Một tấm lòng xuân của Hải Đường rơi nát bét, chất vấn cha Trình rốt cuộc Tống Lăng là loại người nào, cha Trình ấp úng không muốn nói, Hải Đường nhất thời xúc động, chạy tới đập đầu vào tường.
bạn đang xem “9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Cách cửa sổ cười một cái, tuấn mỹ vô song, vốn tưởng rằng đó là phu quân duyên trời định, không ngờ rằng đó lại là ác bá phong lưu, tất cả ước mơ tốt đẹp đều tiêu tan, cha ruột đến bây giờ còn gạt nàng, nàng sống còn có ý nghĩa gì.
Vì thế Đường Hoan tỉnh lại thay Hải Đường.
Lúc đó đêm khuya vắng người, chỉ có cha Trình canh giữ bên cạnh nàng.
Cha Trình thấy nữ nhi tỉnh, vội dựa theo biện pháp của vợ dùng những lời ngon ngọt khuyên nàng: “Hải Đường à, con đừng nghe tam đệ con nói bậy, nó còn nhỏ, chính mình không nghe rõ lại mù mờ truyền lời cho con. Dung mạo của con rể con cũng đã thấy, người giống như thần tiên như vậy, nếu như hắn thật sự thích ai, còn phải bắt buộc sao? Thật ra là cô nương kia coi trọng con rể, muốn gả cho con rể, sau khi bị con rể từ chối thì lấy cái chết bức bách. Con rể đâu chịu được nàng ta uy hiếp, bảo nàng ta đi tìm chết cũng tốt, không nghĩ tới cô nương kia thẹn quá hóa giận thật sự tìm tới cái chết, làm hại mọi người đều chỉ trích con rể, đặc biệt là người nhà cô nương kia, nói hươu nói vượn với xung quanh phá hỏng danh tiếng Tống gia… Bây giờ cha đều nói cho con biết rồi, con cũng đừng nghĩ nhiều nữa, biết không?”
“Vâng, con biết rồi, cha yên tâm đi, con sẽ không làm chuyện điên rồ nữa.” Đường Hoan nhỏ giọng nói.
Cha Trình thoáng sững sờ không ngờ nữ nhi lại dễ nói chuyện như vậy, nhìn kỹ một chút, thấy nữ nhi đúng như là nghĩ thông rồi, liền sờ sờ cái trán nàng: “Nha đầu ngoan, may là con chỉ bị đụng nhẹ, chỗ này chỉ bị thâm, để tóc mái che vào sẽ không thấy rõ, nếu không ngày mai lập gia đình sẽ không được tốt. Được rồi, sáng mai con còn phải dậy thật sớm trang điểm, cha không cản trở con nghỉ ngơi nữa.”
Chờ lão nhân đi rồi, lúc này Đường Hoan mới có thời gian sắp xếp tỉ mỉ lại trí nhớ của Hải Đường.
Trình gia không có gì đáng cho nàng suy nghĩ nhiều, nàng chỉ quan tâm tới một sự thật, ngày mai nàng phải lập gia đình rồi.
Hải Đường từng gặp vị hôn phu một lần, đúng vậy, người trên xe đúng thật là Tống Mạch. Đường Hoan có thể nhận lầm người khác, nhưng khuôn mặt kia của Tống Mạch, có hóa thành tro nàng cũng nhận ra.
Nhưng lần này sao Tống Mạch lại đổi tên? Còn chủ động thú nàng?
Không phải sư phụ nói trong mộng Tống Mạch tâm tính kiên định không dễ tới gần sao?
Đúng rồi, hắn cũng bức tử một cô nương rồi, đúng là vẫn cái bản tính kia.
Vậy hắn cười với nàng, chủ động thú nàng, hay là hắn… cuối cùng cùng phát hiện ra nàng là đại mỹ nhân?
Đường Hoan giơ tay bóp bóp ngực, cười đắc ý, không tệ, lần này dường như còn lớn hơn người thật của nàng một chút…
Lần trước nàng nói muốn dùng bánh bao lớn bịt chết hắn, quả nhiên mong muốn đã đạt được?
~
Ngày hôm sau, trong tiếng sáo và tiếng trống náo nhiệt, Đường Hoan được đệ đệ lớn cõng lên kiệu hoa. Khi ra khỏi cửa, nàng lén xốc khăn voan lên nhìn thoáng qua, nam nhân cưỡi con ngựa cao lớn trên mặt đầy ý cười phía trước, đúng là Tống Mạch.
Mặc dù cũng khá bất ngờ vì lần này có thể tiếp cận Tống Mạch thuận lợi như thế, nhưng trong lòng Đường Hoan, vui mừng vẫn chiếm phần nhiều hơn. Đêm động phòng hoa chúc, một đêm làm xong, rất nhanh là có thể đi vào giấc mộng tiếp theo.
Chỉ có điều, khi nàng bái đường xong được chú rể dắt ra ngoài, nàng nghe thấy xung quanh có người gọi tên Tống Mạch.
Bước chân của Đường Hoan khựng lại.
Cố nén xúc động kéo khăn voan quay đầu nhìn lại, nàng tiếp tục đi về phía trước, chỉ khi xoay người, giả vờ lẫn lộn một chút, thừa dịp nhìn loạn về phía bên trong.
Nơi đó, còn một Tống Mạch đang đứng.
Mặc dù mặc trang phục mừng hỷ, nhưng trên mặt lại không có lấy một nét tươi cười, chỉ liếc mắt một cái, Đường Hoan dám chắc, đó mới là Tống Mạch thực sự.
Sư phụ, đồ đệ muốn liều mạng với người!
Chương trước | Chương sau