Tống Mạch nhíu mày, nữ nhân này lại giở trò xiếc gì nữa đây? Muốn dùng trò cũ lừa hắn ra ngoài lần nữa sao? Nằm mơ đi!
bạn đang xem “9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Hắn vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích, chờ xem nàng có thể kiên trì tới lúc nào.
Giọng nói của nha hoàn kia đã biến mất, chỉ còn tiếng nàng lầu bầu ở trên tường, giọng nói rất nhỏ, hắn nghe không rõ lắm.
“Bịch!”
Bên ngoài bỗng truyền tới tiếng vật nặng rơi xuống đất, sau đó, rất lâu sau cũng không nghe thấy tiếng động gì.
Không phải là…
Tống Mạch vội mặc thêm trung y, đi nhanh ra cửa trước. Lúc đi tới cửa, nhớ lại màn đánh lén đêm đó, nghĩ tới nha hoàn lực lưỡng kia của nàng, Tống Mạch đẩy cửa sau cũng không vội đi sang, mà là đợi một lát rồi chạy nhanh về phía trước. Như vậy, cho dù Thang Viên có muốn xuống tay cũng không thể bắt kịp được hắn, chờ hắn đối diện với nàng ta, chẳng lẽ hắn còn không đánh được một nữ nhân sao?
Nhưng khi Tống Mạch quay người lại, đằng sau cánh cửa không có lấy một người.
Đã là giữa tháng, ánh trăng sáng ngời, hắn nhìn về phía bức tường, lại thấy nàng đang ngửa mặt nhìn đi nơi nào.
Tống Mạch lại nhìn về phía bờ tường, xác định Thang Viên không mai phục ở bên kia, lúc này mới nhẹ bước đi tới.
Mái tóc dài của nàng tản ra, trên người chỉ mặc áo ngủ bằng sa mỏng, bởi vì rơi xuống nên nàng tựa như người ngủ say không biết gì, ống tay áo của nàng co lên tới khuỷu tay lộ ra cổ tay trắng nõn. Áo ngủ là cổ tròn, rất thấp, thấp tới mức khi nàng nằm như vậy, đường cong mê người đều lộ ra…
Tống Mạch nhanh chóng chuyển dời tầm mắt. Nàng mặc thành như vậy, không phải là tới quyến rũ hắn đấy chứ?
Ý nghĩ đó vừa hiện ra trong đầu, hắn chợt ngửi thấy mùi rượu nồng đậm.
“Này, dậy dậy.” Hắn nhíu mày gọi nàng.
Đường Hoan bĩu môi, vẫy vẫy tay đe dọa hắn rồi lăn sang một bên, cuộn mình thành một khối, ngủ tiếp.
Tống Mạch gọi không được, đành tìm một cây gậy ngắn, chọc chọc cánh tay nàng.
“Cút, còn để ta gặp ta sẽ bán, bán ngươi vào kỹ viện…” Đường Hoan nắm lấy cây gậy kia, mơ mơ màng màng uy hiếp. Chỉ có điều trên tay nàng chẳng có chút khí lực nào, Tống Mạch vừa kéo, cây gậy liền rời khỏi tay nàng. Không ai quấy rầy nàng ngủ, Đường Hoan tiếp tục ngủ ngon.
Xem ra là say thật.
Tống Mạch tiếp tục chọc nàng, giọng nói càng to hơn, “Đứng dậy, ngươi say rồi, mau về nhà nằm đi.” Tính nằm trong viện nhà hắn mãi sao?
Đường Hoan che tai lại, “Ngươi mới say, ta không say. Lâm, Lâm thiếu gia nói đó là rượu trái cây, sẽ không say…Thang Viên, ngươi tránh ra, nếu còn dám làm phiền ta, ta sẽ bán ngươi thật đấy.”
Lâm Phái Chi mang tới?
Sẽ không say? Vậy giờ nàng là sao đây?
Tên súc sinh Lâm Phái Chi kia chắc chắn là muốn chuốc say nàng!
Tống Mạch tức giận vứt gậy đi, nhảy lên bờ tường, nhỏ giọng gọi Thang Viên, định bảo nàng ta cõng phu nhân mình về.
Nhưng không có ai đáp lại hắn.
Dường như, hai nha hoàn của nàng đều ở trong sương phòng rồi?
Tới tiền viện gọi người, chẳng phải quá rêu rao sao? Loại chuyện này, có lẽ nàng cũng chỉ nói cho mình Thang Viên biết mà thôi…
Cửa phía sau phòng nàng có mở, hay là…hắn lặng lẽ đưa nàng về?
Tống Mạch do dự, tầm mắt dừng lại trên bóng dáng nhỏ xinh cuộn mình nằm trên đất, trong lòng mềm nhũn, hắn cúi người, vươn tay, dừng một lát, đỡ bả vai nàng để nàng ngồi dậy. Nàng mềm nhũn ngã vào lòng hắn, má nóng hổi dán vào cổ hắn. Tống Mạch có chút hốt hoảng, vội vã giải thích: “Ngươi, ngươi say. Ta đưa ngươi về. Sau này nếu còn dám vào viện của ta mượn rượu điên cuồng, ta, ta tuyệt sẽ không xen vào chuyện của ngươi nữa.”
“Thang Viên, ngươi, không muốn nói chuyện với ngươi nữa, ta muốn ngủ.” Đường Hoan cọ cọ trong lòng hắn, dường như cảm thấy tư thế đó vẫn chưa thoải mái, nàng xoay người, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, đầu tựa vào khuỷu tay hắn, cọ cọ, rồi chợt cười ngây ngô, “Thang Viên, ngươi, sao ngươi lớn lên trông lại giống nam nhân vậy, ngực cũng giống như nam nhân a, bằng phẳng…” Vừa nói vừa ấn ấn ngực hắn.
Tống Mạch không hiểu sao lại buồn cười, đã say tới như vậy rồi, ngay cả nam hay nữ cũng không phân biệt nổi.
Đang định ôm nàng đứng lên, tay hắn bỗng bị nàng cầm lấy. Chưa kịp để hắn phản ứng lại, nàng đã đặt tay hắn lên ngực mình, “Cho ngươi sờ ta này, thế này mới gọi là nữ nhân chứ… Thang Viên, ha ha, của ngươi quá bằng phẳng, chẳng có nam nhân nào thích bằng phẳng, bọn họ, bọn họ đều thích như ta ấy…”
Vừa to lại mềm…
Tống Mạch như chạm phải bàn ủi nóng mà vội vàng rụt tay về, không ngờ nàng đột nhiên xoa ngực hắn khóc rất to: “Thang Viên, thực ra bằng phẳng hay không bằng phẳng đều không sao. Ngươi như vậy, không có ai thích, của ta to như vậy, hắn cũng không thích. Những nam nhân khác thích có ích gì, hắn không thích, nơi này của ta có cũng bằng không…Thang Viên, ta muốn đổi với ngươi, ta muốn biến thành nam nhân. Như vậy, ta có ra ngoài buôn bán, sẽ không có ai xem thường ta, ta là nam nhân, cũng sẽ không sợ ai động chân động tay với ta… Thang Viên, chúng ta đổi cho nhau đi…” Dứt lời lại đặt tay hắn lên ngực nàng.
Lúc này Tống Mạch đã quên mất phải rụt về.
“Hắn” mà nàng nói tới, là hắn phải không?
Hắn, hắn có thích không?
Ma xui quỷ khiến, không thể khống chế, hắn nắm lấy nơi đó của nàng, khẽ nhéo.
Trong phút chốc, máu toàn thân như chảy hết xuống dưới, nơi nào đó nhất trụ kình thiên.
“Ưm, Thang Viên, nơi này của ngươi sao lại đặt thêm một cây gậy nữa vậy….À, ngươi định giúp ta đánh hắn sao? Không cần đâu, hắn không muốn, ta có chủ động cho hắn hắn cũng không muốn, hắn ghét bỏ ta…Thang Viên, ngươi cất gậy đi…Ơ, hình như không đúng, sao cái gậy này lại ngắn như vậy?”
Đường Hoan mơ mơ màng màng ngồi dậy, cúi đầu nhìn vật trong tay mình. Tống Mạch gấp gáp muốn đẩy nàng ra, nhưng khi hắn vừa muốn cử động, tay nàng liền mạnh lên, chân hắn mềm nhũn, bị nàng đẩy ngược lại, không khống chế được mà ngã ngồi xuống đất. Đường Hoan thuận thế nằm úp sấp xuống, hay tay cách một lớp quần nắm lấy Tống Mạch nhỏ, ngốc nghếch nhìn chằm chằm chỗ đó, “Thang Viên, ngươi, sao ngươi lại giấu gậy ở trong quần? Ngươi khâu túi tiền ở trong quần à? Vì sao lại dựng đứng thế này?”
Rốt cuộc Tống Mạch cũng không chịu nổi, nắm lấy tay nàng tách ra.
Tay bị cầm chặt lấy, khuỷu tay vốn chống ở chân hắn cũng rời đi, Đường Hoan lập tức ngã vào giữa hai chân hắn, má vừa vặn đặt ở trên mình Tống Mạch nhỏ.
“Ha ha, Thang Viên, ngươi lại còn ủ nóng cả cây gậy nhỏ nữa à…”
Chương trước | Chương sau