Polaroid
9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 138
5 sao 5 / 5 ( 94 đánh giá )

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Chương 70

↓↓
Đường Hoan nhào vào trong lòng hắn, giạng chân ngồi ở trên đùi hắn cọ: "Chàng không giúp ta, ta sẽ quấy rối chàng cả đêm."

bạn đang xem “9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Hai người đều chỉ mặc trung y, Tống Mạch vội đẩy người tới trên giường, "Được, ta xoa bóp cho nàng, nàng thành thành thật thật nằm yên, không được lộn xộn." Tư vị khua lên lại không có cách nào phát tiết như vậy, hắn thật sự không muốn lại nếm thử một lần, khó chịu.

Đường Hoan chớp chớp mắt, trở mình bò dậy, tháo đai lưng nói với hắn: "Lại đây, ta bịt mắt chàng, tránh cho chàng nhìn lén."

Tống Mạch không có từ chối, tuy nói hắn cho rằng nàng mặc trung y, hắn đơn thuần giúp nàng xoa bóp vai, chả nhìn trộm được cái gì.

Đường Hoan quỳ gối phía sau hắn, vừa cuốn đai lưng lên mắt hắn vừa nhẹ giọng nói: "Lát nữa ta nằm sấp xuống, chàng giúp ta xoa bóp bả vai, xoa bóp thắt lưng lưng, xoa bóp chân, còn có bàn chân, chỗ nào trên người cũng không thể thiếu, nhưng chỗ không nên sờ không thể sờ loạn, biết không? Sờ loạn rồi, sau này ta sẽ không sinh con cho chàng."

Tống Mạch không phản bác được.

"Nói chuyện đi..." Chuẩn bị xong rồi, Đường Hoan chống bả vai hắn, từ phía sau cắn lỗ tai hắn.

Tống Mạch ngăn cản cái miệng nhỏ nhắn của nàng đốt lửa: "Rõ, sẽ không sờ loạn." Nữ nhân này chính là cố ý trêu chọc hắn đó, thực sự sợ hắn sờ, còn dám đêm hôm khuya khoắt để cho hắn giúp nàng làm chuyện thân mật như vậy? Nếu không phải thấy nàng đúng là mệt mỏi, hắn mới không dung túng nàng.

"Vậy chàng nói được thì làm được."

"Ừ."

Đường Hoan suy nghĩ một chút, lại nói: "Đúng rồi, từ giờ trở đi, ta là thiếu gia, chàng là người hầu thiếp thân của ta, ừm, vậy gọi là Tiểu Ngũ đi."

Tống Mạch nhíu mày, vừa muốn nói chuyện, bên cạnh truyền đến một tiếng mèo kêu, mèo trắng nhảy lên giường, đầu dán vào chân hắn cọ cọ.

Đường Hoan cười sờ đầu mèo trắng: "Tiểu Ngũ ngoan, thiếu gia ta đang nói chuyện cùng nha hoàn Tiểu Ngũ, không gọi mi, đi đi, trở về trên giường của mi ngủ đi."

"Meo meo..." Mèo trắng không đi, vẫy vẫy cái đuôi cuộn tròn ở cạnh gối đầu của Đường Hoan, tò mò nhìn hai chủ nhân.

"Bỏ đi, mèo Tiểu Ngũ không nghe lời, người Tiểu Ngũ này cần phải ngoan một chút, nếu không gia bán ngươi vào kỹ viện... A, ngươi dám dĩ hạ phạm thượng?" Đường Hoan bị nam nhân áp lên trên giường, không cam lòng bị ép buộc nói.

Tống Mạch ấn bả vai nàng dùng sức bóp, "Muốn để cho ta giúp nàng thì thành thành thật thật một chút, lại nói xằng nói bậy ta đánh nàng." Nói xong lại tiếp tục xoa bóp.

"Đợi chút, ta ra bên ngoài đi vệ sinh một cái, chàng chờ ta một lát." Đường Hoan dùng cả tay chân bò xuống giường, cực kỳ ngượng ngùng nói.

Tống Mạch thở dài, bằng thanh âm nói với nàng: "Đi nhanh một chút, lát nữa nên ngủ rồi."

Đường Hoan đeo xong giày thêu đi, rất nhanh đã trở lại, ngoan ngoãn nằm sấp xong, quay đầu nhìn hắn: "Đến đây đi, nhớ kỹ, không được sờ loạn."

Tống Mạch không tiếp lời, ngồi xổm ở một bên của nàng, giơ tay mò về phía bả vai nàng.

Chạm phải một mảng trắng mịn mát rượi.

Hắn rút tay về như bị bỏng nước sôi: "Nàng, nàng..."

Đường Hoan túm tay hắn một lần nữa đặt vào đầu vai nàng: "Đừng ngạc nhiên, ấn lên trực tiếp như vậy mới thoải mái. Nha đầu tốt, gia lại không quấy rối ngươi, ngươi sợ cái gì? Yên tâm, gia hôm nay mệt mỏi cả ngày, muốn trừng trị ngươi cũng không có sức, không tin ngươi sờ sờ, nơi đó cũng không cứng rắn..."

"Bốp!"

Nàng lôi kéo tay hắn đưa xuống bên dưới, bàn tay to của Tống Mạch lại nhấn một cái, xanh mặt vỗ một cái lên mông nàng, vừa giận vừa thương.

"Càng ngày càng làm bừa." Hắn nghiêm mặt dạy dỗ nàng.

Đường Hoan không cam lòng, ngồi dậy cãi lại hắn: "Ở trong xe ngựa, chàng nói ta có thể làm bừa ở nhà!"

Tống Mạch quay đầu nhìn ra phía ngoài: "Vậy cũng không nói để cho nàng làm bừa như vậy." Miệng đầy lời nói bậy, thật không hiểu nàng học được từ đâu.

Đường Hoan bĩu môi, chợt dán lên người hắn, giọng nói mềm mại trước nay chưa từng có: "Thì ra thiếu gia không thích làm bừa như vậy, như bây giờ như thế nào? Thiếu gia tốt, chàng nằm sấp xuống, Tiểu Ngũ đến hầu hạ chàng." Tay nhỏ bé trước khi nam nhân kịp phản ứng dò xuống, nắm một cái, "Quả nhiên vẫn là thiếu gia lợi hại, mệt mỏi một ngày còn uy phong như vậy."

"Tiểu Ngũ!" Mặt Tống Mạch sung huyết đỏ bừng.

Đường Hoan thấy vậy bèn thu lại, một lần nữa nằm xuống, ỉu xìu nói: "Được rồi được rồi, chàng mau giúp ta xoa bóp đi, trên người ta thật sự mỏi."

"Vậy nàng mặc quần áo vào." Nàng bỗng nhiên thu tay lại, Tống Mạch cảm thấy có chút mất mát không hiểu.

"Không mặc, ta thích chàng chạm vào ta, dù sao chàng cũng là chính nhân quân tử, sẽ không làm cái gì với ta." Đường Hoan rầu rĩ nói, giơ tay sờ sờ mèo trắng bên cạnh: "Thiếu gia nhà chúng ta là người đứng đắn, đúng không?"

"Meo meo..." Mèo trắng dựng tai, mở mắt ra rồi híp lại thành một đường.

Giờ này khắc này, nàng vậy mà còn có lòng dạ nói chuyện cùng mèo?

Tống Mạch hoàn toàn đầu hàng, không hề đối nghịch nàng nữa, đè lại bả vai nàng niết lên.

"Ừm... A, nhẹ chút nhẹ chút, có chút đau ... Đúng, như vậy là được rồi... Ha ha, đừng chạm vào cổ ta, nơi này ngứa!"

Đường Hoan sợ ngứa, lúc bị hắn vô tình chạm vào cổ, không nhịn được cả người run lên, cả người trốn vào bên trong. Tống Mạch chịu đựng người bồn chồn như bó đuốc khô, "Biết rồi, không chạm vào nơi đó." Hai bàn tay to chỉ xoa bóp trên bả vai nàng.

"Được rồi, bả vai đủ thoải mái rồi, chàng di chuyển xuống đi." Đường Hoan vừa thoải mái mà hừ hừ, vừa sai bảo nói.

Vì thế tay Tống Mạch ấn dọc theo lưng nàng về phía eo. Bịt mắt, hắn cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng than nhẹ cực kỳ mê người của nàng, làm cả người hắn bốc lửa, cũng không biết nàng là không phải cố ý. Bấm đến eo nàng, không khống chế tốt sức lực, nàng khẽ kêu “a” một tiếng, thiếu chút nữa làm chạy mất lý trí của hắn.

"Được rồi được rồi, chàng ngồi vào cuối giường đi, giúp ta xoa chân." Đường Hoan lật vào bên trong, thở hổn hển nói.

Tống Mạch miệng khô lưỡi khô, theo lời dịch qua.

Đường Hoan kéo gối đầu xuống bên dưới, gập chân nằm xuống, nhưng ngay sau đó nâng chân phải lên khoác lên đầu vai hắn, "Được rồi, như vậy xoa bóp tiện hơn."

Thanh âm người nằm sấp nói chuyện và ngẩng lên nói chuyện tuyệt đối khác nhau, hơn nữa nàng nhấc chân như vậy, Tống Mạch lập tức có thể phán đoán ra tư thế của nàng.

Nhưng hắn đã không còn nghị lực cự tuyệt rồi, hắn thậm chí cũng không dám nói lời nào, sợ bị nàng nghe ra được khát vọng của hắn.

Nâng tay lên, bắt đầu từ mắt cá chân của nàng, một vòng một vòng xoa bóp đi xuống, sau khi bàn tay vừa đến đầu gối của nàng, định bụng lui về.

Tay nhỏ bé của Đường Hoan đặt lên bàn tay to của hắn: "Thiếu gia, lại lên bên trên một chút đi." Xác định hắn không đi mới buông ra.

Tống Mạch do dự từ từ xoa lên.

"Thiếu gia chớ đi, lại lên trên một chút, nơi đó, có chút ngứa."

Tống Mạch đờ đẫn nghe nàng chỉ huy, hắn cảm thấy động tác của mình rất chậm, nhưng dường như thoáng cái đã đi đến vị trí thần bí nhất kia. Tay trái của hắn nâng cánh mông khẽ nhếch lên của nàng, ngón tay phải đặt tại giáp ranh nơi thần bí trù trừ không tiến, không dám vượt biên, lại cứ không bỏ được.

Đường Hoan cũng không thúc giục hắn, chỉ nâng một chân khác lên, chân nhỏ linh hoạt thò vào áo ngủ rộng thùng thình của hắn, dán vào trong ngực hắn chậm rãi đi xuống. Bởi vì hai tay của hắn đều đang giơ lên, nàng không thể cởi quần áo hắn ra, đành phải vươn chân, nhẹ nhàng để ở trên vật cứng kia, chậm rãi vuốt nhè nhẹ: "Thiếu gia, nơi này là cái gì?"

Tống Mạch hô hấp dồn dập: "Tiểu Ngũ, nàng có biết mình đang làm cái gì không?"

Đường Hoan cười quyến rũ: "Biết mà, ta đang quấy rối thiếu gia, xem thiếu gia có thể nhịn đến mức nào."

"Như vậy, nàng vừa lòng chưa?"

Tay phải của Tống Mạch không có chút nào dự báo trước đặt lên chỗ đã có chút ướt át của nàng, sau khi thăm dò một cái, tách ra một ngón tay đẩy vào: "Tiểu Ngũ, ta nói rồi, nếu không thành thật, ta sẽ phạt nàng."

Hắn là không muốn nàng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới... không chạm vào nàng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nắng gắt - Cố Mạn

Nắng gắt - Cố Mạn

Văn án: - Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu

11-07-2016 41 chương
Vẫn mơ về em - Hỗng Cửu

Vẫn mơ về em - Hỗng Cửu

Văn án: Tối nào em cũng ngồi trên khung cửa ngẩng đầu ngắm trăng. Em đúng là ngốc

15-07-2016 75 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Hoa Cúc diệt chuột

Hoa Cúc diệt chuột

Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật xảy ra ở nhà Hoa Cúc tuần trước. *** Nhà Hoa

25-06-2016
Bố luôn ở đó mà

Bố luôn ở đó mà

Vậy là ngày bố và tôi dự định đi du lịch cùng nhau cũng đã đến. Thay vì vui vẻ

25-06-2016
Cá Mực Hầm Mật

Cá Mực Hầm Mật

Trích đoạn:Ở câu lạc bộ, Gun nổi tiếng là chưa từng qua lại với phái nữ, không

19-07-2016 48 chương
Xem xiếc cùng cha

Xem xiếc cùng cha

Những đứa trẻ nói huyên thuyên một cách đầy phấn khích về những chú hề, những con

30-06-2016
Chiếc nón mẹ làm

Chiếc nón mẹ làm

Audio - Một ngày nọ, cậu bé Anders được mẹ may cho một chiếc mũ mới. Chiếc mũ màu

30-06-2016