XtGem Forum catalog
9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 138
5 sao 5 / 5 ( 65 đánh giá )

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Chương 46

↓↓
Đường Hoan gật gật đầu, thuận tay lật một trang, không nhìn hắn.

bạn đang xem “9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Ánh mắt lia từ khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn như nghiêm túc của đệ tử chuyển lên trên cuốn sách, Tống Mạch chợt đưa tay rút cuốn sách lại, “Vậy sư phụ kiểm tra một chút, hỏi con một câu đơn giản, làm đèn lồng có thể chia làm mấy bước?”

Đường Hoan trợn tròn mắt, nàng căn bản chỉ là lật lung tung, nào có thực sự đọc đâu!

Cũng may nàng đã nhanh chóng có đối sách.

Sau đó nàng ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Tống Mạch một cái, cắn môi ngẫm nghĩ, đưa tay trái ra trước người khoa chân múa tay.

Giả ngu á? Nàng làm giỏi lắm.

Tống Mạch thực sự chuyên chú nhìn tay đệ tự vạch tới vạch lui, chờ cậu khoa tay múa chân xong rồi, hắn rút ra một tờ giấy từ bên cạnh, thuận tiện đưa cho đệ tử một cái bút: “Viết xuống đây đi, sư phụ nhìn không hiểu.”

Tiểu Ngũ này, còn dám lừa gạt sư phụ! Cậu cũng không soi gương nhìn xem xem, bằng vào ánh mắt lo lắng lại chột dạ của cậu, kẻ ngu cũng có thể nhận ra được cậu không hiểu mà chỉ giả vờ khoa chân múa tay lung tung! Còn dám lợi dụng miệng có tật mà lừa gạt cho qua cửa, lá gan thật sự là càng lúc càng lớn rồi!

Hắn cũng muốn nhìn xem đệ tử sẽ làm gì tiếp theo.

Đường Hoan chậm rì rì tiếp nhận giấy bút, khuôn mặt nhỏ nhắn cười khổ.

Nhìn biểu cảm sắp lòi ra “bộ mặt thật” của đệ tử, Tống Mạch chợt cảm thấy trêu đùa đệ tử rất thú vị, đang định mở miệng vạch trần đối phương, lại thấy trong mắt đệ tử tốt của hắn hiện lên tia giảo hoạt, ngay sau đó, dùng ngón cái và ngón trỏ của tay phải cầm bút, rất nghiêm túc viết lên. Tống Mạch nghi ngờ nhìn vào thì thấy đệ tử theo thứ tự viết chọn trúc, chẻ trúc, tước nan, dừng một lát, buông bút, rất vô tội nhìn sang phía hắn, lắc lắc tay, cho thấy tay đau không viết nổi nữa…

Tống Mạch trầm mặc.

Hắn có nên khen đệ tử của mình thông minh không?

Nhưng làm sao đệ tử lại có thể quên, ngày hôm qua cậu còn viết chữ muốn sư phụ đi chơi với cậu!

Tống Mạch cười cười, nhìn thẳng cậu, “Vậy con dùng miệng nói, nói chậm một chút, sư phụ nhìn khắc hiểu.”

Đường Hoan đang chờ hắn nói ra những lời này đây!

Nàng cúi đầu không đáp lại, chờ tới khi Tống Mạch thúc giục lần thứ hai, mới nhắm mắt lại, liếm liếm môi, chậm rãi “nói” lên.

Thiếu niên ngồi trong nắng sớm, đôi mắt nhắm chặt, thấy chết không sờn khẽ ngửa đầu, cánh môi hồng nhuận bởi vì vừa mới được cái lưỡi kia liếm qua, ướt át sáng bóng, nhẹ nhàng mà khép lại rồi mở ra. Mới nói mấy chữ, không biết là khẩn trương hay còn vì nguyên nhân gì, thiếu niên lại liếm liếm môi, đầu lưỡi non mịn từ trên khóe môi trượt đến giữa môi, hạ thấp xuống, lướt qua môi dưới thật nhanh, nhấp một cái, tiếp tục nói.

Nhưng Tống Mạch đã không phân biệt nổi cậu đang nói cái gì rồi, trong đầu đọng lại tất cả đều là động tác liếm môi của thiếu niên. Cánh môi mềm mại, đầu lưỡi ẩm ướt linh động, ngày hôm qua, hắn đều đã nếm qua.

Đường Hoan mở mắt ra không hề báo trước, chống lại ánh mắt si ngốc của hắn.

Trước khi hắn kịp lảng tránh, nàng cúi đầu xuống, hai má đỏ bừng.

Tống Mạch đã quên mất cả ngôn ngữ.

Một con chim sẻ bay tới, đáp xuống bệ cửa sổ, nhảy nhót vài vòng, lại vỗ cánh phành phạch bay đi.

Tống Mạch lấy lại tinh thần, muốn nói một cái gì đó.

Đường Hoan chợt đứng dậy, tay trái cầm lấy tay áo phải, nắm bút viết chữ, đẩy tờ giấy qua.

Sư phụ, thích một người sẽ có cảm giác gì?

Một hàng chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng Tống Mạch thấy vậy lại kinh hãi run rẩy ruột gan.

Hắn bình tĩnh đáp lại cậu: không biết.

Đường Hoan nhìn hắn, nghiêm túc suy nghĩ một chút, tiếp tục viết.

Sư phụ, Tiểu Ngũ hình như… thích người rồi, ngày hôm qua khi bị người hôn phải, tim đập cực kỳ nhanh. Người bảo Tiểu Ngũ không cần suy nghĩ nhiều, Tiểu Ngũ biết nhất định là sư phụ không thích con, cũng không dám chơi đùa bên cạnh sư phụ nữa. Giờ sư phụ lại muốn ở cùng một chỗ với con, Tiểu Ngũ nên làm sao bây giờ?

Chữ quá nhiều, nàng viết rất lâu. Tống Mạch muốn nhìn lại không dám nhìn, chờ khi đệ tử đẩy giấy tới, lòng bàn tay của hắn cũng đổ mồ hôi rồi.

Xem xong hết, hắn kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên đối diện, không ngờ tới cậu cứ như vậy mà nói ra.

Tống Mạch khiếp sợ quên mất nói chuyện, Đường Hoan đi vòng qua trước người hắn, kéo tay hắn lại, ở phía trên viết: sư phụ không thích Tiểu Ngũ cũng không sao nhưng người đừng đuổi Tiểu Ngũ đi được không?

Vừa viết, nước mắt vừa rơi xuống, rơi xuống trên áo của Tống Mạch.

Sao lại có người vừa lớn gan vừa ngốc nghếch lại có thể làm người khác đau lòng tới như vậy? Nếu sợ bị đuổi đi, vậy sao phải nói ra? Cậu cứ như vậy mà tín nhiệm người sư phụ này sao?

Tống Mạch vỗ vai đệ tử, lời nói sâu xa: “Tiểu Ngũ, con đừng sợ, con là đứa trẻ ngoan, cho dù như thế nào sư phụ cũng không đuổi con đi. Chẳng qua, con vẫn còn nhỏ, không hiểu được rốt cuộc như thế nào mới gọi là thích. Giống như ngày hôm qua vậy, con té ngã trên đất, tim đập nhanh hơn hẳn là do sợ hãi, không liên quan gì tới sư phụ cả. Có lẽ cũng có chút liên quan, dù sao… Hôn môi là chuyện rất riêng tư, chúng ta đột nhiên gặp phải, đương nhiên con sẽ cảm thấy không được tự nhiên, không thấy phản cảm hẳn là vì kính trọng sư phụ, đổi thành người ngoài, con nhất định sẽ tức giận, có phải không?”

Đường Hoan chớp chớp mắt, còn nghiêm túc suy nghĩ một lát, ngập ngừng khẽ gật đầu.

Tống Mạch cũng không cho rằng chỉ nói một chút mà có thể xóa bỏ được hoang mang của đệ tử, không để ý tới vẻ chần chờ của cậu, nói tiếp: “Từ xưa tới nay phượng cầu hoàng, cầm sắt cùng minh, nam nhân nên thành gia lập nghiệp cưới vợ sinh con, làm sao có thể thích nam nhân khác? Sư phụ sợ Tiểu Ngũ bởi vì nhất thời hiểu lầm mà lầm đường lạc lối mới bảo con không cần nghĩ nhiều, cũng không phải không thích con. Tiểu Ngũ, con là đệ tử tốt của sư phụ, lại còn nhỏ như vậy, sư phụ rất coi trọng con quan tâm con, hy vọng con cho dù làm đèn hay là làm người đều đường đường chính chính, hiểu không?”

Đường Hoan rất muốn nói nàng không hiểu, nhưng Tống Mạch diễn vai thầy hiền nhập vai như vậy, nàng đành phải ngoan ngoãn phối hợp, gật đầu.

Tống Mạch cũng buông lỏng, tựa hồ đã thông suốt, việc này cũng không coi là cái gì.

Đường Hoan cười với hắn, nói sư phụ thật tốt.

Tống Mạch cũng cười, cười đến rất hàm súc, “Vậy về sau Tiểu Ngũ còn trốn tránh sư phụ nữa không?”

Đường Hoan liên tục lắc đầu.

“Ừm, vậy là tốt rồi, Tiểu Ngũ đã trưởng thành, tương lai lại có cái gì không hiểu, nhất định phải tới hỏi sư phụ, để sư phụ giải quyết giúp con, đừng giận dỗi với sư phụ nữa nhé, được không?” Ánh mắt Tống Mạch dịu dàng nhìn đệ tử.

Đường Hoan ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Tống Mạch đứng lên, vui vẻ xoa đầu cậu: “Tốt lắm, Tiểu Ngũ tiếp tục đọc sách đi, sư phụ bận lắm.” Vừa muốn đi, tay áo đã bị người kéo lấy, Tống Mạch tò mò cúi đầu xuống, Đường Hoan cũng không ngẩng đầu lên, đỏ mặt viết hai chữ trong lòng bàn tay hắn.

Tống Mạch cao giọng bật cười, “Được, buổi tối sư phụ dẫn con và sư huynh con cùng đi ăn đầu cá.” Thì ra ngày hôm qua không phải không muốn ăn, là cố ý giở trò giận dỗi với hắn đây.

Đường Hoan ngượng ngùng chạy đi, cầm lên gáy sách nhìn hắn.

Tống Mạch cười khẽ, tự mình qua bên kia.

Phòng làm đèn trống trải vẫn yên lặng như lúc đầu, nhưng không khí lại thay đổi rõ rệt, tựa như bầu trời tạnh sau cơn mưa, trời quang vạn dặm.

Chạng vạng hôm đó thầy trò ba người vui vui vẻ vẻ ăn một bữa, sau khi ăn xong còn đi dạo bên hồ. Tống Mạch bình thường không thích nói chuyện, giờ thấy Phó Ninh đi theo bên cạnh Tiểu Ngũ nói chuyện không ngừng, Tiểu Ngũ nghe được mùi ngon, mắt to chăm chú nhìn Phó Ninh, hắn không biết sao cũng có hứng thú nói chuyện, thỉnh thoảng chen vào vài câu. Hắn là trạng nguyên lang, kỳ văn dị sự truyền miệng chọn ra, khi nói ra đương nhiên thú vị hơn Phó Ninh, Đường Hoan liền biết điều chuyển tới bên cạnh sư phụ, trong lòng cười trộm.

Trở lại cửa hàng, bọn tiểu nhị đều ngủ rồi.

Đường Hoan và Phó Ninh đều tự trở về phòng, Tống Mạch đứng ở cửa nhìn một lát, đẩy cửa vào, một lát sau, đến phòng bếp xách nước, trước khi đi hắn đã dặn phòng bếp chuẩn bị nước ấm.

Không ngờ tới khi trở về, từ xa xa đã thấy tiểu đệ tử đứng ở cửa, đang nhìn ngó xung quanh.

Tống Mạch bỗng rất khẩn trương.

“Tiểu Ngũ, đã trễ thế này, sao con còn chưa ngủ?”

Đường Hoan chỉ vào thùng nước rồi mỉm cười nhìn hắn.

Nụ cười của thiếu niên hồn nhiên ngây thơ, ánh mắt trong suốt như cũ, Tống Mạch nghĩ, nếu hắn từ chối, một phen giải thích lúc ban ngày hẳn sẽ không có cách nào khiến đệ tử tin phục?

Hắn đành dẫn đệ tử vào nhà.

Khi cởi quần áo, hắn nhìn về phía đệ tử. Hai má Tiểu Ngũ trắng nõn, cũng không có gì khác thường. Nhưng chính hắn lại bởi vì đệ tử đang ở bên cạnh nhìn, phía dưới đã ngẩng đầu lên, càng muốn thúc giục vật kia yên tĩnh, nơi đó càng ngẩng cao.

Thì ra hắn lừa được đứa nhỏ, lại không lừa được chính mình.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chúc Mừng Sinh Nhật

Chúc Mừng Sinh Nhật

Truyện Chúc Mừng Sinh Nhật của tác giả Điệp Chi Linh thuộc thể loại tiểu thuyết

23-07-2016 10 chương
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Điều có thể

Điều có thể

Ai bảo cứ xấu là không được phép thích người khác? *** 1. "Bi kịch" Mùa đông.

27-06-2016
Huế của tháng ba

Huế của tháng ba

Trong tôi tháng ba là tháng của mùa nhớ, dẫu kí ức của tôi đã từ lâu thuộc về mùa

26-06-2016
Ly cà phê nhạt

Ly cà phê nhạt

Tôi nhìn ly cà phê đen đang dần đổi màu, với lớp đá đã tan thành nước ở phía

30-06-2016