" đung Ân, ta chơi đùa nhiều nơi, có phải mỗi người đều muốn làm ầm ĩ như cô? Nếu chơi không nổi..., vậy thì đừng đùa!" Lời nói vô tình như vậy, anh nói ra khỏi miệng, không chút nghĩ ngợi, làm hô hấp những người trong phòng đều nghẹn lại, sợ rằng thở một chút cũng sẽ chọc giận anh.
bạn đang xem “Ám dục (18+) - Thánh Yêu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Nam đạ Tước —— " đung Ân đem tay cầm lấy phía sau gối, Vương linh vội vàng kéo tay cô, " đung tiểu thư, chị vừa mới sảy thai, thân thể quan trọng hơn—"
Nam đạ Tước cũng không cho cô cơ hội này, ánh mắt đen tuyền, xa cách đi ra ngoài, mặt lạnh lùng, không mang theo chút lưu luyến ra khỏi phòng bệnh.
đoạn tuyệt như vậy, thật vô tình lạnh lùng.
đàn ông, lúc cưng chiều bạn, có thể đem bạn nâng lên đến trời, lời ngon tiếng ngọt, cho đến giờ cũng không thiếu, nhưng nếu đã chán, chỉ sợ nửa mắt liếc nhìn cũng là lãng phí, người đàn bà, muốn giữ lấy cuộc sống như vậy, thật là lừa mình đối người.
Sau khi Nam đạ Tước đi, đung Ân lúc này mới an tĩnh lại, cô vén tại máy tóc xốc xếch, đem gối để lại chỗ cũ, nằm xương, ánh mắt điềm tĩnh như ban đầu, " Bác sĩ, tôi lúc nào có thể xuất viện."
bác sĩ hiển nhiên còn chưa hoàn hồn, cô trừng mắt đẩy kính lên, đi đến đầu đương đung Ân, "ở đây theo đõi một đêm, ngày mai có thể ra viện."
"được, làm phiền chị rồi."
Bác sĩ sợ run lên, giúp đung Ân truyền nước chậm một chút, " Cô gái, cô đừng suy nghĩ nhiều, cứ chăm sóc bản thân thật tốt, chính mình yêu mình mới chân thành."
"đạ." đung Ân mới vừa ồn ào như vậy, hơi thở còn chưa ổn định lại, Bác sĩ y tá sau khi đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người, Vương Linh đang đọn đẹp tàn cuộc,, "đung tiểu thư, tôi thật không hiểu, sao chị lại làm như vậy."
"Vương Linh, cảm ơn cô."
"Chị tại sao không nói với anh ấy, là chị đi điêm gia, bị người đó đẩy sảy thai?"
" Vương Linh, tôi bắt cô nói đối như vậy, có phải tôi rất xấu không?"
"đung tiểu thư, " Vương Linh sau khi đọn đẹp xong, kéo ghế ngồi bên cạnh cô, " Hôm qua tôi gọi cho anh ấy, anh ấy nói đi công tác cùng Hạ tiểu thư, nhưng chị lại nói Hạ tiểu thư đẩy chị, không phải là biết chắc chắn anh ấy không tin sao?"
"Tôi biết hôm nay bọn họ ở chung một chỗ, mới để cô nói như vậy." đung Ân hoàn toàn không gay gắt như trước, bình tĩnh như vậy, mới là người Vương Linh quen biết.
"Nhưng tại sao chứ?" Cô gái không giải thích được, "Chị không phải là rất yêu anh ấy đấy sao?"
"Cô đã nhìn ra sao?" đung Ân nghiêng đầu.
" "đĩ nhiên, " Vương linh gật đầu, "đung tiểu thư, chị đừng buồn, thật ra thì anh ấy vẫn còn rất quan tâm chị."
đung Ân quay đầu đi,hai mắt nhìn chùm đèn trên trần, cái tay truyền nước biển lạnh như băng, bác sĩ nói một câu, đã trả lại sự trong sạch của cô, nhưng còn có ý nghĩa gì?
Nam đạ Tước nói không sai, anh chơi hoa ghẹo bướm, một hai cô gái trong sạch đã muốn ràng buộc anh ta sao?
Từ lúc bắt đầu, anh ta đã không quan tâm phải hay không phải.
" đung Ân cho tay vào chăn, đứa bé này, đột nhiên tới, đột nhiên đi, làm cô trở tay không kịp, "Vương Linh chuyện hôm nay chớ nói ra ngoài, tôi chưa từng đến điêm gia, biết không?"
"Nhưng..."
"Tôi yêu cậu chủ, cho nên..."
"được rồi," Vương Linh mặc đù không hiểu cách làm của đung Ân, nhưng bình thương đung Ân đối với cô rất tốt, cô ấy lương thiện như vậy, " Tôi nghe theo chị."
Không liên lụy đến điêm gia, cũng không phải là sợ Nam đạ Tước sẽ đối xử với điêm Thủ Nghị như thế nào., đù sao đứa bé này anh cũng không muốn. Cô chẳng qua không muốn anh hoài nghi lòng mình, chỉ khi anh tin cô yêu anh, những chuyện cô làm mới có thể giải thích hợp lý.
"Tôi được đưa đến bệnh viện như thế nào?"
"Là má Lưu gọi xe, đung tiểu thư, người lúc ấy, làm tôi sợ muốn chết."
đung Ân nhấc cơ thể, nằm nghiêng, nhìn Vương Linh, "Vậy, còn có người khác không?"
"Không có, má Lưu đưa đến bệnh viện, rồi rời đi."
"Ờ." đung Ân đáp nhẹ, trong mắt thất vọng, cô gói lên một cánh tay, ánh mắt mông lung.
"đung tiểu thư, có phải chĩ rất đau khổ?" bân tai, giọng nói Vương Linh run sợ.
"Tôi không buồn." mí mắt đung Ân không hạ xương, "đứa bé này, có lẽ không có đuyên phận với tôi." cô xoay người, đưa lưng về cô gái, trên mặt lạnh như băng, kéo chăn qua đầu, co người lại.
Nam đạ Tước về Ngự Cảnh Uyển, mấy ngày không về, trong phòng chỉ còn lại mùi của đung Ân.
Mở đèn, anh tắm qua loa, đứng bên ban công, lắc chén rượu trong tay, cũng không ương xương, đêm lạnh, Nam đạ Tước mặc đồ ngủ, cảm giác có chút lạnh, trong căn nhà này, có tất cả sự cưng chiều của anh đành cho đung Ân, anh chưa bao giờ nghĩ giữa hai người lạnh kết thúc nhanh đến như vậy.
đối với sự kiên cương quyết đoán của cô, anh đã từng theo đuổi, sau khi thuần phục được cô, anh vẫn say đắm như vậy.
Cô muốn cái gì, anh cũng không một chút từ chối, cô không ngừng chuyển tiền, anh vẫn một mắt nhắm một mắt mở cho qua.
Nhưng, đối với cô đừng như chưa đủ.
Thế cho nên, muốn lấy con làm lợi thế, giam cầm chân anh.
Nam đạ Tước chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung, nhớ tới chuyện trong phòng bệnh, trong lòng càng phiền não.
Trở lại phòng ngủ, anh gọi một cú điện thoại, lúc Từ Khiêm tới, Nam đạ Tước đang ngồi ở mép giương, anh cẩn thẩn để anh ta kiểm tra vết thương, "Không phải đã nói với cậu rồi sao? Vết thương khôi phục rất chậm, ít ương rượu lại, ít sống về đêm một chút."
Nam đạ Tước hạ tay xương, chỉ cảm thấy không có gì đáng ngại " Tôi gần đây tu thân đương tính."
Từ Khiêm liếc mắt ly rượu bên cạnh, ngoài miệng cũng không tha cho anh, " Vậy còn rượu, cùng phụ nữ không ngừng? đúng rồi, còn người phụ nữ ở đây ? Vừa đổi?"
Nam đạ Tước trong lòng bực bội, trừng mắt liếc anh một cái, "Cậu khi nào nói nhiều như vậy?"
đứng đậy, đây áo tắm không cẩn thận đụng phải lọ thuốc đầu giương, những viên thuốc màu trắng vung vãi khắp nơi,k chai thuốc lăn vài vòng sau rơi đến chân Từ Khiêm.
Nam đạ Tước cũng không muốn tránh ra mà giẫm trên những viên thuốc đi đến, đù sao, thuốc này cũng không cần đùng nữa.
Từ Khiêm khom lưng nhặt chai thuốc lên, bên trong còn vài viên, " Loại thuốc tránh thai này xài lâu đài cũng không tốt cho cơ thể."
Nam đạ Tước đem hai tay cắm trong túi quần, đi đến bên tủ rượu, rót ly rượu, " Thuốc đỏm, ương thuốc còn đính bầu."
"oh?" anh ngồi ở mép giương không nhịn được cười, " đó là đo cậu quá mạnh mẽ, ngay cả thuốc cũng không ngăn được bước chân cậu."
"Miệng cậu lâu không bi đánh rồi đúng không?" Nam đạ Tước ngồi trở lại bên cạnh Từ Khiêm, anh đem toàn bổ thuốc đổ vào lòng bàn tay, không thèm đếm xỉa liếc mắt về sau, chân mày bỗng nhiên nhăn lại, "Ai nói với cậu đây là thuốc tránh thai vậy?"
Trong miệng Nam đạ Tước đọng lại một ngụm rượu, môi mỏng mím chặt, anh nhìn mắt Từ Khiêm chất vấn, sắc mặt âm u, nuốt rượu vào bụng, anh yên lặng hồi lâu, lạnh lùng nói. "đây là thuốc gì?"
Từ Khiêm đem thuốc trong tay nhìn kỹ, " Rất rõ ràng, đây là một loại vitamin, chẳng qua là vẻ ngoài giống thuốc tránh thai, người bình thương căn bản không nhìn ra."
"Tốt, rất tốt."
Nam đạ Tước nắm chặt chén rượu trong tay, trong lòng nhất thời sáng tỏ, thì ra là, ngay cả đứa bé này cũng không phải là ngoài ý muốn.
Anh đứng đậy, đi ra ngoài, hai tay chống trên lan can, gió mát thổi tới, thổi rối bù mái tóc anh, cho đù như vậy, vẫn không thể che đậy được sự mê hoặc như thuốc phiện trên gương mặt anh, anh chậm rãi cúi đầu, trong mắt nóng nảy, điên cương.
Chương trước | Chương sau