Nhưng cô không cách nào khắc chế dục vọng của mình, cho nên càng làm cô sợ chính là ——cô sa vào.
bạn đang xem “Ác ma - Liên Liên” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Sớm nghe lời như vậy không phải không có chuyện gì rồi sao?" Cứng rắng của Bách Lý Tuấn dừng lại trừu động ,nụ cười hiện lên trên gương mặt tuấn tú âm tình bất định."Con hi vọng ta yêu thương con nhiều hơn sao?"
Hắn lập tức làm động tác chuẩn bị rút ra .
"Không nên!" Hai tay cô bắt được cánh tay hắn, kinh thanh la lên.
"Con cần ta như vậy, có tư cách gì nhận lấy tấm chi phiếu kia? Thật là không tự lượng sức. . . . . ." Nâng chân thon dài người nọ lên, hắn nhất cổ tác khí đâm vào càng sâu, chạy nước rút. . . . . .
"A!"
Mồ hôi giọt giọt từ trán rơi xuống,dục vọng cứng rắng không ngừng ở trong cơ thể cô qua lại luật động,cô thân bất do kỷ phát ra từng tiếng kêu không thể ức chế ,rên rỉ phóng túng quanh quẩn ở dưới bầu trời đêm.
"Mạng. . . . . . Trả lại cho ta sao?" Trong khi kích tình, Bách Lý Tuấn không quên thu hồi hứa hẹn cô ưng thuận .
"Dĩ nhiên! Bách Lý tiên sinh. . . . . . con sẽ cùng ngài. . . . . ."
"Ta muốn con gọi ta là『 bố 』!" Cự tuyệt xưng hô xa lạ , hắn muốn cô trong ngoài đều phục tòng, cho dù xã hội không chấp nhận.
"Bố. . . . . ." Thiên Dạ khó khăn đáp lại.
Được rồi! Cô toàn bộ theo hắn. . . . . .
"Nếu như con từ đầu tới đuôi cũng ngoan như vậy, ta sao lại bạc đãi con?" Bách Lý Tuấn không ngừng lăng nhục bí huyệt, để cho cô gái phía dưới nếm hoàn toàn vui thích.
Bởi vì quá mức tập trung, bọn họ cũng không phát hiện thật sự có đôi mắt sắc bén, từ mới bắt đầu đã nhìn chăm chú vào nơi này phát sinh chuyện gì, hơn nữa trầm mặc thu lại dáng vẻ nam nữ dã ngoại phóng túng .
"Bảo bối, còn cần không?"
"Muốn. . . . . ."
"Con nói nhỏ như vậy, hẳn là không muốn sao?"
"Không! Con vĩnh viễn nếu không đủ a. . . . . ." Thiên Dạ bỏ qua tất cả ngượng ngừng, hướng người đàn ông của cô buồn bã cầu xin.
"Con yêu ta sao? Tiểu Dạ?"
"Đúng! Con yêu bố." Không thể che dấu tình cảm mênh mông trong lòng,Thiên Dạ rốt cục nói ra bản thân thích bố nuôi.
Người đàn ông ngồi trên bụi cỏ không dám tin nhìn cô gái đó. . . . . .
Tại sao có thể như vậy? Trời đấy cũng điên cuồng sao? Lão Thiên tại sao có cho phép chuyện như vậy xảy ra? Tại sao bọn họ như đúng lý hợp tình ôm nhau? Tại sao có thể như vậy?
Tại sao a ——
Dưới chân núi ánh đèn rực rỡ,bầu trời vô tận phảng phất chỉ còn tiếng côn trùng kêu hát, tiếng rên rĩ hỗn loạn của bọn họ .
Tất cả cấm kỵ cũng bị thở dốc bao phủ, ngập đầu. . . . . .
"Chị hai,chị xác định còn muốn gả cho Bách Lý Tuấn?"
Em trai Chung Uyển Nhi —— Chuông Uyển Kình cằm cái túi đi vào phòng thiết kế của Chung Uyển Nhi, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm chị hai.
"Tại sao? Em trước đó không phải nói hắn tốt?" Ngẩng đầu,Chung Uyển Nhi kinh ngạc nhìn em trai.
"Đó là lúc trước!"
Chung Uyển Kình hừ hừ tức giận ngồi ở trên ghế sa lon,nhắm lại mí mắt mệt mỏi. Nhìn một buổi tối hai người quyến rũ lẫn nhau,hắn mệt chết đi, sớm biết sẽ không đồng ý với chị hai theo dõi cuộc sống riêng của Bách Lý Tuấn.
"Tại sao? Em phát hiện cái gì?" Để cây viết trong tay xuống,Chung Uyển Nhi đi đến bên cạnh em trai,lấy ánh mắt trêu tức nhìn.
"Khẩu khí của chị trái ngược như đã biết xảy ra chuyện gì?" Làm thám tử tư mười năm,trực giác Chung Uyển Kình cũng không phải là giả .
"Nào có chuyện gì?"
"Chị tạm thời... !" Nhìn dáng vẻ chị mình bình tĩnh,Chung Uyển Kình đầu chống đỡ sắp nổ tung, táo bạo chỉ trích, "Chị có biết hay không em nhìn bọn họ triền miên cả buổi tối? Hơn nữa còn trên chân núi? Nếu chị nói sớm một chút,em lúc đầu còn có thể mang chăn bông đi theo dõi."
"Chị nào biết bọn họ chạy lên núi?" Không đợi em trai đáp lời, Chung Uyển Nhi vươn tay."Em đưa cuốn băng đây?"
Chung Uyển Kình tức giận mà đem túi giấy đai giao cho chị mình,tận tình khuyên bảo, "Trên đời này đàn ông còn nhiều mà,chị không cần thiết phải tìm hắn?"
"Không được!"
"Vậy . . . . ." Chung Uyển Kình nhìn vẻ mặt Chung Uyển Nhi khẳng định,lại càng không hiểu rõ dụng ý chị muốn hắn theo dõi Bách Lý Tuấn làm gì.
"Chị cần Tuấn vô điều kiện trợ giúp, nếu không phòng làm việc sắp chống đỡ không nổi nữa." Chung Uyển Nhi thoải mái chỉ chỉ bên ngoài.
Chung Uyển Kình nhìn bên ngoài phòng làm việc nhà thiết kế và tiểu muội pha trà lui tới , sau đó lại nhìn trở về trên bàn làm việc le que không có mấy văn kiện, hắn đột nhiên hiểu ."Cần gì phải gượng chống? Sự nghiệp đối với chị không trọng yếu! Bố chỉ muốn tái hôn. . . . . ."
"Đối với chị chuyện này không quan trọng! Nhưng Tuấn có thể giúp chị."
"Chị. . . . . ."
"Nếu như không có con nhóc kia, hắn sẽ giống như mười năm trước giống nhau yêu chị,cho nên chị chỉ muốn đuổi cô bé không tự lượng sức kia đi là được rồi." Chung Uyển Nhi lộ ra nụ cười tự tin , "Tuấn vốn là của chị , cô bé kia bất quá là thế thân của chị,chị muốn người đàn ông của mình đó là chuyện tất nhiên!"
"Nhưng mà hắn. . . . . ."
"Em yên tâm đi, cô bé kia chẳng qua là con nuôi của hắn, không có gì . . . . . . em không nên nghĩ quá nhiều!" Chung Uyển Nhi mỉm cười nói.Cô vốn tưởng chỉ cần một tờ chi phiếu có thể đuổi đi tình địch, dù sao cô có người làm chứng, nếu như cô bé bị hắn mang về ,Bách Lý Tuấn sẽ lấy tiền đưa cô.
Cho nên phần này,cô không tính là lỗ vốn!
Nhưng trải qua chuyện như vậy, Bách Lý Tuấn có phải cho là Thiên Dạ"Yêu" hắn, đối với cô đả kích hình tượng tiểu tình địch trong lòng hắn cũng coi như có ích.
Chung Uyển Nhi tin tưởng Tuấn sẽ trở lại bên người cô.Lúc này cô sẽ không dễ dàng đả thương tim của hắn. . . . . . Bọn họ nhất định có thể thiên trường địa cửu.
"Chị hai. . . . . ." Nhìn quyết tâm trong mắt Chung Uyển Nhi , Chuông Uyển Kình biết mình nói cái gì nữa cũng vô ích. Nếu như sớm biết như thế,vậy lúc trước đừng làm?
Nhưng hắn không tin cách mười năm,Bách Lý Tuấn còn có thể như năm đó yêu chị hai của hắn.
Người —— luôn thay thay đổi!
Nhìn hai người bọn họ một đêm,hắn xác định bọn họ cũng không có phát hiện hắn đang chụp,bọn họ làm sự việc kia hoàn toàn quên mình? Bọn họ rất tập trung? Đây là không phải biểu thị bọn họ rất coi trọng đối phương? Nếu tình cảm trái với luân thường đích thực, vậy chị hai còn tràn đầy lòng tin sao?
Ánh mắt Chuông Uyển Kình phức tạp nhìn chị mình, không nói thêm gì nữa.
Để cho thời gian làm sáng tỏ cái gì gọi là chân tướng sao. . . . . .
Chương trước | Chương sau