Mặc dù mùi thơm bốn phía nhưng trong lòng đau khổ.
bạn đang xem “Ác ma - Liên Liên” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nhìn cảnh trí vườn hoa ngoài cửa sổ,nước mắt của cô chậm rãi nhỏ giọt,tại sao hôm nay mùi vị cà phê làm cho cô khó có thể nuốt xuống? Thật là khổ. . . . . .
Nghĩ đến tình cảnh buổi sáng Chung Uyển Nhi liếc mắt đưa tình với Bách Lý Tuấn,lòng của cô tựu phiếm chua xót,cô không cách nào bình tâm tĩnh khí nhìn bọn hắn nói chuyện. . . . . . Thật là khổ . . . . . . Cà phê này thật là khổ. . . . . .
"Tại sao núp ở bên này khóc?"
"A. . . . . ."
Tiếng nói trầm thấp của Bách Lý Tuấn từ phía sau lưng truyền đến làm Thiên Dạ vạn phần kinh ngạc,cô lập tức xoay người,lau đi nước mắt trên má .
"Tại sao?" Khóe miệng vung lên nụ cười thản nhiên,hắn dĩ nhiên chú ý tới buổi sáng ở phòng làm việc sắc mặt Thiên Dạ lúc thấy Uyển Nhi ,nhưng hắn không có ý định giải thích. Phụ nữ của hắn phải quen việc bên cạnh hắn có một đống phụ nữ, huống chi Uyển Nhi cũng không phải người khác. . . . . .
Trải qua nhiều năm như vậy, hắn thấy cảm giác giữa bọn họ trong quá khứ mỏng dần, mặc dù lúc đó phản bội làm hắn đau triệt tâm phổi,nhưng đây tất cả cũng đã qua.
Chung đụng nửa hắn phát hiện cô là người phụ nữ đáng yêu,thích hợp làm em gái của hắn.
Để cho hắn tương đối để ý ngược lại chính là trước mắt bóng người nhỏ gầy trước mắt. . . . . . Cho nên,hắn dĩ nhiên biết sắc mặt cô khi đó cứng đờ. . . . . .
Lặng lẽ nhìn sắc mặt cô kinh ngạc biến hóa,cho nên hắn liền tới xem.
"Được rồi,tại sao trốn ở chỗ này khóc?" Bách lý Tuấn ôm eo cô,lót trong tiếng nói trầm thấp thường ngày là dịu dàng hiếm thấy.
"Không nên đụng con!" Nghe âm thanh dịu dàng hiếm có,Thiên Dạ run rẩy giãy dụa thân thể, muốn tránh không để hắn ôm.
Cảm xúc khổ sở nhanh chóng tỏa ra trong không khí,cô nghĩ đến nụ cười ngọt của Chuông Uyển Nhi,cảm xúc đè nén đã lâu đột nhiên bộc phát.
"Tại sao ta không thể đụng vào con?" Nhướng lên lông mày,Bách Lý Tuấn cường lực ôm cô.
"Không nên. . . . . ." Hai mắt cô đẫm lệ giãy dụa.
Nhìn cô vì phản kháng hắn mà rơi lệ, hắn lại càng không vui, "Con mau nói rõ ràng!"
"Nói gì?" Quay mặt qua,Thiên Dạ nhanh chóng lau đi nước mắt, cô vì suy nghĩ của mình khổ sở!
Nếu như vào một tuần trước kia, hắn dính dáng với người đàn bà kia ra sao cũng không liên quan đến cô? Hắn chẳng qua là bố nuôi không có quan hệ huyết thống mà thôi.
Vì sao lại biến hóa thành như vậy?
Cô lại có quan hệ thân mật với bố nuôi không có quan hệ huyết thống? Hơn nữa còn hết sức để ý hắn thích người con gái khác hay không?
Trời ạ!
"Con khóc cái gì?"
Xoay lại gương mặt động lòng người của Thiên Dạ,hắn cường thế lau đi nước mắt trên má cô , tàn bạo hỏi thăm: "Ở chung một chỗ với ta con không vui?"
Thiên Dạ ủy khuất cắn chặc đôi môi.
"Con cho rằng không nói lời nào thì có thể trốn tránh vấn đề của ta sao? Vậy thì con còn đang suy nghĩ người nam nhỏ tuổi lần trước?" Khóe miệng Bách Lý Tuấn câu khởi nụ cười tàn khốc, cũng không nhúc nhích ngó chừng cô, "Tiểu Dạ, ta tuyệt đối sẽ làm cho con biết con thuộc về người nào. . . . . ."
"Không nên." Sợ hãi sắc bén trong mắt hắn ,cô dùng sức muốn đẩy hắn ra.
"Hôn ta!"
Nhìn thẳng trên mặt nam nhân kia chứa đựng nụ cười tự tin mà cao thâm khó lường ,hô hấp Thiên Dạ bắt đầu trở nên dồn dập, thân thể cô run rẩy lui về phía sau.
"Con không nghe lời của ta?"
"Con . . . . . Nơi này không tốt. . . . . ." Cô luôn ở bên trong sảnh pha cà phê,có quầy ba, có phòng bếp nhỏ,dụng cụ vô cùng đầy đủ,nhưng những người khác của Bách Lý gia cũng sẽ thường lui tới nơi này,cô không muốn quan hệ đặc biệt giữa cô và Bách Lý Tuấn bị người khác biết.
Nhất là đối với đôi vợ chồng quản gia hiền lành kia!
Cô sợ tiếp xúc ánh mắt trách cứ của đôi vợ chồng quản gia, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ hãi! Cô cảm giác hành động của mình lão quản gia yêu thương cô trở nên băng giá.
Cô không muốn nhìn vẻ mặt bọn họ thất vọng . . . . . .
"Tại sao?"
"Chúng ta trở về phòng có được hay không?"
"Tại sao muốn trở về phòng?"
"Bởi vì bị người ta thấy không tốt. . . . . ."
"Không muốn bị những người khác thấy thì cứ tới đây hôn ta!" Bách Lý Tuấn lộ ra nụ cười tà mị , hắn câu khởi trí nhớ Thiên Dạ đối với hoan ái và da thịt nóng rực mơ màng.
Thiên Dạ cảm giác mình đỏ mặt,cô cảm giác mình phảng phất bị một sợi tơ vô hình cuốn lấy, đối với Bách Lý Tuấn không cách nào phản kháng.
Cô không động đậy nhìn hắn!
"Ta nói 『 hôn ta 』!" Bách Lý Tuấn ra lệnh.
Hắn tuyệt đối ngang ngược và tính tình tà mị dụ dỗ cô, giống như bị điều khiển một loại,cô sững sờ hỏi: "Hôn sau trở về phòng?"
Người đàn ông cười không đáp, nhàn nhã tự tại nhìn cô.
Thiên Dạ kìm lòng không được đi về phía trước mặt người đàn ông ngang ngược này, đem đôi môi dâng lên.
Bốn tấm cánh môi kề sát,cánh môi Bách Lý Tuấn lập tức đặt lên đôi môi đỏ mọng quấn lấy hơi thở mùi đàn hương từ miệng,lưỡi hai người khẩn cấp quấn lấy , kịch liệt mút lẫn nhau.
Cô thở không kịp vùi sâu vào ngực của hắn, trong miệng liên tiếp bật ra tiếng rên rỉ thành thật .
Một tay chống đở sức nặng Thiên Dạ,hắn ngồi trên ghế sa lon,hai mắt đưa mắt nhìn cô gái nhỏ vui sướng,một mặt dùng khẩu khí áp bách ra lệnh cô."Cởi áo ta xuống!"
Cô ngây ngốc cởi cúc áo áo sơ mi hắn,một viên, hai viên . . . . .
Cho đến ngực cường tráng, có lực, da thịt khỏe đẹp không chút nào giữ lại hiện ra trước mặt mình,cô miệng đắng lưỡi khô nhìn hắn.
Gương mặt bắt đầu nóng hổi. . . . . .
"Ta dạy cho con làm sao lấy lòng đàn ông." Bách Lý Tuấn đưa tay bắt được cổ tay cô, dùng sức lôi kéo,để cho cô ngồi chồm hỗm ở trước mặt mình.
Hắn vẹt ra môi đỏ mọng,đưa ngón tay thăm dò vào trong đó.
Thiên Dạ bị buộc mở miệng ngậm ngón tay thô ráp của hắn,vị mặn cũng đồng thời rót vào trong miệng cô.
"Mở miệng ra!"
Bách Lý Tuấn đem Thiên Dạ đến gần bộ phận đã ngang nhiên đứng thẳng,không để cho cô có bất kỳ cơ hội phản kháng,liền đem dục vọng to lớn nhét vào trong miệng cô, bắt buộc cô ngậm vào.
"Mút!"
Thiên Dạ khó khăn cầm phái nam khổng lồ, trúc trắc dùng môi thơm từ từ mút,cô chưa từng làm chuyện như vậy, chỉ có thể theo bản năng hút.
"Không đúng! Ngậm vào cổ họng, giống như vậy. . . . . ." Bách Lý Tuấn nâng gương mặt khéo léo , đưa bộ phận đứng thẳng nhét sâu vào cổ họng cô.
Thiên Dạ cố nén cảm giác buồn nôn,người tê dại.
"Đem môi lấy lòng,nếm nó!" Chỉ đạo ngồi ở chỗ kín Thiên Dạ học tập tư thế chính xác ,Bách Lý Tuấn nhốt lại thân thể của cô,để cho cô không có cơ hội né tránh.
Bị nướt bọt thấm ướt phái nam đã sớm dựng thẳng, không ngừng qua lại xâm phạm khoang miệng nho nhỏ của cô.
"Ừ. . . . . ."
Bách Lý Thiên Dạ cố nén cảm giác nôn mửa , dục vọng khổng lồ xâm nhập chỗ sâu cổ họng làm cho cô cảm giác bị đè nén,trong mắt cô chảy ra nước mắt, rồi lại xuất ra dũng cảm dựa theo phương thức Bách Lý Tuấn dạy cô cố gắng lấy lòng hắn, phục vụ cho hắn.
Bởi vì cô chỉ là muốn để cho hắn yêu cô thêm mấy phần.
"Đúng! Rất tốt. . . . . . Mau hơn một chút. . . . . ." Hắn cưỡng chế ngăn chặn đầu cô, kịch liệt ra vào ở trong miệng cô.
"Ưm. . . . . ."
Thiên Dạ đột nhiên chú ý tới dáng vẻ cô hiện tại không chịu nổi cỡ nào, một loại mãnh liệt thấy thẹn cảm nở ra toàn thân cô, nhưng cũng làm cho cô cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Cô rốt cuộc tại sao?
Loại tư thế khó coi này, hành động đáng xấu hổ lại làm cô trở nên hưng phấn như thế? Chẳng những không thèm để ý bị người khác thấy, hơn nữa còn cần Bách Lý Tuấn chỉ đạo, học tập sử dụng miệng lưỡi. . . . . .
Chẳng lẽ trời sinh cô là phụ nữ dâm đãng?
Có lẽ là sao! Nhưng hiện tại phái nam ở trong miệng tượng trưng là Bách Lý Tuấn,cô có thể thấy tất cả nơi tư mật của hắn,cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Rất tốt! Năng lực học tập của con rất tốt!" Liếc thấy Phúc thẩm đứng ở cửa gương mặt tái nhợt,Bách Lý Tuấn làm như không thấy. Hắn ung dung để cho Thiên Dạ phục vụ.
"Đây là dạng gì?" Muốn độc chiếm toàn bộ người đàn ông này,cô chính là liều chết lấy lòng người yêu của cô,ra sức mút. . . . . . Khi hắn tràn đầy áp chế,cô thế nhưng cảm thấy vô cùng thoải mái. . . . . . cô hoài nghi phải chăng có khuynh hướng ngược đãi cuồng. . . . . .
Nhưng cô chính là khắc chế không được phản ứng của mình!
"Đi ra ngoài!" Chớp mắt hỏi, một cổ chất lỏng nóng ướt bắn ra,thân thể Bách Lý Tuấn mới hơi mềm xuống.
Dáng vẻ Thiên Dạ thoạt nhìn rất nhếch nhát.
Bách Lý Tuấn đùa cợt vuốt ve gương mặt cô, "Con thích làm chuyện này?"
"Không. . . . . ." Thiên Dạ liều mạng lắc đầu.
"Vậy thì con thích lấy lòng đàn ông bên cạnh con? Ta thấy con rất chủ động . . . . . ."
Thiên Dạ cúi đầu, không cách nào ức chế nước mắt tràn đầy vành mắt. Một cổ cảm thấy thẹn làm cho cả người cô run rẩy không dứt, nhưng đồng thời cô cũng cảm thụ một cổ vui vẻ từ bụng dưới không giải thích được bay lên,cô không đến tột cùng vì sao. . . . . .
Cô chỉ có thể nắm chặc đầu gối Bách Lý Tuấn.
Nâng cằm Thiên Dạ lên cao,Bách Lý Tuấn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, lông mày, đôi môi, thuận thế đẩy áo trên người cô ra,để cho thân thể tuyết trắng hiện ra trước mặt mình.
Tay phải nhẹ nhàng xẹt qua nàng xương quai xanh, tại trong đó lưu luyến không đi.
"A. . . . . ." Cô phát ra tiếng nói run rẩy.
Hai tay hắn đang cầm hai vú tuyết trắng của cô ,dùng sức hút làm cho nụ hoa ướt át sưng lên, nhô cao.
"Ở chỗ này. . . . . .tốt sao. . . . . ." Khẩu khí Thiên Dạ đã không có không được tự nhiên như trước.
Trên mặt Bách Lý Tuấn hiện lên nụ cười đắc ý,ôm lấy Thiên Dạ để cho cô giạng chân ở trên người mình, "Dĩ nhiên tốt! Nơi này vị trí không tệ."
Bốn phương thông suốt, người giúp việc Bách Lý gia đại khái cũng thấy được? Có cái gì không tốt?
"Ơ!"
Chương trước | Chương sau