinh, cô ta nhìn về người đàn ông đối diện, người đàn ông này, cũng từng nâng niu trân trọng cô, cô lạt mềm buộc chặt, Nam Dạ Tước cũng từng đuổi theo, chỉ là mối quan hệ này còn chưa kịp phát triển như cô ta tưởng tượng, đã bị bóp chết rồi.


Trên mặt Dung Ân chỉ cần có một chút cười, liền không khác gì khoét một dao vào tim Hạ Phi Vũ, loại đau này, vốn không nên chỉ có mình cô nhận được.


Hạ Phi Vũ trở lại sopha, "Tước, cô ả múa mở màn vừa rồi có trong tay hình của cô ta và anh."


Con ngươi sắc bén của Nam Dạ Tước híp lại, "Làm sao cô biết."


"Là cô ta vừa mới cho em xem, còn nói em phải tránh xa anh."


Nam Dạ Tước lắc lắc chén rượu trong tay, đã đoán được nội dung của bức hình từ trong miệng Hạ Phi Vũ, chẳng qua là vướng Dung Ân ở đây, anh không nổi giận ra ngoài.


"Cô nói là nói tôi sao?"


Lại không nghĩ rằng, Giản sẽ cùng tới đây, đang tựa ở cửa phòng, " Vị tiểu thư này, tôi và cô hoàn tòan không quen biết, tôi bắt cô tránh xa Tước thiếu lúc nào?"


"Cô còn muốn chối cãi, lúc ở trong toilet, trên điện thoại của cô còn có hình của hai người."


Hạ Phi Vũ tới trước mặt cô ta, " Đưa điện thoại đây, có hay không, xem sẽ biết."


"Cô thật là ngu xuẩn," Giản nhếch khóe miệng, " Mới vừa ở phòng vệ sinh tôi gặp qua cọ, cô không phải một mực nguyền rủa một người phụ nữ tên là Dung Ân chết không được tử tế sao? Cướp lấy vị trí của cô, tôi cũng không phải là Dung Ân, cô cắn tôi làm cái gì?"


"Cô—" Bình tĩnh trên mặt Hạ Phi Vũ giữ không nổi nữa, " Cô nói bậy bạ gì đó!"


Con ngươi âm u của Nam Dạ Tước giơ lên, anh đối với Giản không có chút nào ấn tượng, A Nguyên cũng tra không được bối cảnh sau lưng cô ta, thật giống như một người bình thường đến thành phố Bạch Sa mưu sinh, cô gái đó, không nên biết Dung Ân.


Hạ Phi Vũ tiến lên giật điện thoại của Giản, Giản không buông tay, hai người thiếu chút nữa đánh nhau trong phòng, cuối cùng vẫn là Hạ Phi Vũ được như ý, cô ta dùng ngón tay ấn xuống, tìm không được hình nào.


Mới vừa rồi cô ta cũng quá hấp tấp hồ đồ, lại muốn để cho Dung Ân khó chịu, hoàn toàn không nghĩ đếntrong thời gian ngắn như vậy, Giàn hoàn toàn có thể xem hình xóa đi.


"Đưa điện thoại đây." Sắc mặt Hạ Phi Vũ thật khó coi, đưa điện thoại thả vào tay Nam Dạ Tước, người đàn ông cũng không thèm nhìn tới một cái, liền ném nó vào ly rượu, " Tiền điện thoại, tôi sẽ đưa cùng tiền tip cho cô." (Anh Tước này thật là lanh tay lẹ mắt phi tang vật chứng à)


"Tước. " Dung Ân kéo cánh tay anh, cũng không kịp ngăn động tác của anh. Điện thoại này dù sao cũng là của Giản, anh làm như vậy, không có chút nào tôn trọng người khác.


"Không sao, dù sao tôi cũng muốn đổi mẫu mới." Giản cũng hào phóng khẩy bàn tay , " Tối nay thật là không ngừng có trò khôi hài, ở Cám Dỗ cũng bị người cướp giật."


"Tước, tin em đi, trong điện thoại cô ta có..."


"Phi Vũ, thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải đi làm, cô đi về trước đi. " Bất kể trong điện thoại Giản có hình hay không, chuyện Nam Dạ Tước để ý là không muốn nói chuyện này trước mặt Dung Ân, cho dù có như thế nào, bây giờ điện thoại cũng đã hư rồi, không ai biết, lại nói đàn bà như Giản cũng sẽ không dám trêu chọc anh.


Hạ Phi Vũ không nghĩ đến Nam Dạ Tước sẽ mở miệng đuổi cô đi, Bọn Tiếu Bùi bị làm mất hứng, trên mặt cũng âm u bất định, không ai đứng ra đỡ lời, cô ả đứng nguyên tại chỗ, Dung Âncũng ngẩng đầu lên nhìn, Hạ Phi Vũ dường như có thể xuyên thấu qua con ngươi trong trẻo kia, nhìn thấy sự châm chọc bên trong. Cô ta lấy túi xách bên cạnh, sau khi chào tạm biệt chật vật đi r cửa.


"Nếu đã như vậy, côi cũng sẽ không làm mất hứng nữa." Giản vẫn duy trì khóe miệng cười, lui ra ngoài.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng là cuốn tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Anh Túc, cùng với

22-07-2016 28 chương
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Ác ma - Liên Liên

Ác ma - Liên Liên

Giới thiệu: Trích đoạn 1 "Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia

15-07-2016 11 chương
Nghề nào cũng chán

Nghề nào cũng chán

Đó là câu trả lời của ch. khi đi phỏng vấn việc làm. Người ta hỏi có khi nào chán

23-06-2016
Có một mùa hoa ở lại

Có một mùa hoa ở lại

Ai rồi cũng sẽ đi qua những tháng ngày vụng dại của tuổi trẻ. Ai rồi cũng có lúc

24-06-2016
Vũ điệu thanh xuân

Vũ điệu thanh xuân

Anh biết tất cả, nhưng anh đã làm tổn thương cô. Bây giờ là quá muộn. Ngay cả một

23-06-2016
Chuyện bức tranh

Chuyện bức tranh

Cuộc đời này rất ngắn. Bản thân luôn biết mình muốn gì, hiểu rõ những gì

24-06-2016
Bất chợt ở La Mã

Bất chợt ở La Mã

Thêm một lần Tùng thất hứa với Thảo. Khi mùa xuân ấm áp làm nở những bông hoa xinh

27-06-2016
Vì anh không đủ tốt

Vì anh không đủ tốt

Có lần, sau cơn hoan lạc, chúng tôi quay lưng về phía nhau, anh bảo : - "Mai mốt

26-06-2016