Nàng làm chuyện như vậy với hắn, bây giờ lại có thể làm như không có chuyện gì thư thái thoải mái? Nàng, nàng có đúng là nữ nhân không vậy?
bạn đang xem “9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Ta làm sao lại không giống nữ nhân chứ, hay là chàng thử sờ sờ xem?”
Lời nàng từng nói chợt hiện lên trong đầu, ngay sau đó chính là hai bầu ngực đẫy đà thoáng lướt qua, là cảm giác khi nàng dán vào ngực hắn cọ xát.
Nàng là nữ nhân, không ai rõ ràng hơn so với hắn.
Nhưng nữ nhân kia, sau lưng làm như vậy với hắn, tới ban ngày lại có thể liếc mắt đưa tình với người ngoài mà chẳng mang theo chút khó khăn nào.
Nàng thế này mà có thể nói là đang thích người khác sao!
Tống Mạch chợt mất hết khẩu vị, trở vào trong, nằm trên giường ngủ.
Sau giờ cơm trưa, khách trong tiệm cơm lục tục rời đi. Đường Hoan chơi đùa nửa ngày, cảm thấy mệt mỏi, nàng gọi Thang Viên chuẩn bị rời đi.
Không ngờ vừa tới cửa đã gặp phải Lâm Phái Chi đi tới. Nàng theo thói quen nở một nụ cười thật quyến rũ. Lâm Phái Chi cầm tay nàng, kéo nàng ngồi xuống cái bàn ở gần cửa, vẫn là vị trí cũ.
Đường Hoan dựa vào tường, miễn cho mình trong lúc vô ý lại nhìn về phía tiệm thịt bên kia. Nàng hiện giờ đang lạnh lùng với Tống Mạch, không thể để hắn phát hiện ra tâm tư của nàng. Dù nàng không nhìn Tống Mạch nhưng Thang Viên vẫn thay nàng lưu ý hết thảy, bước theo sau âm thầm nói cho nàng biết Tống Mạch dường như đã đánh mất linh hồn chỉ nhìn sang bên này. Tống Mạch như vậy, chứng tỏ điều gì?
Hắn đã thua rồi, giờ việc nàng cần phải làm là buộc hắn nhận ra lòng mình.
Trên tay truyền tới cơn ngứa quen thuộc, Đường Hoan hoàn hồn, tách móng vuốt sói của Lâm Phái Chi ra, giả bộ giận dữ nói: “Lâm thiếu gia khó được lúc nào rảnh lại tới đây a, ngài làm xong việc rồi ư?”
Lâm Phái Chi dù đau đầu nhưng vẫn ôn tồn giải thích với nàng: “Sau tối đó ta bận rộn làm việc tới bốn năm ngày, thấy đã sắp kết thúc, ta vội vàng chạy tới thăm nàng. Hơn nữa ta nghĩ nàng đang không thoải mái, chắc còn đương nằm ở nhà. Vừa rồi tới nhà nàng một chuyến, cuối cùng lại tay không trở về. Thủy Tiên, sao nàng lại tới đây, cơ thể đã khỏe chưa?”
Đường Hoan liếc xéo nhìn hắn. Nam nhân này nói dễ nghe quá, vòng tới vòng lui, còn không phải là vì muốn biết bây giờ nàng có tiện hầu hạ hắn không à?
Mắt nàng sáng ngời, tựa cười lại như không cười nhìn hắn, giống như đã hiểu rõ tâm tư của hắn.
Lâm Phái Chi không có lấy một chút xấu hổ vì bị vạch trần, mặt dày cầm lấy tay nàng, vuốt ve lấy lòng nàng, đôi mắt vừa dịu dàng lại thâm tình: “Thủy Tiên, ta nhớ nàng, tối nay để ta tới thăm nàng nhé?” Chậm nhất là ba tháng nữa hắn sẽ phải trở về. Thời gian lưu lại trấn Thất Kiều cũng không còn nhiều nữa, quả phụ này, hắn cũng nên được vui vẻ thưởng thức qua, không có lý nào lại tay không mà về.
Tầm mắt Đường Hoan dời xuống, dừng ở ngọc bội bên hông hắn, tay cầm lấy ngọc bội, cười đáp: “Lúc hoàng hôn ta muốn tới bờ sông câu cá, nếu huynh đưa ngọc bội này cho ta, ta sẽ cho huynh cơ hội câu cá giúp ta, thế nào?”
Hoàng hôn câu cá, câu cá xong, không phải trời đã tối đen rồi sao?
Lâm Phái Chi mỉm cười thấu hiểu, thoải mái bỏ ngọc bội xuống, đặt vào tay nàng, “Một miếng ngọc bội có thể đổi lấy một cơ hội thân mật với Thủy Tiên, là ta được lợi rồi.”
Đường Hoan lười trêu đùa với hắn, cất ngọc bội xong, nàng đứng dậy đi ra ngoài. Vừa che miệng ngáp vừa tùy ý đáp: “Huynh tiếp tục làm chính sự của huynh đi, ta phải trở về nghỉ trưa.”
Lâm Phái Chi tự mình tiễn nàng một đoạn, tới cửa tiệm thịt của Tống Mạch chợt dừng lại. Nhìn theo mỹ nhân đã đi xa, hắn xoay người, phe phẩy cây quạt nhìn về phía tiệm thịt, nhìn gã được gọi là đệ nhất mỹ nam trấn Thất Kiều.
Một gã đồ tể, Thủy Tiên làm sao có thể để tâm tới đây? Ngày ấy nàng để ý tới gã, hơn phân nửa là vì giận hắn? Ngẫm lại cũng đúng, Thủy Tiên là nữ nhân yêu tiền như vậy, ngọc bội của hắn có giá tới trăm lượng bạc, gã đồ tể kia có thể cho nàng sao?
Hắn khinh bỉ liếc mắt nhìn Tống Mạch rồi xoay người rời đi.
Mà ở trong mắt Tống Mạch, hành động của Lâm Phái Chi còn có hàm ý khác.
Hắn đang khiêu khích mình sao?
Hắn oán hận vung dao xuống, lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào thớt.
Tống Mạch làm sao cũng không ngờ được, khi nàng lại ngồi ở vị trí đó, không phải là để nhìn hắn mà là cùng gã nam nhân kia đùa giỡn nói cười, là cố ý làm cho hắn xem sao? Muốn xem xem hắn có ghen không, muốn xem xem rốt cuộc trong lòng hắn có nàng hay không ư?
Nữ nhân chết tiệt, lại muốn đùa bỡn lòng hắn.
Tống Mạch nhắm mắt lại, hít thật sâu. Nếu đã biết mục đích của nàng, lại vẫn biết nàng là một nữ nhân hư hỏng, hắn nên cảm thấy may mắn mới phải? Đừng nói là sờ tay, cho dù nàng có ngủ với Lâm Phái Chi, hắn cũng không cần.
~
Sắc trời từ từ tối dần.
Tống Mạch đóng cửa tiệm trước, hắn phải trở về giết heo.
Sải bước qua cầu đá, hắn theo thói quen nhìn sang bên kia. Vừa nhìn thấy, bước chân chợt khựng lại.
Nữ nhân kia không đứng canh ở cửa nữa, giờ nàng đang đứng bên bờ sông đùa nghịch cái gì đó, hình như, là đang câu cá?
Lại làm trò xiếc nào để tiếp cận hắn ư?
Tống Mạch hừ lạnh một tiếng, xuống dưới cầu, quẹo sang, mắt nhìn thẳng, nghĩ rằng lần này nếu nàng còn dám càn quấy, hắn nhất định sẽ không khách khí.
Nhưng vừa đi tới, tầm mắt đột nhiên có thêm một gã quý công tử mặc hoa phục cẩm y, đúng, chính là Lâm Phái Chi.
Hắn mang theo xô nước đi ra từ cửa nhà nàng rồi tiến thẳng tới bên cạnh nàng, tay kéo nàng về bên kia. Nàng chọc chọc trán hắn một cái, sau đó còn nói cười gì đấy. Ở quá xa, Tống Mạch không nghe rõ, chỉ thấy nàng xoay người, cúi đầu xắn ống tay áo Lâm Phái Chi lên. Ánh tịch dương màu vàng phủ lên lưng nàng, khuôn mặt yêu kiều của nàng ẩn trong bóng tối nhưng vẫn rạng rỡ chói mắt như cũ. Một lọn tóc rối rủ xuống bên tai nàng, theo gió phất phơ, dường như làm nàng ngứa, Tống Mạch thấy nàng nâng tay vén nó lên nhưng tay nàng vừa mới nâng lên được nửa đường thì đã bị Lâm Phái Chi cầm lấy. Lâm Phái Chi giúp nàng vén tóc ra sau tai, sau đó cúi đầu, thừa dịp nàng không phòng bị thơm lên tai nàng …
Tống Mạch vẫn chưa phát giác ra hô hấp của mình đột nhiên trở nên dồn dập, hắn chỉ thấy nàng giận dữ đẩy Lâm Phái Chi ra, không đẩy được, ngược lại còn bị Lâm Phái Chi ôm tới đặt lên đùi, nắm tay nàng cùng nhau câu cá, ngay tại ven đường, quanh minh chính đại. Mặc dù hắn có đi tới, bọn họ vẫn ôm nhau như cũ, không coi ai ra gì.
Là không phát hiện ra hắn?
Hay là không quan tâm?
Dâm phụ này…
Ngay tại lúc Tống Mạch đang muốn mắng người, chợt hắn nghe thấy giọng nói của nàng truyền tới từ trong lòng Lâm Phái Chi: “Lâm thiếu gia, ta làm hỏng ngọc bội của huynh, huynh thật sự không tức giận chứ? Không tố cáo ta với quan phủ chứ?”
Trong lòng Tống Mạch chấn động, thì ra chuyện ngọc bội là có thật? Hắn nghĩ tới đêm đó nàng dùng chuyện ngọc bội diễn trò lừa hắn ra ngoài.
“Như nàng nói, ngọc bội đã tặng cho nàng, nàng chính là chủ của nó, ta còn tức giận cái gì đây, tố cáo nàng lại càng vô căn cứ hơn nữa.” Lâm Phái Chi bị nàng chọc cười, có chút thở gấp đáp. Hắn đường đường là thiếu gia Lâm gia, sao có thể vì việc nhỏ như vậy mà tức giận được?
Lâm Phái Chi quay mặt về dòng sông, lực chú ý đều tập trung trên người nàng, đương nhiên không hề phát hiện phía sau có người đi tới. Nhưng Đường Hoan thì vẫn luôn để ý Tống Mạch tới gần, phát hiện bước chân hắn chậm dần, trong lòng nàng đắc ý, ngoài miệng lại nói: “Hừ, giờ huynh đang ôm ta, đương nhiên sẽ nói ngọt dỗ ta, một ngày nào đó ta chọc huynh giận khiến huynh mất hứng, huynh nhất định sẽ trở mặt.”
“haha, nàng đã nghĩ về ta như vậy, vậy đừng bao giờ chọc ta mất hứng. Nếu không ta sẽ lập tức bẩm báo quan phủ, khiến huyện lão gia phái người bắt tiểu quả phụ nũng nịu này vào đại lao dạy dỗ! Mấy gã ngục tốt kia khó khăn lắm mới giam được một nữ nhân tuyệt sắc như vậy, chậc chậc, tới lúc đó, liên tục bị “làm”, cưỡng bách tới mức nàng kêu trời trời không thấu gọi đất đất chẳng hay…” Lâm Phái Chi bị nàng chọc khiến dâm tâm nổi lên, càng nói càng dâm tục.
“Đi chết đi, huynh bỏ được ta sao?” Những cái nên để Tống Mạch nghe hắn đều đã nghe được, Đường Hoan ra vẻ tức giận tránh khỏi tay Lâm Phái Chi, ngồi vào ghế của mình.
Lâm Phái Chi cao giọng cười to, tay nâng cằm nàng lên, vô cùng thô bỉ: “Có bỏ được hay không, vậy còn phải xem bản lĩnh của nàng.”
“Bản lĩnh gì cơ? Thật là, chẳng hiểu huynh đang nói gì!” Đường Hoan cười duyên tránh sang một bên, trên mặt lại là cắn môi lo lắng, hoàn toàn không hợp với giọng điệu thoải mái vừa rồi.
ở đằng kia, đúng vào lúc Tống Mạch xoay người đóng cửa lại, cũng vừa vặn xem xong một màn này.
Chương trước | Chương sau