“Lúc ngươi đi, bọn họ ở đâu?” Tống Mạch âm thầm nắm chặt nắm tay, cố gắng làm bộ như tùy ý hỏi.
bạn đang xem “9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Ở bên cạnh núi giả, Nhị nãi nãi đi mệt, ngồi ở đó nghỉ ngơi, sau đó Nhị gia cũng tới.” Lập Hạ thành thành thật thật đáp.
Tống Mạch hừ, bào nàng ta đi, tự mình đi thong thả tại chỗ hai bước, không biết vì sao đột nhiên nghĩ đến tranh đông cung tối hôm qua Nhị đệ xem, lập tức khẩn trương. Vạn nhất, vạn nhất đồ vô liêm sỉ kia lại làm ra chuyện gì ép buộc nàng thì làm sao bây giờ? Tính tình nàng như vậy, sợ là thà chết cũng không chịu nhục đi?
Không dám do dự nữa, Tống Mạch vội vàng chạy về phía núi giả trong vườn hoa.
Bên cạnh núi giả, Tống Lăng đang săn sóc đấm chân cho nương tử, Đường Hoan trong bộ dáng hưởng thụ vừa xấu hổ và giận dữ muốn chết, lỗ tai lại âm thầm lưu ý tiếng động đến trên đường.
Lập Hạ đi lên, Đường Hoan cho nàng ấy ánh mắt, để nàng ấy cố ý đi vòng qua tiền viện, sau đó Đường Hoan định thời gian cho mình. Nàng ứng phó với Tống Lăng trước, nếu trong nửa canh giờ Tống Mạch không xuất hiện, Lập Hạ không gặp được người cũng tốt, Tống Mạch do dự không muốn đến cũng được, nàng cũng vẫn lừa Tống Lăng về phòng cùng nàng, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp khiến cho Tống Mạch ra tay.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, tay của Tống Lăng dần dần từ đấm chân đã biến thành vuốt ve, hơn nữa càng ngày càng đi lên đến phía bên trong, vô cùng mập mờ.
Hai người sóng vai ngồi ở trên ghế đá, hai tay Đường Hoan bị một tay gã giữ ở phía sau, biết còn tiếp tục như vậy, nam nhân sẽ không dễ khống chế, đang chuẩn bị mở miệng lừa gã, đúng vào lúc này, bên kia cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo không biết vì sao dừng lại im bặt. Đoán được Tống Mạch nhất định là trốn ở bên kia chuẩn bị quan sát trước một chút, Đường Hoan lập tức sửa lại câu từ, khóc cầu xin: “Nhị gia, ngươi, ngài nói chuyện không giữ lời gì hết, vừa rồi ngài nói chỉ theo ta nói chuyện, sau đó là đấm chân cho ta, bây giờ lại, ngài, nếu ngài không dừng tay, ta…” Lắc lắc thân mình dùng sức giãy dụa đứng lên.
Càng giãy dụa, nam nhân càng phát hoả.
“Nàng sẽ thế nào?”
Bàn tay to của Tống Lăng bỗng chốc đụng đến giữa hai chân nàng, cách váy nhấn vào chỗ kia xoa nhẹ. Đường Hoan hét lên một tiếng, Tống Lăng lập tức che miệng nàng lại, trên tay dùng một chút lực, bèn nhấc người như xách một con gà tới phía trước núi đá. Gã từ sau lưng ép xuống thật chặt nữ nhân giãy dụa không thôi, cởi bỏ đai lưng trói hai tay nàng lại, miệng hôn loạn ở lỗ tai và cổ nàng, “Hải Đường ngoan, đừng trốn tránh ta nữa, việc này rất thoải mái, để cho ta thương nàng tử tế một hồi, nàng biết tư vị rồi, sẽ yêu ta, ngoan nha…” Phía dưới cột chắc rồi, gã khẩn cấp xé đi tiểu sam của nữ nhân.
“Không cần, buông!” Đường Hoan quay đầu trốn tránh, miệng nức nở lên tiếng: “Nhị gia, ngài đáp ứng với đại gia rồi, một tháng…”
“Một tháng gì chứ? Ta mặc kệ, Hải Đường, nàng là nữ nhân của ta, ta muốn nàng, việc này đại ca của ta cũng không có cách nào nhúng tay vào! Hừ, đừng nói huynh ấy không ở đây, bây giờ huynh ấy có đang đứng trước mặt ta, ta cũng phải muốn nàng!” Roẹt một tiếng, xé toang tiểu sam của Đường Hoan ra, lộ ra một mảng lưng trắng như tuyết.
“Không cần! Nhị… Đại ca, mau tới cứu cứu ta!” Đường Hoan lớn tiếng kêu khóc. Chết tiệt, Tống Mạch rõ ràng đã ở bên kia nhìn, sao đến tình trạng này rồi mà còn không ra, ép nàng giết người sao!
Tống Lăng thở hổn hển như trâu, cúi đầu dùng sức cắn một cái ở vai nàng, bàn tay to thì dọc theo eo nhỏ kia sờ xuống, muốn cởi quần của nàng, “Đừng kêu nữa Hải Đường, vô dụng thôi. Nàng nghĩ xem, cho dù đại ca nghe thấy chạy lại đây, thấy hai chúng ta như vậy, thấy nàng quần áo không chỉnh tề, huynh ấy sẽ ra ngoài sao? Huynh ấy sẽ không biết xấu hổ đi ra sao? Huynh ấy là người đứng đắn như vậy, sẽ không nhìn đệ muội thừa một cái. Lại nói, chính huynh ấy cũng biết, ta muốn nàng là thiên kinh địa nghĩa!”
Bước chân Tống Mạch khựng lại.
Đúng vậy, nàng là đệ muội, nó là nhị đệ, nó muốn nàng là thiên kinh địa nghĩa…
Nhưng trong lòng lại tồn tại một loại tức giận không có cách nào đè nén được là chuyện gì xảy ra?
Đầu Tống Mạch đau như muốn nứt, nhắm mắt lại, trong bóng tối có những tia sáng không ngừng lóe lên, không có ánh mặt trời chói chang loá mắt, không giống ánh trăng thanh lương mông lung, ánh sáng kia mang theo màu sắc, tươi đẹp rực rỡ, dường như là, là…
“Tống Mạch!”
Xa xa một tiếng kêu gào thê lương, Tống Mạch bỗng nhiên mở mắt, liền chống lại ánh mắt vừa thất vọng vừa tức giận của nàng.
Ngực bỗng chốc co rụt lại, song ngay sau đó, lại bị hành động kia của Nhị đệ hắn kích động mất đi lý trí.
Mấy bước dài xông tới, Tống Mạch kéo cánh tay Tống Lăng ra, dùng sức ném người ngã ra đất, “Súc sinh, ta nói bao nhiêu lần rồi, trong tháng này không cho ngươi chạm vào nàng!”
Chương trước | Chương sau