XtGem Forum catalog
9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 138
5 sao 5 / 5 ( 79 đánh giá )

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Chương 65

↓↓
Tâm Ý



Thân phận hiện tại của Tống Mạch là tú tài, trừ thỉnh thoảng ra khỏi nhà kết bạn, bình thường đọc sách ngay tại thư phòng.

Đương nhiên, hắn ở trong thư phòng rốt cuộc làm những cái gì, chỉ có hắn và mèo biết. Lấy tài học Trạng Nguyên của hắn đời trước, thật sự muốn đi theo con đường làm quan, hiện tại không thể chỉ là một tú tài.

bạn đang xem “9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Hai ngày nay hắn vẫn chân không bước ra khỏi nhà, Phương thị lại ngồi không yên, có chút hoài nghi con trai có phải bị nha hoàn xinh đẹp mới câu mất hồn hay không, bèn quan tâm con trai trên danh nghĩa sang đây nhìn hai lần. Tống Mạch dĩ nhiên đề phòng mẫu thân đột nhiên đến thăm, vẫn phái Lục An ở bên ngoài trông chừng, chờ sau khi Phương thị tới đây, hắn đều là một mình ở trong thư phòng đọc sách, Đường Hoan ở trong sân hoặc trong phòng chăm sóc mèo trắng. Phương thị là người từng trải, thấy nha hoàn kia khí sắc tốt lên rất nhiều, nhưng không giống như bị phá thân, mà mặt mày ổn trọng hào phóng, không giống như những di nương cử chỉ ngả ngớn lão gia mang theo, cuối cùng cũng buông lòng.

Phương thị đi rồi, Đường Hoan cố ý giả ngu hỏi Tống Mạch: "Vì sao phu nhân vừa tới đây, thiếu gia trốn ngay vào thư phòng vậy?"

Tống Mạch nhìn mèo trắng nằm ở trên đùi nàng, nghiêm trang nói: "Phu nhân không thích ta nuôi mèo, nếu ta ở chung một chỗ cùng Tiểu Ngũ, phu nhân sẽ hiểu lầm ta mê muội đánh mất ý chí." Trong lúc nàng còn chưa thích hắn, trong lúc hắn chưa chuẩn bị cưới nàng xong, nàng vẫn là lấy thân phận nha hoàn ở lại bên cạnh hắn thôi, miễn cho người ngoài nói nhảm.

Hơn nữa, hắn thật sự không vội cưới nàng.

Cưới nàng, có nghĩa là động phòng. Đến lúc đó hắn không chạm vào nàng, nàng nhất định sẽ nghĩ hắn không thích nàng, chạm vào nàng...

Ánh mắt Tống Mạch nhìn nàng trở nên phức tạp.

Đầu thai chuyển thế, hắn đúng là nhớ rõ hai đời. Nhưng là, không biết là trí nhớ xảy ra vấn đề, hay là có nguyên nhân gì khác, trí nhớ của hắn chỉ kéo dài đến lúc cùng nàng hoan hảo sau đó là kết thúc. Hắn rất cố gắng suy đi nghĩ lại, lại không nhớ nổi. Kiếp trước hắn và nàng giống như con hát trên sân khấu, vào thời khắc nào đó đột nhiên biến mất không thấy, mà hắn bây giờ chính là người xem diễn, không biết bọn họ đi nơi nào, cũng không có cách nào suy đoán sau đó trên người bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Tống Mạch không dám muốn nàng.

Hắn mơ hồ cảm thấy, muốn nàng, nàng sẽ biến mất. Loại cảm giác này, khi ở cùng một chỗ với Tiểu Ngũ đã từng có, khi đó hắn hỏi nàng đây có phải là sự thật hay không, nàng nói phải, hắn tin, sau đó, không còn gì nữa.

Hắn muốn biết nửa đời sau của hắn và nàng trôi qua như thế nào, có cãi nhau không, có yêu đối phương hơn không, sinh mấy đứa con, tên của con cái là gì, còn có, cùng nàng từ từ già đi là loại cảm giác gì. Nam nữ chi hoan tất nhiên là hắn hướng tới, nhưng hắn càng muốn sống chung cùng với nàng.

Một đời này, hắn muốn cùng nàng đi đến hết đời, bù lại tiếc nuối trong trí nhớ. Có lẽ, có một ngày hắn sẽ không nhịn được chạm vào nàng, nhưng vậy nhất định là hắn tin tưởng tất cả sau đó đều là sự thật.

Thật ra loại cảm giác này rất vớ vẩn, nhưng nó đã cắm rễ ở trong lòng hắn, không bỏ được.

~

Buổi sáng ngày hôm sau, Tống Mạch đang cùng Đường Hoan trêu chọc mèo, Phương thị phái người tới đây, nói biểu thiếu gia biểu cô nương đến, bảo hắn đi qua nghênh đón hai người.

Tống Mạch đuổi người vừa tới đi, vẫn ngồi ở trên giường như cũ, hỏi nàng: "Ngươi muốn đi qua xem một chút không?"

"Không được, ta chưa từng học qua quy củ, đi sợ khiến thiếu gia mất mặt." Đường Hoan mới lười đi, đi, người bên ngoài cũng sẽ không như Tống Mạch dung túng nàng. Rảnh rỗi không có việc gì đi làm nha hoàn sai sử cho người ta? Nàng lại không thích chịu tội.

"Ta thấy ngươi chính là lười đi." Tống Mạch vừa đứng dậy vừa nói, trước khi đi nói cơm trưa không trở lại dùng, bảo tự nàng ăn.

Đường Hoan đưa hắn ra khỏi cửa, tựa vào cửa suy nghĩ một chút, ôm mèo đến phòng tắm nước nóng trong viện của Tống Mạch.

Hai ngày này Tống Mạch đối với nàng có thể nói là một tấc cũng không rời, Đường Hoan không có cơ hội hỏi thăm tin tức bên trong Tống gia, bây giờ vừa vặn đi hỏi một chút. Biểu thiếu gia không cần để ý, biểu cô nương nương kia bao nhiêu tuổi? Biểu ca biểu muội cái gì, Tống Mạch lại là mặt hàng tốt như vậy, cũng không biết biểu muội kia có tâm tư gì khác hay không. Tống Mạch đúng là không gần nữ sắc, nhưng biểu muội khác với nữ nhân không có một chút xíu quan hệ bên ngoài, vạn nhất hắn thích chăm sóc biểu muội, chăm sóc liền chăm ra tình cảm đấy?

Tống Mạch cũng không biết tiểu nữ nhân của hắn suy nghĩ cái gì, cùng Phương thị lão thái thái đi tới cửa, Đặng Huy vừa lúc nhảy xuống từ trên xe ngựa, đằng sau đi theo Đặng Uyển. Trên mặt Tống Mạch mang theo nụ cười khách khí và xa cách, ánh mắt dừng một chút vào trên người mèo trắng trong lòng Đặng Uyển, lập tức lại dời đi.

Hàn huyên một hồi, mọi người vào trong phòng ngồi xuống.

"Thế nào mới một năm không gặp, A Uyển của chúng ta trổ mã xinh đẹp hơn rồi, còn xinh đẹp hơn mợ cháu hồi còn trẻ." Lão thái thái nắm tay Đặng Uyển, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoại tôn nữ ruột, khen không dứt miệng.

Đặng Uyển ngượng ngùng cười, nói với Phương thị: "Ngoại tổ mẫu lại dùng lời dỗ cháu rồi. Đừng nói năm đó, cho dù là hiện cháu và mợ đi ra ngoài làm khách, nếu như không giới thiệu, người bên ngoài nhất định cho là cháu và mợ là tỷ muội, còn đều tiếc hận làm sao dung mạo của muội muội không bì kịp nửa phần của tỷ tỷ đó, aiz..."

"Nghe một chút, miệng A Uyển này thật sự là càng ngày càng ngọt !" Lão thái thái cười cong mắt.

Phương thị cũng cười, làm bộ tức giận khiển trách: "Nha đầu kia, ngay cả ta cũng dám đem ra nói giỡn!"

"Mợ, người ta ăn ngay nói thật thôi!"

Đặng Uyển làm nũng với Phương thị, ánh mắt như nước dạo qua một vòng trên người nam nhân bên dưới Phương thị, thấy Tống Mạch mặc dù đang cười, ý cười lại vẫn giống như trước không chạm tới đáy mắt, nàng cắn cắn môi, đứng dậy, từ trong tay nha hoàn nhận lấy con mèo trắng mình trăm cay nghìn đắng mới tìm được, đi đến trước người Phương thị: "Mợ, người xem, đây là năm ngoái cháu nhặt được trên đường đi về nhà, có giống Tiểu Ngũ của biểu ca cháu không?"

Phương thị tò mò nhìn một lát, muốn sờ lại không sờ: "Nhìn đúng là rất giống, hình như trên mắt nhiều hơn một túm lông xám? Aiz, cháu cũng biết, con mèo kia của biểu ca cháu rất biết nhận thức, trừ hắn ra, ai cũng không để cho ôm, lúc vừa tới ta còn bị cào một cái, bèn không thèm để ý nó nữa. Cháu ôm đến chỗ biểu ca cháu bên kia hỏi một chút đi." Tuy nói không tán thành cọc hôn sự này, ở trước mặt lão thái thái, bà cũng không thể làm mất thể diện của ngoại sinh nữ, dù sao nhi tử từng nói không cưới nàng ta. Chẳng qua nói lại, làm sao con mèo kia lại chịu gần gũi cùng nha hoàn mới của nhi tử?

Đặng Uyển ôn nhu cười: "Con này của cháu gọi là Tuyết Đoàn, rất ngoan, nếu mợ thích, lúc nào ôm cũng được." Nói xong, người đã đi tới trước người Tống Mạch, Đặng Uyển cười có chút ngượng ngùng, "Biểu ca, huynh xem đi?"

Tống Mạch nhìn thoáng qua, "Là giống. chẳng qua biểu muội tốt nhất trông chừng con mèo này kỹ vào, đừng để cho nó chạy đến trong viện ta. Con mèo kia của ta không thích người ngoài, đối với mèo khác lại cực dữ."

Mặt cười của Đặng Uyển bỗng dưng tái đi. Vì sao nàng nuôi mèo, còn không phải nghĩ tới thường xuyên cùng biểu ca luyện mèo? Biểu ca thích Tiểu Ngũ như vậy, nếu Tiểu Ngũ thích chơi cùng Tuyết Đoàn, quan hệ hai người cũng sẽ thân thiết lên rất nhiều. Nhưng bây giờ, câu nói đầu tiên đầu tiên của biểu ca đã phá hỏng, không cho nàng đi qua xuyến môn.

"Có lẽ Tiểu Ngũ thấy Tuyết Đoàn lớn lên giống nó, có thể chơi cùng nhau cũng không chừng." Nàng không cam lòng nhỏ giọng nói.

Tống Mạch mặt không chút thay đổi.

Lão thái thái vội hoà giải: "Đại Lang, một con mèo mà thôi, nào có thông minh như vậy, lát nữa cháu dẫn biểu đệ biểu muội của cháu tới trong viện cháu nhìn xem, không chừng hai con mèo lại hợp nhau đấy. Đúng rồi, A Uyển con này của cháu là mèo đực à? Con mèo này dáng vẻ xinh đẹp, vẫn là mèo cùng giống tương đối tốt, sinh ra nhất định là mèo tốt."

"Ngoại tổ mẫu, người nói cái gì vậy!"Sắc mặt của Đặng Uyển đã khôi phục bình thường, cười trở lại trên đôn thêu bên cạnh lão thái thái, "Tuyết Đoàn tuy là đực, nhưng giữa mèo với mèo chỉ sợ cũng nói duyên phận đi, sao có thể chúng ta nói cái gì chúng liền theo cái đó."

Lão thái thái bĩu môi, chớp mắt thấy bộ dáng “ở đây chán đến chết” của ngoại tôn, bèn nói: "Được rồi, cách cơm trưa còn có một khoảng thời gian, Đại Lang, cháu dẫn biểu đệ biểu muội cháu tới trong viện của cháu ngồi một lát, ta đi nghỉ ngơi một lát trước."

Đặng Huy là người thứ nhất đứng lên, gã phiền chán nhất là nói chuyện cùng trưởng bối, bây giờ tới chỗ Tống Mạch bên kia dạo một vòng, sau cơm trưa có thể ra ngoài đi dạo.

Đặng Uyển đứng dậy theo: "Vậy chúng cháu sẽ không quấy rầy ngoại tổ mẫu mợ nghỉ ngơi nữa."

Tống Mạch ngồi không nhúc nhích, Phương thị cười thúc giục hắn: "Đi thôi, ta và lão thái thái còn có việc muốn thương lượng, không cần đám tiểu bối các con theo cùng."

Tống Mạch nhìn bà một chút, đành phải đứng dậy.

Rốt cuộc là quan hệ huyết thống.

Tống Mạch trực tiếp dẫn người tới thư phòng của hắn, chủ động hỏi chuyện học hành của Đặng Huy, gạt Đặng Uyển sang một bên. Đặng Uyển muốn qua nhà giữa ngồi một lát, nhưng mà chủ nhân không mời, nàng không tiện tự mình đi qua, muốn xen mồm vào, Tống Mạch hỏi đều là những thứ khó hiểu hiếm gặp trong Tứ Thư Ngũ Kinh, nàng căn bản chưa đọc qua.

Rất nhanh, Đặng Huy đã bị hỏi đến phiền lòng nóng nảy, lấy lý do đi xe ngựa mệt nhọc chuẩn bị rời đi.

Tống Mạch tự mình tiễn bọn họ.

Đặng Uyển không cam lòng, lúc sắp đi đến cửa viện, giả bộ không cẩn thận lỡ tay, để cho mèo chạy đi. Con mèo này của nàng, cái gì cũng tốt, chỉ là có cái tật xấu phiền lòng, thích đuổi theo mèo cái, nếu không phải vì tiếp cận Tống Mạch, nàng tuyệt đối sẽ không nuôi loại mèo này. Giờ trong viện này có một con cái, tin tưởng nó sẽ đi tìm.

"Tuyết Đoàn, mau trở lại!" Nàng lo lắng đuổi theo mèo trắng, thân thể thướt tha, không giống như là đang đuổi theo mèo, giống như là đang bắt bướm.

Mèo trắng không nghe lời, chạy trốn tới trong bụi hoa.

Đặng Huy miễn cưỡng đứng ở một bên, nhìn muội muội nhà mình ở trước mặt người trong lòng bày ra các loại vẻ đẹp.

Tống Mạch lạnh mặt sai Lục An đi đuổi mèo.

Đuổi?

Lục An hiểu ý, tìm được một cây sào trúc chuẩn bị đuổi con mèo đực kia ra khỏi sân. Mèo của thiếu gia là tiểu tổ tông trong mắt tất cả hạ nhân, sao có thể bị mèo của biểu cô nương động đến? Lại nói, hiện tại trong viện lại thêm một vị tổ tông, rõ ràng là người trong phòng của thiếu gia, thiếu gia chỉ dẫn biểu cô nương đến thư phòng, ý tứ còn không rõ ràng sao? Không hy vọng để cho vị trong phòng kia ăn dấm chứ sao.

Bởi vậy, Lục An xuống tay không lưu tình chút nào.

Đặng Uyển hoa dung thất sắc: "Biểu ca, sao huynh có thể để cho người ta đánh Tuyết Đoàn?"

Nơi này không có trưởng bối, Tống Mạch không cần cố kỵ người nào, nhìn con mèo kia cười lạnh: "Súc sinh không nghe lời, ta thấy ngươi vẫn là đổi con khác thì hơn."

Súc sinh?

Đặng Uyển mặt trắng như tờ giấy, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, hắn chẳng quản mèo của nàng gọi là súc sinh, chỗ nào để ý mặt mũi của nàng? Tại sao có thể như vậy, ngoại tổ mẫu không phải nói biểu ca kiên quyết không cưới chính là đang đợi nàng sao? Vì sao...

Ánh mắt chợt dừng lại, dừng trên người nữ tử đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà giữa.

Nàng không khỏi nắm chặt tay áo. Bên cạnh biểu ca, khi nào thì có nha hoàn xinh đẹp như vậy?

Đường Hoan là đuổi theo Tiểu Ngũ đi ra, đương nhiên, chính nàng cũng muốn kiến thức một chút cái gọi là phong thái tuyệt thế của biểu cô nương. Đám hạ nhân khen Đặng Uyển như thiên tiên, là một nữ nhân vụng về, Đường Hoan cũng muốn nhìn thiên tiên một chút, so sánh mình thua kém thiên tiên bao nhiêu.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không trung, Đặng Uyển đầu tiên là khiếp sợ rồi là ghen tị, ghen tị có người có thể hầu hạ bên người nam nhân trong lòng nàng. Bên kia Đường Hoan cũng kinh hãi rồi, nữ nhân này, vậy mà còn xinh đẹp hơn nàng?

Đường Hoan lần đầu tiên có cảm giác nguy cơ.

Nàng quyến rũ Tống Mạch dựa vào cái gì là lớn nhất, còn không phải là bề ngoài xuất chúng của mình? Nếu nàng có thể quyến rũ thành công, biểu cô nương này nếu thông minh một chút cũng sử dụng những thủ đoạn kia, Tống Mạch có thể không bị nàng ta hấp dẫn sao?

Sư phụ nói, lòng nam nhân là không chịu nổi hấp dẫn nhất.

Đường Hoan không sợ Tống Mạch bị người lừa mất, nhưng trước khi nàng thành công, hắn chỉ có thể là của nàng. Nếu hắn thích người khác hơn mình, chứng minh nàng thực sự thất bại, lòng hiếu thắng của nàng không cho phép mình thua bởi người khác. Khuôn mặt là trời sinh, thủ đoạn lại là bản lĩnh thực sự. Nàng cũng muốn nhìn, thủ đoạn của biểu cô nương này như thế nào!

Nàng nhìn về phía Tống Mạch.

Tống Mạch đang dùng cái vẻ mặt không vui nhìn nàng.

Hắn đang tức cái gì?

Lướt qua nữ nhân đang ngây người ở bên kia một cái, Đường Hoan cúi đầu chạy về phía hai con mèo.

Hai con mèo đánh nhau khó tách ra, Lục An đang phát sầu làm sao tách chúng nó ra, dùng gậy gộc, sợ bị thương đến của nhà mình, dùng tay, nhìn lông mèo trắng muốt rơi xung quanh hai con mèo, Lục An thật đúng là sợ móng vuốt mèo. Trên mu bàn tay hắn cũng không có lông, bị cào một phát chính là vết máu đấy.

"Tiểu Ngũ cô nương? Ngươi mau tránh ra, ta tới là được." Mắt thấy nữ nhân thiếu gia lần đầu tiên động tâm sau bao nhiêu năm muốn ra tay, Lục An vội ngăn lại nói.

"Không có việc gì, đưa cây gậy cho ta." Đường Hoan cướp lấy cây gậy trong tay hắn, thừa dịp sau khi mèo nhà mình đánh bay mèo đực, trực tiếp đâm xuống hai quả trứng lộ ra của mèo đực. Hừ, chủ nhân muốn cùng nàng đoạt nam nhân thì thôi, ngay cả con mèo cũng muốn bắt nạt Tiểu Ngũ của nàng, thực cho là nàng không tức giận sao!

"Meo meo!" Mèo đực phát ra một tiếng thê lương bi thảm.

Tiểu Ngũ từ lúc phát hiện động tác của nữ chủ nhân đã nhanh chóng tránh ra rồi, tung người nhảy một phát đến trong lòng Tống Mạch, thấy mèo đực co lại trên mặt đất kêu “méo ù”, nó vui vẻ vẫy cái đuôi, cúi đầu liếm chỗ bị cào trúng trên người mình.

Tống Mạch không thể tin nhìn nữ nhân vừa mới ném cây gậy đi, đây thật sự là Tiểu Ngũ của hắn sao?

"Thiếu gia, đều là ta không chăm sóc tốt cho Tiểu Ngũ, để cho nó bị thương, ngươi phạt ta đi." Đường Hoan đi đến trước người Tống Mạch, cúi đầu nhận sai.

Nàng cũng không hối hận hành động của mình. Nam nhân thực sự thích một người, đối phương vô luận làm cái gì ở trong mắt nam nhân đều là đặc biệt, tựa như người canh rừng có thể chấp nhận tiểu ni cô tâm ngoan thủ lạt, đồ tể có thể thích quả phụ ương ngạnh lẳng lơ. Bây giờ Tống Mạch nếu không thích nàng thô lỗ, chỉ nói rõ trong lòng hắn có người khác, bởi vì so sánh mới ghét bỏ nàng, vậy nàng nên thay đổi thủ đoạn rồi.

"Meo meo..." Mèo trắng ngẩng đầu, tò mò kêu một tiếng.

Tống Mạch bất đắc dĩ, nàng nếu thực sự cảm thấy mình sai, vừa rồi sẽ không thể... đặc biệt hung dữ như vậy, giống như con mèo xù lông.

Hắn đưa mèo tới, thanh âm trầm thấp ôn nhu: "Đi vào trong phòng đi, lát nữa ta với ngươi cùng rửa sạch miệng vết thương cho Tiểu Ngũ."

"Thiếu gia không giận ta?" Đường Hoan nhận lấy mèo, con mắt loé sáng nhìn hắn.

Tống Mạch vì sao phải tức giận? Hắn thích cô nương này cũng không phải là người ngoan ngoãn nghe lời yếu đuối dễ bắt nạt, vô luận là Tiểu Ngũ quật cường gan lớn hay là Hải Đường thà rằng chết cũng không chấp nhận cha mẹ sắp đặt hôn sự tuỳ tiện, đều chứng minh nàng là ngoài mềm trong cứng.

Hắn cười với nàng, ánh mắt cưng chiều: "Đi đi."

Đường Hoan cũng vui vẻ nở nụ cười, đang muốn xoay người, chợt nghe từ phía sau Tống Mạch truyền đến một giọng nói nam nhân dễ nghe: "Tống Mạch, đây là nha hoàn trong phòng ngươi? Tên là gì? Trước kia chưa từng thấy mà." Đặng Huy vòng qua, trong mắt chứa đầy kinh diễm đánh giá Đường Hoan. Gã và Tống Mạch cùng tuổi, chỉ nhỏ hơn hắn hai tháng, bởi vì cùng nhìn nhau không vừa mắt, lúc riêng tư hai người đều gọi thẳng tên đối phương.

Đường Hoan lúc này mới phát hiện trong viện còn có một nam nhân.

Nàng kinh ngạc nhìn Đặng Huy, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Trên đời này lại có nam tử còn dễ nhìn hơn mê người hơn Tống Mạch!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cô dâu mạo danh - Kinny

Cô dâu mạo danh - Kinny

Giới thiệu: Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương. Năm tôi 10t ba mẹ

13-07-2016 33 chương
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly

Giới thiệu: Nàng Giao dịch hoàn tất... Hắn chiếm lấy nàng, đẩy nàng vào thế giới

15-07-2016 69 chương
Những năm tháng đi qua

Những năm tháng đi qua

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Tương

27-06-2016
Em Đã Là Thiên Thần

Em Đã Là Thiên Thần

Tên truyện: Em Đã Là Thiên ThầnTác giả: mrxau (vozer)Thể loại: Truyện Teen, VOZTình

22-07-2016 22 chương
Hồi chuông thứ bảy

Hồi chuông thứ bảy

Tôi biết Nguyên đã cố nói cho tồi điều này. Rằng Nguyên chỉ xem tôi chỉ một con

24-06-2016
Người xưa!

Người xưa!

Khi mới ba tiếng đồng hồ gặp lại cô sau mười năm, Khang đã bảo cô ở lại cùng anh,

30-06-2016
Thị phi ở đời

Thị phi ở đời

Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người

24-06-2016