Cửa thang máy, anh nhấn một tầng, Dung Ân cũng không theo vào, xoay người đi thang bộ.
bạn đang xem “Ám dục (18+) - Thánh Yêu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Này, " Bùi Lang đuổi theo ra đi, tiếng giày nện ồn ào trong cầu thang, "Tôi nói không đụng, sau này liền sẽ không đụng cô, phụ nữ thật là phiền toái."
Dung Ân xách túi đi nhanh tới cửa cư xá, anh đi ô tô đuổi theo, BMW X6 chói mắt, cũng là một model mới "Lên xe, tôi chở cô."
"Không cần, " Dung Ân dừng bước lại, trên mặt hơi mỉm cười, " Tôi ra ngoài có thể bắt taxi."
Anh đậu BMW ngang trước mặt cô, " Lên xe."
Dung Ân sợ anh ta sẽ làm gì đó, chỉ đành lên xe, chỉ là ngồi ghế sau.
Bùi Lang lái xe vững vàng, thỉnh thoảng nhìn kính chiếu hậu thấy mặt cô đầy dè dặt, " Cô cũng sợ bộ dạng của tôi."
"Không có."
"Có thật không, vậy cô cảm thấy tôi là người như thế nào?" Anh ta mặt dày tiếp tục hỏi.
Dung Ân ngẩng đầu, thấy khóe miệng anh ta nhếch lên, " Anh, rất tốt."
Bùi Lang nghe nói, tiếng cười ức chế không được từ trong miệng lao ra, " Tôi mời cô ăn cơm nhé."
""Không cần! " Dung Ân theo bản năng trả lời, rất là lớn tiếng.
Nụ cười anh không giảm, tăng tốc về phía trước, " Vậy thì có 2 lựa chọn, hoặc là tôi mời, hoặc là cô mời tôi, hay là cô mời tôi nhé, vẫn chưa từng có cô gái nào mời tôi ăn cơm đâu."
Dung Ân nghiêm túc nhìn gò má của anh, thấy ánh mắt anh trong suốt lúc anh cười, với lúc nãy nhưng lại tưởng như hai người, Bùi Lang thấy cô không nói, liền xoay đầu lại, "Cô là người duy nhất tôi nhớ thương rồi lại cả hai lần đều không có được, cho nên, sẽ không có lần thứ 3, không cần đề phòng tôi như loài lang sói vậy, cô quá coi thường thôi rồi."
Anh cũng đã nói như vậy, Dung Ân cũng thu hồi khuôn mặt đề phòng, Bùi Lang lái xe đi ăn cơm, lúc dùng cơm, cô vẫn cảm thấy lúng túng, dao nĩa ý vị xuyên qua miếng thịt bò, " Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?"
"Chuyện gì?" anh nhấp một ngụm rượu, ngón tay thon dài dọc theo ly rượu gõ xuống.
"Sao anh biết tôi ở đây, nghe ai nói."
Anh cười hứng thú, cắt từng miếng thịt bò ưu nhã đưa vào miệng, "Cô đắc tội người nào, chính mình cũng không biết sao?"
Dung Ân nhíu mày, sắc mặt đông cứng lại.
"Tước Thức, người phụ nữ thường đi chung với Nam Dạ Tước." Bùi Lang không nói tên, Dung Ân cũng đã đoán ra là ai, cô ngên chén rượu lên, " Tóm lại, hôm nay cám ơn Bùi công tử, giơ cao đánh khẽ."
Anh cười, cùng cô chạm cốc, "Dùng sức mạnh không được, tôi bèn dùng ôn nhu, Dung Ân, tôi theo đuổi cô, được không?"
Dung Ân thiếu chút nữa phun hết rượu trong miệng ra, cô miễn cưỡng cười, " Bùi công tử nói đùa."
Bùi Lang không lại tiếp tục đề tài này, hai mắt xuyên qua ly rượu nhìn về phía cô gái đối diện, thần sắc lại có vẻ mập mờ, Dung Ân vội vã ăn hai miếng, đợi đến lúc tính tiền, anh cũng không cho cô cơ hội này, vả lại còn cho phục vụ rất nhiều tiền típ.
Lúc về, Dung Ân cố ý kêu xe về, Bùi Lang cũng không giữ nàng lại, gọi xe cho cô rồi nhìn cô biến mất trong ánh mắt mình.
Đến công ty, Dung Ân cũng không đem chuyện này tiết lộ một chữ, tránh cho Thẩm Mặc lo lắng, lúc nhìn thấy những công nhân kia lần nữa, mỗi người trên mặt đều nơm nớp lo sợ vẻ mặt áy náy, Dung Ân cũng không nói thẳng, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Xuân về hoa nở, ánh mặt trời xuyên qua những gương mặt hoạt bát trẻ trung, thời gian trôi đi rất nhanh, sau hai tháng, dự án giám đốc Liêu đã gần xong.
Đối với Diêm Việt, có đôi khi Dung Ân cố ý né tránh, mặc dù vậy, cứ cách ba ngày, anh lại chờ cô ở lầu dưới công ty.
" Ân Ân, bạch mã hoàng tử tới kìa." Tô Luân cùng cô ra khỏi công ty đụng cánh tay cô, Dung Ân dừng bước, thấ anh đứng bên cạnh xe hút thuốc lá, ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua bờ vai anh, tấm lưng kia, vẫn như vậy tiêu điều.
Dung Ân lặng yên không một tiếng động tiến lên, Diêm Việt ngẩng đầu lên liền phát hiện cô đã đứng tại bên người, anh mang điếu thốc ném trên mặt đất, giẫm lên, "Tan ca rồi."
"Ừ. " Dung Ân dựa vào sườn xe giống anh, "Đợi lâu rồi đúng không?"
"Không có, anh cũng vừa mới đến." Diêm Việt mở cửa xe, ý bảo cô lên xe, lúc này là giờ cao điểm, trên đường đông đúc, Diêm Việt nắm tay trái của cô trong lòng bàn tay, Dung Ân có thể cảm thấy được đầu ngón tay dính dính ẩm ướt, giống như ra rất nhiều mồ hôi.
Đến nhà hàng đã là 7h tối.
Diêm Việt chọn một chỗ gần cửa sổ, kêu nhiều món ăn bày biện trên bàn, Dung Ân sớm đã đói, bụng kêu vang, cô cầm lấy đũa, vừa định anh, liền thấy bồi bàn đẩy toa ăn đến (toa chuyên cung cấp thức ăn cho hành khách trên xe lửa), phía trên, bày biện hai mâm đồ ăn rất lớn, chỉ là được đậy lại.
Dung Ân không khỏi để đũa xuống, "Nhiều món ăn như vậy, ăn không hết ."
Bồi bàn đem toa ăn dừng trước mặt Diêm Việt, anh đứng dậy, lấy lồng đậy ra, chỉ thấy bên trong là một bó hồng rất lớn, một mâm khác, sau khi mở ra, thì ra là chiếc nhẫn kim cương, " CHúng ta kết hôn nhé."
Dung Ân trong tim đập mãnh liệt, đập loạn xạ vài nhịp.
Những lời này, cô nghe, hẳn là trong lòng phải tung tăng như chim sẻ, nhưng vì cái gì trong lòng lại không hề có cảm giác vui sướng đó? Dung Ân nhìn gương mặt trong gang tấc này, hai tay đặt ở trên bàn không khỏi nắm chặt.
Cùng Diêm Việt kết hôn, cùng Diêm Việt cả đời ở chung một chỗ, không phải là hi vọng của cô trước giờ đó sao?
Anh cẩn thận lấy chiếc nhẫn kim cương lóng lánh ra, anh cầm tay của Dung Ân để vào lòng bàn tay mình, chiếc nhẫn lạnh như băng lồng vào ngón áp út cô, lúc tiến thêm một bước, Dung Ân vừa định cong ngón tay lên, điện thoại của Diêm Việt liền vang lên.
"Alo?" Anh dừng động tác, nghe máy.
"Cái gì?" Diêm Việt nhăn trán, " Bệnh viện nào, được, tôi đến ngay..."
Buông lỏng theo ngón tay anh, chiếc nhẫn kia chòn chưa kịp đeo vào đã trượt ra khỏi ngón áp út của Dung Ân, rơi xuống trên bàn thủy tinh, xoay vài vòng , sau đó nằm úp xuống không động đậy nữa.
" Ân Ân, anh có việc gấp phải đi ngay..." Diêm Việt còn chưa nói xong, đã đẩy ghế đứng lên.
Ánh mắt Dung Ân rơi vào bó hoa hồng kia, " Được, anh đi đi."
Anh xoay người rời đi, bước chân thật nhanh, dường như có thể nhìn thấy được sự lo âu của anh, Dung Ân sau khi đem nhẫn kim cương cầm lấy, nắm trong lòng bàn tay, anh đi gấp như vậy, thậm chỉ thời gian đeo nhẫn cho cô cũng không có.
Dung Ân cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại, yên bình rất nhiều.
Cô một mình ở lại ăn tối, đứng dậy rời đi, băng qua đường lớn, nhìn thấy rất nhiều người đứng trước khu nghỉ ngơi, "Có lầm không, đây không phải là Tư Mạn sao?"
"Minh tinh nổi tiếng bây giờ, chuyện gì làm không được..."
"Nhưng... cô ta thành công như vậy, sao lại phải...."
Dung Ân ban đầu đã bước đến cửa thu chân trở lại, cô tiến vào trong đám người, chỉ thấy trong khu ngơi, trên chiến TV 42 inches đang chiếu tin tức mới nhất, mà tấm hình trên góc trái màn hình, rõ ràng chính là Tư Mạn.
"Theo thông tin mới nhất, một minh tinh của công ty Trung Diệu, Tư Mạn, bị phát hiện tự tử bằng cách cắt mạch máu trong nhà, theo những người liên quan tiết lộ, 7h sáng nay, một loạt hình khiêu dâm của Tư Mạn được lưu truyền trên mạng, blog của cô cũng chiếm vị trí đứng đầu trong suốt 12h, Tư Mạn năm nay 25 tuổi, trước đây lấy thân phận người mẫu bước vào thế giới diễn xuất, mới vừa đây, lại có tin đồn cùng giám đốc của Tước Thức..."
Kế tiếp, chính là liên tục báo cáo, hình khiêu dâm của Tư Mạn có ở khắp nơi, mặc dù đã khắc phục nhưng vẫn không thể ngăn cản được, hình tượng trước đây bị hủy hoại trong chốc lát.
Dung Ân yên lặng lui ra ngoài, xã hội này, lúc người ta gặp rủi ro, có thể bị kéo xuống vực thẳm.
Mà giậu đổ bìm leo chỗ nào cũng có.
Diêm Việt chắc chắn biết tin tức trước tiên, sau đó mới vội vàng rời đi, Dung Ân đi ra tiệm cơm, mới tết đó mà giờ đã được nửa năm rồi, tối nay gió thổi vào mặt đặc biệt nóng, nóng ran khó chịu.
Dân chúng đều như vậy, bắt được một chuyện nóng , liền gắt gao bám lấy, không chịu buông ra.
Một tuần sau, các trang web lớn cùng các tạp chí giải tri đều nói về Tư Mạn, mặc dù những tấm hình đó đều bị xóa, nhưng vẫn rò rỉ không ít, tóm lại, tiền đồ Tư Mạn đã bị phá hủy.
Diêm Việt tốn nhiều sức lực mới đưa Tư Mạn rời khỏi bệnh viện, cũng né tránh truy kích của nhà báo, đem cô giếu ở một ngôi biệt tự của mình ở ngoại thành.
Chỗ đó, Diêm Việt chẳng bao giờ nói với người khác, anh chỉ nhờ Dung Ân mang chút ít quần áo đến, cô chuyển mấy lần xe, vừa đi taxi, thật cẩn thận mới đi đến được đó.
Gõ cửa, Diêm Việt mở cửa nghiêng người cho cô đi vào, " Dung Ân, thật ngại quá, bắt em đi một chuyến xa như vậy."
Giọng nói này, Dung Ân nghe có chút lạnh nhạt.
"Không có việc gì." Cô đem quần áo mang theo để trên ghế salon, "Tư Mạn đâu rồi, cô ấy khá hơn chút nào chưa?"
Diêm Việt lắc đầu, mấy ngày nay, mặt anh đầy mệt mỏi, " Từ khi xuất viện đến giờ, cô ấy một chữ cũng không nói."
Dung Ân nhẹ bước đền cửa phòng Tư Mạn, mới vừa đứng lại, lại thấy cửa đột nhiên mở ra, ngay sau đó, cô gái giống như nổi điên mặc bộ đồ ngủ chạy đến, hất Dung Ân vào vách tường.
"Không được chụp, không được chụp tôi —-" Tư Mạn tóc rồi bù, trong phòng tán loạn, dép đá trên ghế salon, bộ dạng hết sức kinh người, hoàn toàn không còn khí chất ngày thường.
Diêm Việt vội ôm lấy cô, để đầu cô dựa vào ngực mình, "Tư Mạn, không phải sợ, em đang ở nhà, không ai có thể tổn thương em..."
"Nhà?" cô gái xoay người khóc đến tê tim liệt phổi, từ từ ngẩng đầu lên, Diêm Việt vén tóc rối bờ của cô ra sau, lộ ra ánh mắt sợ hãi chươi nguôi, "Việt, em rất sợ, bọn họ cưỡng bức em, chụp hình của em, em không có mặt mũi để sống nữa..."
"Ai, bọn họ là ai?" Diêm Việt cắn răng, giọng nói lạnh lùng vô cùng.
Tư Mạn cũng không nói nữa, chỉ là không ngừng khóc, hai mắt hoảng sợ trợn tròn.
" Tư Mạn, đừng sợ, anh ở đây..." anh hai tay ôm chặt lấy cô, Dung Ân đứng trong phòng khách lớn như vậy, cảm giác mình là người dư thừa.
"Nói cho anh biết, rốt cục là ai?"
"Nam Dạ Tước, Nam Dạ Tước! " Tư Mạn nói ra cái tên này , vẻ mặt dường như hoảng loạn, cô ở trong ngực Diêm Việt không ngừng giãy giụa, giống như bị một đã kích rất lớn.
Dung Ân chỉ cảm thấy đầu giống như là muốn nứt ra, cô trăm phương ngàn kế muốn chạy trốn, tránh né, nhưng tên của anh, luôn xuất hiện mọi nơi, giống như không làm hỗn loạn cuộc sống của cô, sẽ không bỏ qua.
"Lại là hắn, hắn đến tột cùng đã làm gì em, em nói đi!" Diêm Việt nổi giận, trong cổ họng lời nói dường như được rống ra.
"Việt, em muốn giúp anh, em đến gần hắn, em muốn lấy được CD kia (CD quay lén bằng chứng hại giám đốc Lý ấy) , nhưng là, bị hắn phát hiện, Việt, hắn thật đáng sợ, hắn không phải là người, hắn là ác ma. . . A —— a —— " Tư Mạn vươn ra hai tay gắt gao níu lấy tóc của mình, từng nhúm từng nhúm giật xuống, thân thể gầy yếu trong ngực Diêm Việt co rúm lại, đau đến không muốn sống.
"Tư Mạn! " Diêm Việt hai tay nắm chặt lấy mặt của cô, làm cho cô mặt đối với mình, "Làm sao em biết chuyện CD?"
"Em, em trong lúc vô tình nghe được anh cùng người khác nói chuyện, Việt, em rất sợ..."
Dung Ân đứng ở cách đó không xa, lại có thể rõ ràng nhìn thấy đáy mắt Diêm Việt khác thường, hiển nhiên, là anh đau đớn, cảm giác được rõ ràng cái gì gọi là bất lực. Anh ôm chặt Tư Mạn vào trong ngực, đôi mắt màu trà đó, đã có thể nhìn thấy chút hơi nước.
Đối với lời Tư Mạn nói, Dung Ân không một chút hoài nghi.
Nam Dạ Tước là ai chứ, anh ta có cái gì làm không được?
Tư Mạn thân bại danh liệt, nhưng bên trong từ điển của anh, đó chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ.
Rõ ràng là mùa hè nóng nực như thiêu đốt, Dung Ân lại cảm giác toàn thân toát mồ hôi lạnh, nếu anh biết trước đây là do cô không từ thủ đoạn để rời đi, không biết anh, sẽ dùng phương thức nào trừng phạt cô?
Dung Ân không dám nghĩ, chẳng qua là an ủi mình, anh không thể nào biết được.
Diêm Việt mang Tư Mạn không kiểm soát được tâm tình trở về trong phòng, Dung Ân cảm thấy ở lại nữa, cũng là dư thừa, cũng không chào tạm biệt hai người, cô liền rời đi.
Bên trong Ngự Cảnh Uyển, mặc dù Dung Ân đã đi, nhưng Nam Dạ Tước vẫn không có đuổi việc Vương Linh, anh thỉnh thoảng về ăn cơm nhà, nên muốn giữ cô lại.
Tháng tám nắng gắt như lửa, bên ngoài nóng như một lò lửa, cây cối khô khốc không sức sống, nhưng bân trong phòng khách rộng lớn, máy lạnh được mở với nhiệt độ thấp, cái nóng trong người bỗng chốc mất đi.
Vương Linh đem súp đặt lên bàn cuối cùng, " Cậu chủ, món ăn đã đủ."
Nam Dạ Tước gật đầu, hai mắt nhìn lên, quét qua người cô đang cúi xuống, lộ ra sợi dây chuyền trên cổ, vật này, anh vẫn còn nhớ, là do anh chọn mua xong đeo lên cổ Dung Ân.
"Sợi dây này, ở đâu ra?"
Vương Linh sợ run lên, Dung Ân ban đầu đã dặn dò, không được đeo trước mặt Nam Dạ Tước, nhưng là ngàu hôm qua ra ngoài uống rượu mừng, hôm nay quên tháo xuống.
Chương trước | Chương sau