" Gâu gâu——-" Trong ngực con chó nhỏ chạy tán loạn, nghịch ngợm cực kỳ, Dung Ân suy nghĩ, khóe mắt giơ lên, lấy tay đặt ở đầu chú cún nhỏ vỗ nhẹ," Dạ Dạ, từ nay về sau em sẽ tên là Dạ Dạ"
bạn đang xem “Ám dục (18+) - Thánh Yêu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Ngày hôm sau, Nam Dạ Tước không có nuốt lời, Dung Ân cùng Diệp Tử ăn cơm xong, cũng rời khỏi Ngự Cảnh Uyển.
Người Dung Ân tìm đầu tiên là mẹ, cô dùng chiếc thẻ Nam Dạ Tước cho để mua một chiếc điện thoại, ra chợ lớn, liền đem điện thoại gọi đến cho Bùi Lang để sắp xếp cho cô và mẹ gặp nhau trong khu nhà nhỏ của cô .
Nhưng , qua sau một hồi chuông, đều không có người tiếp.
Dung Ân trong thâm tâm rất bấy an,cô nhớ rõ điện thoại của Bùi Lang, vừa gọi lại lần nữa thì người đàn ông nhận vô cùng nhanh," A lô?"
" A lô, chào anh, tôi là Dung Ân."
" Dung Ân, em hiện tại ở đâu?"
" Bùi Lang, tôi rất khỏe, xin hỏi, mẹ của tôi?" Giọng điệu của cô vẫn như trước rất khách khí.
" Em đừng lo lắng, anh đã đưa bác gái đến ở một nơi khác, khu nhà đó đã không an toàn, Dung Ân, những ngày này em đi đâu?" trong lời nói của người đàn ông lộ ra tràn đầy lo lắng.
" Bùi Lang, thực sự xin lỗi, đã gây phiền toái cho anh rồi, tôi tạm thời không thuận tiện để gặp mặt anh, cám ơn anh đã chăm sóc cho mẹ tôi, tôi nợ anh một ân tình, sau này, tôi sẽ cố hết sức để trả lại cho anh."
" Dung Ân, anh không cần em trả cái gì cả, em có khỏe không?"
" Tôi rất khỏe, chỉ là hiện tại không được đi lại nhiều, chờ tôi,tôi sẽ gọi điện lại, cứ như vậy đi." Dung Ân nói xong trực tiếp cúp điện thoại, cô tin tưởng Bùi Lang là người tốt, bây giờ có thể giúp cô chăm sóc mẹ cô, cũng chỉ có anh ta.
Tấm chi phiếu kia, cô đã để lại cho mẹ Dung, trong thời gian ngắn này, cuộc sống chắc không có vấn đề gì.
" Dung Ân, cô không sao chứ?"
Diệp Tử tiến lên, chỉ thấy ánh mắt cô hồng hồng, khóe mắt có chút ẩm ướt.Cô để điện thoại di động vào trong túi, lắc đầu cười yếu ớt," Không có việc gì, chúng ta đi thôi."
Nói là đi ra dạo chơi, Dung Ân kỳ thật cũng không nghĩ kỹ là đi đâu, chỉ là khi ở Ngự Cảnh Uyển bị hạn chế đi lại, bây giờ nghĩ ra chẳng biết đi đâu.
Diệp Tử muốn cho cô buông lỏng tâm tình, liền dẫn cô đi trung tâm Thương Mại, chỗ nhiều người náo nhiệt, có thể làm cho Dung Ân không buồn bực ở trong không gian nhỏ hẹp.
Vô số các cửa hàng lớn nhỏ tại đây Diệp Tử đều lôi kéo tay Dung Ân đi vào dừng lại một chút.
Nhìn qua những sản phẩm muôn màu rực rỡ, Dung Ân dừng lại tại một chiếc tủ," Mua cho bạn trai của cô phải không?"
Diệp tử xoay người nhìn xem cà- vạt, khóe miệng cô mỉm cười," Tôi làm gì có bạn trai chứ ?Là giúp cô mua."
" Tôi?" Dung Ân ngoảnh đầu lại," Tôi cũng không có."
Diệp Tử bỗng đứng thẳng người, ánh mắt có chút khó hiểu," Cô mua cho Nam tổng ấy."
Dung Ân ánh mắt miết qua tủ sắp xếp những chiếc cà- vạt cao cấp, cô chưa bao giờ nghĩ qua cái ý nghĩ kia, những quà tặng này, là phải đưa cho người mình thích, mới có thể tỉ mỉ chọn lựa, bên cạnh, có người con gái trên cánh tay treo hơn mười chiếc cà- vạt đang thử cái đẹp nhất cho bạn trai của mình, như vậy, mới là hạnh phúc.
Dung Ân đi ra ngoài cửa hàng, Diệp Tử cũng vội vàng theo sau," Dung Ân, quan hệ của cô và Nam Tổng cũng không thể mãi như thế được."
Cô dẫm vào những vạch trắng, dừng lại tại đường dành riêng cho người đi bộ," Diệp Tử, anh ta nhiều phụ nữ như vậy, trên người mặc trang phục hay phụ kiện gì sớm có người chuẩn bị tốt rồi, tôi làm việc thừa làm cái gì?"Huống chi, cô bây giờ cũng chẳng là gì của anh ta.
" Vậy chúng ta dạo chơi nơi khác đi a, mua vài thứ cho chính mình."
Thật vất vả mới được đi ra khỏi nhà, Dung Ân tự nhiên rất thích, Thành phố Bạch Sa cũng không phải lớn, nhưng vẫn là làm cho cô gặp được Trần Kiều.
" Ân Ân?"
Người đàn ông đi nhanh đến trước mặt Dung Ân," Những ngày này, em đi đâu vậy?"
Cô ngửa mặt, những lời này, dường như là tất cả mọi người thấy cô đều phải hỏi một lần.
" Trần Kiều, thật trùng hợp a."
" Ân Ân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Trần Kiều ánh mắt quét nhẹ lên người Diệp Tử," Cô ta là ai?"
Theo lời của Diêm Việt, anh đã biết Dung Ân bị Nam Dạ Tước mang đi, chỉ là những ngày này, cô ở đâu anh lại tìm không thấy, có thể thấy được Nam Dạ Tước đem cô giấu đi rất kỹ.
" Em không sao, em bây giờ không phải rất tốt sao?"
" Ân Ân, đi theo anh," Trần Kiều kéo tay của cô, nhìn về phía Diệp tử sắc mặt tràn ngập đề phòng," Ở đây đã có anh, không ai dám làm gì em đâu."
" Trần Kiều," Dung Ân bước chân cũng không động đậy, giằng tay về, tránh tay của anh ra," Em thật sự không có việc gì, đây là bạn của em, bọn em chỉ là đi dạo phố thôi."
" Vậy được, em nói cho anh biết, em giờ đang ở đâu?" Người đàn ông này cũng không buông tha, lại nắm chặt tay Dung Ân lần nữa, trong lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi trơn trượt.
" Em khi dàn xếp tốt mọi việc sau đó sẽ nói cho anh biết, Trần Kiều, anh không cần lo lắng." Bùi Lang còn chẳng mang cô đi được, chứ đừng nói là Trần Kiều, cô liên luỵ người khác đã quá đủ rồi, kỳ thật nếu bình tĩnh mà ngẫm lại, cũng không cần cố vùng vẫy như vậy, cùng lắm là không có tự do, để tất cả mọi người đều tốt đẹp, chính là cách tốt nhất.
" Mình đi về thôi." Diệp tử ở đó nhìn ra chút khác thường, biết ý mở miệng.
" Ừm." Dung Ân nhẹ nhàng gật đầu, vừa muốn đi, Trần Kiều lại ngăn ở trước mặt cô cũng không nhượng bộ.
" Trần Kiều, em chỉ là có một chút không tiện nói, nhưng chúng ta không phải bây giờ rất tốt sao? Chờ có thời gian, em nhất định đem toàn bộ sự tình nói cho anh biết, được không?" Dung Ân ôn nhu nói, Trần Kiều cũng không có chuyện gì để ngăn cô lại, nhưng cũng không nghĩ làm cô khó xử.
Thân hình anh tránh ra bên cạnh, đồng thời xoay qua chỗ khác, Dung Ân nhìn từ ánh mắt anh có một loại đau khổ không nói nên lời.
Trở lại ngự cảnh uyển thì trời cũng đã tối, mặt trời chiều ngả về tây.
Dung Ân đứng ở cửa ra vào, nhìn Diệp Tử lái xe đi về, cô mới đi vào trong nhà.
Trong không khí, hương hoa phảng phất thoang thoảng đâu đây, đây là suối nhân tạo, cô cũng không để ý lướt qua, trước mắt, là một cảnh sắc mơ hồ hiện ra trước mắt cô, có cái gì đang bay tới chân cô, cô cúi đầu xuống, thấy một chiếc lá bạch quả vàng chói lọi.
Đưa mắt trông về phía xa xa, một cái bóng lưng xuất hiện ở dưới tán cây bạch quả, trên mặt đất, trải đầy những chiếc lá cây vàng óng, cực kỳ đẹp mắt.
Chương trước | Chương sau