Đường Hoan vừa động, vừa khóc không ngừng: “Tống Mạch, chàng tức giận cái gì? Ta cũng không phải muốn làm chuyện đó với chàng đâu, chàng nghĩ bây giờ ta thoải mái lắm sao? Chàng lớn như vậy, cứng rắn như vậy, tựa như xé rách cả người ta ra, ta đau muốn chết rồi. Tống Mạch, ta là nữ nhân hư hỏng, cho dù ban ngày có kiêu ngạo bá đạo bao nhiêu, cơ thể này vẫn chỉ là một tiểu nữ nhân, chàng không tin lời của ta, không phải là ta cứ kiên cường là có thể kiên cường mãi được… A, tất cả đều vào rồi, đau quá …”
bạn đang xem “9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Cơ thể đã hoàn toàn ngồi trên đùi hắn, Đường Hoan không cử động, nàng ngả trên đầu vai hắn khóc lóc đau đớn, “Tống Mạch,thì ra làm nữ nhân của chàng lại đau đớn đến vậy. Chàng yên tâm, từ giờ về sau ta sẽ không dám mơ ước gì với chàng nữa. Tống Mạch, thực ra lần này ta không phải muốn hoan hảo với chàng, ta chỉ muốn chứng minh cho chàng thấy, ta trong sạch… Chàng, chàng đừng nóng giận. Đã là người của chàng rồi, ta sẽ, sẽ không bao giờ ép buộc chàng làm việc chàng không muốn nữa. Lát sau, nếu chàng có giết ta, ta cũng không hề oán hận một câu, nếu chàng ngại giết ta bẩn tay, vậy ta cam đoan với chàng, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ dây dưa với chàng nữa.”
Nàng chống lên bả vai hắn, chậm rãi nâng người lên, nhìn mày hắn càng nhăn càng sâu, nhìn giọt mồ hôi to như hạt đậu trên mặt hắn. Sắp chuẩn bị rời khỏi, dường như mất hết sức lực, nàng lại ngã ngồi xuống. Bất ngờ xâm nhập, nàng kêu, hắn cũng rên thành tiếng, phía dưới rạo rực.
“A, ta, ta không cố ý, thực sự là chân quá mỏi, nơi đó lại đau … Tống Mạch, chàng đừng tức giận, ta đi ngay đây.” Nàng cắn bả vai hắn, thở hổn hển bên cần cổ hắn một lát, rồi lúc này mới chậm chạp thả “hắn” ra, đứng dậy, đi xuống rồi lại ngã xuống đất.
Nàng khóc, vừa hấp tấp mặc lại quần áo, vừa nhìn Tống Mạch đang tức sùi bọt mép.
Nàng cố ý.
Giằng co hơn nửa ngày, cho dù là lùi bước hay là cưỡng bức hắn, cũng đều đã chọc hắn giận. Nhưng nếu không làm cái gì vậy thì rất đang tiếc, không bằng làm một nửa, một là ra vẻ không phải nàng cố ý ăn hắn, chỉ là muốn chứng minh trong sạch của bản thân, chỉ là muốn đem mình dâng cho hắn, như vậy mối hận của hắn với nàng sẽ nhẹ đi đôi chút. Hai là trong giấc mộng, sớm muộn gì nàng cũng bị hắn phá thân, Đường Hoan hiểu rõ sở thích của Tống Mạch, đó chính là nam nhân dã man thô lỗ, hắn tuyệt đối không bao giờ biết thương hương tiếc ngọc, cho nên bây giờ nàng nhân lúc không chế được tình huống mà tiến hành phá thân luôn, chờ đến lần sau hắn chủ động, nàng cũng bớt đau đớn. Cuối cùng, mặc dù Tống Mạch có tâm không cam tình không nguyện với nàng nhưng Đường Hoan tin tưởng, ít nhất là giờ này khắc này, thân thể hắn là hưởng thụ, thậm chí còn ước gì nàng tiếp tục động tác. Giờ nàng ngừng, hắn ngược lại sẽ nhớ kĩ ham muốn cầu mà không được khó chịu đến mức nào, sẽ âm thầm tưởng tượng không biết tư vị nếu làm tiếp sẽ như thế nào.
Giữa nam nhân và nữ nhân, rốt cuộc cũng chỉ có từng ấy chuyện. Lần này để Tống Mạch hưởng một nửa, lần sau gặp lại, hắn nhất định sẽ thầm muốn có lại một màn này. Một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, có một lần tiếp xúc thân mật này, Tống Mạch cũng đâu có phản bội ai nên chẳng hề có cảm giác mắc tội. Như vậy chỉ cần nàng trốn hắn vài ngày, không kích thích mối hận của hắn, một thời gian sau, lửa giận của hắn tan biến, tư vị hoan hảo mới được một nửa sẽ ngày càng ảnh hưởng tới hắn. Chỉ cần Tống Mạch có dục vọng với nàng, thì cơ hội bắt lấy tim hắn của nàng sẽ càng lớn.
Mặc xiêm y vào, Đường Hoan khóc lóc tháo dây thừng cho hắn: “Tống Mạch, cái nên nói ta đều đã nói, giờ ta cởi trói cho chàng, sau đó ta sẽ về nhà ngay. Chàng bình tĩnh nghe nốt câu cuối này của ta, cửa phòng của ta luôn mở rộng, nếu chàng vẫn muốn giết ta, vậy ta chờ chàng.”
Tống Mạch không nói gì, cho tới khi nàng đã cởi xong dây trói trên tay hắn chuẩn bị cởi những chỗ khác, hắn chỉ lạnh lùng nói đúng một chữ: “Cút!” Hắn không muốn cho nàng nhìn thấy cơ thể của hắn nữa, liếc mắt một cái cũng không được!
Đường Hoan nghe lời “cút” đi, đến khi leo lên tường, vẫn không quên kêu đau hai tiếng, nàng ngồi trên bờ tường thoáng quay đầu lại. Tống Mạch vẫn nhắm mắt như cũ, Tống Mạch nhỏ thì tinh thần phấn chấn nhìn theo nàng.
Đúng là nam nhân khẩu thị tâm phi a…
Ha ha, tới khi ngươi rốt cuộc cũng thích rồi, lão nương lại cố tình không cho ngươi đấy. Muốn à? Vậy lần sau cứ chủ động tới đây tìm lão nương đi!
Nhưng mà chân đau mỏi cũng là thật sự, Đường Hoan thất tha thất thểu đi vào hậu viện, xoay người, đổ rạp xuống giường, lại gọi Thang Viên trong sương phòng tới, dặn nàng khóa chặt cửa dổ, sau đó dặn nàng nhớ ngủ trong phòng nàng.
Lời dễ nghe ai mà chẳng nói được. Một lát nữa, nếu Tống Mạch đến giết thật, nàng mới không ngồi yên chờ chết đâu, cho dù không thể xóa tan mối hận của hắn, cho dù chỉ có thể sống lâu thêm 1 tháng, nàng cũng vẫn muốn sống!
Chương trước | Chương sau