Nàng càng nói, hắn lại càng khát vọng, nhưng Tống Mạch không muốn thuận theo ham muốn của mình. Hi vọng bị lẫn vào. Hắn chỉ muốn cho nàng một đứa con, nếu cứ thả lỏng mà hưởng thụ loại hoan hảo này, trong lòng hắn có thẹn.
bạn đang xem “9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Ta, ta không nói, nhưng ta nóng quá, đại ca, ta cởi xiêm y ra được không? Huynh, ta biết huynh không muốn nhìn, a… Vậy huynh cách xa ta một chút, cẩn thận chạm phải huynh ừm…” Đường Hoan miệng hỏi, tay đã bắt đầu cởi áo, nam nhân không đáp lại, chỉ tăng nhanh động tác. Đường Hoan biết trong lòng hắn rất thích, lúc cởi áo ngực còn cố ý nâng thân thể lên, khiến cho bộ ngực đầy đặn của mình dán lên trên mặt hắn. Ngoài dự kiến của nàng, chỗ đỉnh cao nhất vừa vặn chạm vào môi hắn.
Nàng kinh hô một tiếng nằm xuống, động tác của hắn còn nhanh hơn nàng, vào trước khi nàng định rời đi thì ngậm lấy nàng, làm hại nàng đành phải dùng hai tay chống đỡ, ưỡn ngực bón cho hắn.
Hắn đã bị dục.vọng bắt làm tù binh, Đường Hoan lại càng không khách khí, tận tình kêu lên.
Linh đường trống trải, tiếng kêu hổn hển của nàng cao thấp quanh quẩn, nam nhân chợt nâng chân nàng quỳ thẳng lên, từng cái từng cái một đâm xuống càng sâu hơn.
Đường Hoan đắc ý cực kỳ, rốt cuộc nàng cũng khiến cho này nam nhân lại điên cuồng vì nàng.
Đây là linh đường của đệ đệ hắn đấy, áy náy sao, còn không phải vẫn tiến vào như thường? Sư phụ nói không sai, nam nhân một khi dính vào nữ nhân, chắc chắn sẽ biến thành cầm thú, không cần biết ban ngày có bao nhiêu đứng đắn có bao nhiêu uy nghiêm, ở trên người nữ nhân, tất cả nam nhân đều giống nhau, muốn chính là nơi đó của nữ nhân, muốn cho nữ nhân kẹp hắn càng chặt càng thích.
“Đại ca, huynh quá, quá lớn, chậm một chút…” Nàng túm lấy áo hắn, cố ý nói lời nam nhân thích nghe nhất kích thích hắn, đây là một loại khen ngợi, nam nhân nghe xong sẽ càng ra sức. Đương nhiên, Đường Hoan cũng muốn nghe hắn khen nàng, nghe hắn ở bên tai nàng nói nàng có bao nhiêu lợi hại suýt thắt chết hắn, aizzz, tiếc là nam nhân này nhất định sẽ không bao giờ nói ra mấy lời tán tỉnh này đâu.
Thôi, chỉ cần hắn làm cho thoải mái là được rồi.
Đường Hoan không suy nghĩ nhiều nữa, hừ hừ a a càng kêu càng vui sướng.
Đang kêu, đột nhiên nàng cảm thấy có cái gì không đúng rồi, nam nhân này trong dũng mãnh chợt mang theo sự tàn nhẫn, mỗi cái quả thực như muốn đâm.xuyên nàng. Đây không hề nói quá, hắn thật sự là quá sâu, lại là liên tục không ngừng đâm vào, Đường Hoan quá thoải mái, thoải mái đến mức bắt đầu không thoải mái.
“Đại ca, đừng như vậy, nhẹ chút…”
Nói chuyện không dùng được, nàng không thể không giãy dụa, hai chân đang kẹp lấy đầu hắn đổi thành chống lên bả vai hắn, muốn đẩy hắn ra.
Nhưng mà nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Tống Mạch không phải không nghe nàng nói không phải là không săn sóc nàng, mà là hắn thật sự không nghe thấy tiếng nói của nàng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trong đầu lại hiện lên ánh sáng vừa rực rỡ vừa êm dịu, Tống Mạch muốn thấy rõ nó, thấy rõ thứ mơ hồ bị che lấp trong ánh sáng màu, nhưng mà hắn vừa cố gắng, đầu liền đau đến mức muốn vỡ ra. Hắn không muốn thăm dó nữa, lại không dừng được, cơn đau kia như là rót nước lạnh vào từ đỉnh đầu, càng không ngừng lan tràn xuống, gần như dập tắt lửa trong cơ thể. Song lửa. dục không đồng ý, nó thiêu đốt càng ngày càng mạnh, buộc hắn càng ra sức muốn nàng càng sâu.
Muốn muốn, ánh sáng màu tựa hồ rõ ràng hơn một chút, cơn đau đầu cũng hơi giảm bớt một chút, Tống Mạch mừng rỡ, nhưng lúc này không biết vì sao nàng đột nhiên giãy dụa. Làm sao hắn có thể để cho nàng đi? Nắm lấy chân nàng lật người nàng lại, từ phía sau nàng thẳng tiến vào một lần nữa. Nàng hình như khóc, vặn eo lắc mông muốn bò lên phía trước. Tống Mạch không chịu để cho nàng đi, gắt gao nắm lấy thắt lưng nàng dùng sức kéo ra phía sau, bức nàng ngoan ngoãn đón nhận hắn, bức nàng mở ra càng sâu, bức nàng dùng sức nóng của nàng châm lửa trong cơ thể hắn.
“Đại ca, Tống Mạch, khốn, khốn khiếp…”
Nàng hình như đang gọi hắn, nhưng mà không đúng, sau ánh sáng màu cũng có giọng nói đang gọi hắn, mang theo hấp dẫn càng mãnh liệt. Tống Mạch muốn nghe giọng nói kia, cho nên hắn tiến vào nàng ác hơn mạnh hơn, đụng vỡ thanh âm của nàng, không cho nàng quấy rầy hắn cởi bỏ hoang mang tra tấn hắn bao lâu nay.
Lý trí đã biến mất từ lâu, nam nhân giống như thú hoang bị giam lâu ngày, nữ nhân này chính là con mồi từ trên trời giáng xuống, hắn đè ép nàng, ở trong tiếng khóc cầu xin tha thứ của nàng càng trở nên dũng mãnh, thắt lưng gầy giống như cành cây bị cuồng phong quét qua, trước sau cấp tốc đung đưa sắp không thấy rõ bóng dáng, mà nữ nhân sắp bị hắn ép thành nước, tiếng nước càng ngày càng vang, phảng phất như sắp tràn ra ngoài.
Nam nhân không ngừng nghỉ chút nào, lửa nóng trong cơ thể càng ngày càng thiêu đốt chói mắt, rốt cục, khi cái lạnh mang đến cơn đau đầu hoàn toàn bị lửa cắn nuốt, chùm ánh sáng màu kia tan biến, hiện ra một vài hình ảnh trông rất sống động, từng bức từng bức từng màn từng màn, là ai khi còn sống.
Hắn thấy một thiếu niên nhỏ gầy quỳ trước mặt hắn, dập đầu kính trà gọi sư phụ.
Hắn thấy thiếu niên nằm ở trên boong thuyền, hắn đặt ở trên người cậu, bốn cánh môi chạm vào nhau.
Hắn thấy thiếu niên mặc một thân nữ trang ngồi ở phía trước cửa sổ, hắn vẽ tranh cho nàng.
Hắn thấy thiếu nữ đứng ở trên đường dưới bầu trời đêm, hắn ở trên lầu các nhìn nàng.
Hắn thấy thiếu nữ núp ở dưới tàng cây liễu, tủi thân không tiếng động hỏi hắn ai xinh đẹp hơn.
Hắn thấy thiếu nữ si ngốc ngắm một chiếc đèn lồng ngũ sắc rực rỡ, hắn ở bên cạnh si ngốc ngắm nàng.
Hắn thấy, ánh đèn êm dịu hắt lên giường gấm, thiếu nữ ngửa đầu ôm hắn, hắn ở trong cơ thể nàng ở trên người nàng ở bên tai nàng gọi cái gì.
Hắn đang gọi tên của nàng sao?
Tên của nàng là gì?
Nghe không rõ, còn thiếu một chút nữa.
Tống Mạch nắm chặt vòng eo của nữ nhân trước người đã xụi lơ từ lâu, càng hung ác liên tục xâm nhập đụng mạnh.
Đường Hoan đã khóc không ra tiếng rồi, thì ra là quá mạnh mẽ sung sướng quá dài, ngược lại cũng là một loại tra tấn. Nàng chỉ mong đợi nam nhân này nhanh chấm dứt một chút, mau chấm dứt đi, nàng có chút không nhịn được rồi, mong quá…
Đột nhiên, cùng với một cái đâm thật sâu của nam nhân, nàng nghe thấy hắn gầm nhẹ gọi “Tiểu Ngũ”!
Ánh sáng trắng chợt đánh úp lại, Đường Hoan kinh hãi run lên, dưới thân có nước, ào ào chảy ra.
Tống Mạch, loại thời điểm này, không nên dọa người như vậy …
~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hoan Hoan: sư phụ… Đây là tình huống gì!
Sư phụ: nhanh như vậy đã nhớ ra rồi, tiểu tử này quá cường đại, vì sao không bị ta gặp được!
Tống Mạch: …
Thực ra giấc mộng này tình cảm giữa hai người không có gì biến hóa, chủ yếu là quá độ trước sau bốn giấc mơ, nếu như không vừa ý mọi người, mọi người thông cảm hơn nhé, Giai Nhân đã thật sự cố gắng rồi.
Giấc mộng tiếp theo, câu chuyện của phúc hắc thiếu gia cùng thiếp thân nha hoàn, khụ khụ, rốt cuộc là nha hoàn quyến rũ thiếu gia, hay là thiếu gia quyến rũ nha hoàn, mọi người chậm rãi xem đi, ha ha, nhìn ra sẽ thực sung sướng ~
Chương trước | Chương sau