Polaroid
9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 138
5 sao 5 / 5 ( 141 đánh giá )

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Chương 52

↓↓
Thay một bộ áo dài xanh lá trúc, Tống Mạch thần thanh khí sảng đi ra phòng khách, chờ nhị đệ, đệ muội tới đây kính trà.

bạn đang xem “9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Ngồi được một lát mới phát hiện mình tới quá sớm rồi, Tống Mạch lắc đầu bật cười, đứng dậy, khoanh tay đứng trước một bộ tranh chữ của danh gia thưởng thức, phân tích.

Không lâu sau, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng vang sàn sạt, tựa như tiếng làn váy lướt trên nền đất.

Tống Mạch nghi ngờ quay đầu nhìn lại.

Lại nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp đứng dưới gốc cây Hải Đường ngày xưa, đệ muội mới của hắn, một thân hỉ phục đỏ thẫm đi đến. Tóc mai tán loạn hai má trắng bệch, ánh mắt trống rỗng nhìn hắn.

Một dự cảm không tốt bât chợt hiện ra.

Tống Mạch cố gắng trấn định lại, cố gắng không để mình nhíu mày dọa đến đối phương, “Đệ muội, muội..sao muội vẫn mặc bộ trang phục này? Nhị đệ đâu, sao không đến cùng muội?” Ánh mắt rơi trên mặt đất nằm giữa hai người.

Đường Hoan vừa sải bước vào cửa, nghe hắn hỏi như vậy, nàng “bụp” một tiếng quỳ xuống, ngửa đầu nhìn Tống Mạch, không nói lời nào, nước mắt lại lã chã rơi xuống.

Sắc mặt Tống Mạch xanh mét, không cần hỏi, cũng biết nhị đệ lại gây họa rồi!

“Đệ muội, muội…”

Hắn muốn bảo nàng yên tâm, bây giờ hắn sẽ lập tức đi qua dạy dỗ nhị đệ, nhưng Đường Hoan đúng lúc ngắt lời hắn, vén tóc mái tộn xộn trên trán lộ ra vết máu bầm lên, vừa khóc vừa uất ức lên án: “Đại ca, huynh nhìn thấy chưa? Đây là hôm kia khi ta biết phu quân thực sự là người như thế nào, thà chết cũng không lấy người phu quân đã lăng nhăng đủ kiểu bên ngoài, nhưng mà ta không chết được. Nửa đêm tỉnh lại, bởi vì thấy cha ta quỳ gối van xin ta gả tới đây, van xin ta cho bọn họ một con đường sống, ta cũng không hạ nổi quyết tâm chết lần thứ hai, nên mới gả. Khi đó ta tự nói với mình, phu quân bởi vì gặp mặt một lần đã thú ta, có lẽ chàng là thật lòng với ta, sẽ vì ta mà bỏ đi thói quen trước đây. Nhưng mà, nhưng mà ta tuyệt đối không nghĩ tới chàng vậy mà…”

Nàng khóc không thành tiếng, khẽ cúi đầu, cũng không lấy khăn che đi, chỉ cắn môi không cho tiếng mình khóc quá lớn.

Tống Mạch từng thấy nữ nhân khóc, trước kia khi bán nha hoàn, cũng có mấy nha hoàn quỳ xuống van xin hắn, van xin nhị đệ, nhưng mấy nha hoàn đó là loại người nào? Bây giờ người ở trước mặt hắn khóc đến đau lòng muốn chết lại là loại người nào? Nàng là Nhị nãi nãi Tống gia cưới hỏi đàng hoàng, là nữ nhân tốt hắn tự mình xem tướng cho nhị đệ!

Nàng là ghét bỏ danh tiếng của nhị đệ nên mới chạy tới tìm hắn khóc lóc kể lể, hay là nhị đệ lại làm cái chuyện người người oán trách gì?

Tống Mạch trợn mắt lên, chịu đựng lửa giận bốc lên từ lồng ngực, chờ nàng nói hết lời: “Đệ muội, trước kia nhị đệ phạm sai lầm, lúc ấy ta đã phạt nó rồi, bây giờ không có cách nào nói cái gì nữa. Nhưng khi nó quyết định thú muội, đã thề với ta sẽ hối cải để làm người mới, cho nên ta mới mặt dày tới nhà muội cầu thân. Đệ muội, ta làm đại ca, thật tình hy vọng hai người các ngươi sống tốt, nó nếu là phạm sai lầm nhỏ, đại ca khẩn cầu muội bao dung cho nó nhiều hơn, kiên nhẫn khuyên nó, cho nó thời gian từ từ sửa đổi. Nhưng, nếu như nhị đệ nó làm ra chuyện vô liêm sỉ gì, đệ muội cứ việc nói cho ta biết, ta thay muội làm chủ!”

Đường Hoan lắc đầu, “Đại ca, ta không có oán giận nguyện vọng của huynh, từ một khắc ta quyết định gả tới, ta đã muốn hầu hạ phu quân thật tốt, chàng phạm sai lầm thì ta khuyên chàng, cố gắng cho cuộc sống trôi qua thật tốt. Chỉ là, đại ca, huynh, huynh biết không, phu quân tối hôm qua…vậy mà thừa dịp ta đi sang phòng bên cạnh, làm việc vệ sinh, thu dùng Lập Xuân… Đêm động phòng hoa chúc, hắn vậy mà, ngủ cùng Lập Xuân cả đêm…”

Nói xong lời cuối cùng, nàng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hai tay che mặt hu hu khóc rống.

Tống Mạch khiếp sợ không nói nên lời, ngay sau đó, như cơn gió xông ra ngoài.

Phòng chính hậu viện, Lập Xuân ở trong ngực nam nhân từ từ tỉnh lại. Trước mặt là khuôn mặt tuấn mỹ của Nhị gia, nghĩ đến tối hôm qua nam nhân này liên tiếp muốn ả ba lượt, bây giờ nhấc chân nơi đó đều phát đau, trên mặt ả liền nóng gay gắt.

Thật khó mà tưởng tượng, nhân vật tựa như thần tiên vậy, bây giờ cũng là của ả rồi.

Đúng rồi, Nhị nãi nãi đâu?

Trong lòng chợt hoảng sợ, Lập Xuân lặng lẽ bò ra khỏi chăn, bắt lấy cái yếm bị nam nhân ném sang một bên mặc lên người. Ai ngờ vừa mặc xong quần áo lót, bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng Lập Hạ kinh hô, cùng với tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó, rèm cửa bị hất ra, một nam nhân lệ khí đầy người xông vào.

“Đại, Đại gia…”

Lập Xuân sợ tới mức quên cả hành động.

Mắt thấy mới là thật, Tống Mạch tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, hắn hiểu nhị đệ nhà mình, dù vô liêm sỉ cũng không ngốc đến mức kiều thê không chạm mà lại chạm vào một nha đầu bình thường, nhất định là nha đầu này thừa dịp nhị đệ say rượu quyến rũ nó!

“Tiện. Nhân!”

Nam nhân tức giận cất mấy bước đã đến trước kháng, kéo cánh tay Lập Xuân một cái ném người ra xa cả trượng.

Tiếng đầu đập xuống đất, tiếng nữ nhân kêu gào thảm thiết, cuối cùng cũng đánh thức Tống Lăng trong giấc ngủ say.

Gã vươn tay muốn dụi mắt, cổ tay lại bị người nắm lấy, ngay sau đó cũng ném xuống đất. Tống Lăng còn chưa kịp phản ứng đây là chuyện gì đã xảy ra, trên lưng đã bị người mạnh mẽ đập mấy quyền, giọng nói đại ca truyền vào trong tai: “Ngươi, đồ vô liêm sỉ, là ngươi nói muốn cải tà quy chính nên ta mới cưới người ta là một cô nương tốt đẹp về cho ngươi, ngươi xem xem, hiện tại ngươi đối xử với nàng như vậy, ngươi bảo ta đi ra ngoài gặp người thế nào? Thể diện Tống gia chúng ta đều bị ngươi làm mất hết rồi!”

“Đại ca, đại ca đừng đánh, rốt cuộc là đệ làm cái gì chứ!” Sau khi Tống Lăng bị đánh mấy cái xem như đã tỉnh hẳn, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, vất vả lắm mới né được đòn của Tống Mạch, vội lủi tới cửa, lớn tiếng kêu gào. Gã cũng tức giận, nếu gã làm chuyện gì sai, đại ca đánh gã gã cũng không tức giận, nhưng bây giờ là ngày đầu tiên tân hôn, đại ca lại phát điên cái gì?

Tống Mạch chỉ vào một nha hoàn đã hôn mê trên mặt đất, đang chuẩn bị mắng, thoáng thấy làn váy đỏ xuất hiện ngoài cửa, không khỏi tắt tiếng.

Tống Lăng theo ánh mắt của hắn nhìn sang, vừa thấy nương tử xinh đẹp của mình, trong lòng đắc ý khôn tả, “Hải Đường, vừa sáng sớm nàng đã đi đâu … sao nàng lại khóc, nàng…”

Đường Hoan thầm cười thằng ngu, trên mặt lại lộ vẻ đau lòng: “Phu quân, nếu như chàng không hài lòng về ta, có thể hưu ta, thật sự không cần vũ nhục ta như vậy đâu.”

Tống Lăng há to miệng, nhìn hỉ phục trên người nàng, lại nhìn Lập Xuân bên kia chỉ mặc áo lót trên người xanh tím lẫn lộn, cuối cùng cũng hiểu được, tiến lên hung hăng đá một cước về phía ngực Lập Xuân: “Dám hãm hại ta, ta thấy ngươi chán sống rồi!”

Lập Xuân có chán sống hay không, chỉ có mình ả biết, nhưng một cước này của Tống Lăng, ả bị đá cho đến khi miệng phun ra máu tươi, ngã trên mặt đất co quắp hai cái, đến tiếng giải thích cũng không kịp phát ra, đã đi đời nhà ma thật rồi.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Văn Án: Hắn luôn là bộ dáng thảnh thơi, nhã nhặn, đầy quý khí cao ngạo Một hình

15-07-2016 11 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Truyện Khuynh Nhiên Tự Hỉ của tác giả Giả Oán Chúc kể về một mối tình cạnh tranh

22-07-2016 62 chương
Đừng yêu nhau nữa!

Đừng yêu nhau nữa!

Audio - Người ta hận vì yêu nhau nhiều quá ... Làm đau nhau cũng bởi quá yêu nhau

01-07-2016
Miêu Mãn Mị Hồn

Miêu Mãn Mị Hồn

Miêu Mãn Mị Hồn là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Tứ

26-07-2016 6 chương
Đêm hấp hối

Đêm hấp hối

Nhắm mắt, hít thở thật sâu, Linh cầm lưỡi dao lam đặt lên cổ tay phải... *** Linh

29-06-2016
Bên khung cửa sổ

Bên khung cửa sổ

Đôi khi, người ta hay chạy theo hạnh phúc xa xôi mà không biết rằng. Được sống và có

25-06-2016
Làng tôi

Làng tôi

Con bé ngước nhìn từng đàn cò đang chấp chới bay trong trời chiều, bóng đàn cò in

25-06-2016