Đường Hoan làm như không có việc gì treo khăn lên, thổi tắt nến rồi cởi giày lên giường.
bạn đang xem “9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Tóc không nhỏ nước nữa nhưng vẫn còn ẩm, Đường Hoan đành tìm việc làm: “Nhị thúc, tóc con vẫn còn ẩm nên chưa ngủ được, ngồi mãi cũng chán hay để con giúp thúc xoa bóp vai đi? Thúc làm việc một ngày rồi, bả vai nhất định rất nhức mỏi.”
Trải qua đợt tra tấn kéo dài vừa rồi, khốn khổ của Tống Mạch đã sớm được bình ổn nhưng hắn không dám đồng ý với nàng, vừa nằm xuống đã buồn ngủ: “Không cần, bây giờ nhị thúc chỉ muốn ngủ, nếu không con cứ thắp nến lên khâu vá quần áo đi, đến khi tóc khô thì ngủ tiếp.”
“Nhị thúc, cha con không cho con thắp nến may vá vào buổi tối, cha nói là mắt sẽ dễ bị hỏng.” Đường Hoan mặt đối mặt với hắn, nhỏ giọng nói.
Tống Mạch nghĩ vậy cũng đúng, “Ừm, vậy con…”
Đường Hoan làm nũng nhào đến bên người hắn, “Nhị thúc, thúc cũng đừng khách khí với Cẩm Chi như vậy. Thúc chăm lo cho con nhiều như vậy, Cẩm Chi chỉ muốn hiếu kính người. Trước kia con lúc nào cũng xoa bóp bả vai cho cha con, giờ cha con đi rồi…con chỉ có mình thúc là người thân để hiếu kính, thúc đừng khách khí với con như vậy được không? Nếu thúc lại tiếp tục khách khí với con, con sẽ cảm thấy trong lòng thúc thực ra vẫn còn để ý chuyện của nãi nãi, không coi Cẩm Chi là chất nữ ruột thịt…”
Trong bóng tối, hơi thở ấp áp của nàng phả vào, bộ ngực mềm mại đặt trên người hắn, cả người Tống Mạch cứng ngắc không thể nhúc nhích. Về phần nàng nói cái gì, hắn nghe thấy nhưng lại giống như không nghe thấy, trong đầu chỉ có ý niệm duy nhất là đồng ý với nàng, đồng ý xong rồi, nàng sẽ đứng lên, “Vậy được, Cẩm Chi giúp nhị thúc xoa bóp vai đi.”
“Vâng, vậy nhị thúc mau ngồi lên đi!”
Đường Hoan vui vẻ ngồi thẳng dậy.
Tống Mạch như trút được gánh nặng, chậm rãi ngồi dậy, ngồi xếp bằng, lưng quay về phía nàng.
Đường Hoan tiến lại gần hắn, tay nhỏ bé cởi áo hắn ra: “Nhị thúc, cách xiêm y mà xoa bóp sẽ phải dùng nhiều sức, thúc cởi trung y ra đi, trong phòng tối lắm, nhị thúc không cần cảm thấy ngượng ngùng đâu. Hơn nữa, con còn nhớ cha đã từng nói, nương mất sớm, nãi nãi không thích con, cha lại thường xuyên bận rộn không lo được cho con, người trước đây chăm lo con nhiều nhất chính là nhị thúc, đến ôm con xì xì hay tắm rửa cho con nhị thúc cũng làm hết rồi…nếu bây giờ nhị thúc còn ngượng ngùng trước mặt Cẩm Chi vậy sau này Cẩm Chi gặp thúc chẳng phải sẽ xấu hổ lắm sao?”
(cái vụ “ôm con xì xì” này chính là…chính là…giải quyết nỗi buồn nhẹ cho trẻ con ấy mà : ))))
Tống Mạch dở khóc dở cười.
Hai việc này có thể nói nhập làm một sao? Khi đó nàng còn nhỏ hắn có tắm rửa cho nàng cũng không cần lo lắng người ngoài nói gì. Bây giờ chất nữ lớn rồi, chưa nói đến chuyện hắn để tay trần cho nàng xoa vai, chỉ riêng chuyện hai người ở chung một phòng, nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến người ta chỉ trích.
Hắn muốn cự tuyệt.
Đường Hoan biết hắn không dễ dàng đồng ý như vậy nên mặt dày ôm lấy bả vai rắn chắc của hắn, “Nhị thúc, thúc đồng ý với Cẩm Chi đi, Cẩm Chi, Cẩm Chi chỉ muốn hiếu kính thúc như hiếu kính với cha con thôi!”
Chẳng lẽ chất nữ vẫn không thể chấp nhận việc đại ca qua đời nên hoàn toàn đem hết tình cảm cha con đặt lên người hắn?
Tống Mạch miên man suy nghĩ, nhất thời không đành lòng đồng ý, nhắm mắt lại, cởi trung y.
“Nhị thúc thật tốt, vậy con bắt đầu xoa bóp cho nhị thúc nhé, nếu dễ chịu rồi, nhị thúc nhớ nói cho con biết một tiếng!” Đường Hoan quỳ gối xuống, hai tay đặt lên vai hắn, dùng sức ấn nhẹ.
Tống Mạch thực kinh ngạc. Ngoại trừ lúc đầu đối mặt với nàng mang đến cho hắn cảm giác kích thích khác thường, giờ hắn đã nhanh chóng cảm nhận được cảm giác thoải mái, cả người như được thả lỏng, lực tay của chất nữ vừa vặn tựa như đã rất quen thuộc với việc này.
Đại ca cũng từng để chất nữ hiếu kính thế này sao?
Tống Mạch cảm thấy có chút kì quái nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu đại ca có thể, vậy người làm nhị thúc như hắn cũng không cần quá câu nệ, chung quy cũng vẫn là nhà mình, hắn với chất nữ không ai nói ra, người ngoài làm sao biết? Huống hồ bọn họ ngay thẳng, chất nữ hiếu thuận với nhị thúc, đó là chuyện bình thường.
Lòng đang buộc chặt nay trở nên thả lòng, vật vẫn dựng thẳng ở phía dưới nay cũng mềm xuống
Đường Hoan nhận ra thay đổi của hắn, cười hỏi hắn: “Nhị thúc, thoải mái không?”
Tống Mạch gật đầu.
Đương nhiên là thoải mái rồi, trong lòng Đường Hoan oán thầm. Tuy không có võ công nhưng dù sao nàng cũng đã học qua về huyệt đạo trên cơ thể người, huyệt đạo nào ấn vào thì thoải mái, huyệt nào trọng yếu sẽ khiến người ta mất mạng, nàng đều biết rõ, hơn nữa khi bé còn được sư phụ xoa bóp nhiều lần. Sau này sư phụ còn cho nàng một quyển bí kíp xoa bóp, dặn rằng: Dùng cái này trên người nam nhân, trừ khi kẻ đó trời sinh không “giơ” nổi nếu không sẽ không có nam nhân nào không “cứng” lên.
Nàng im lặng nở nụ cười, “Nhị thúc, vậy thúc để con xoa xoa thắt lưng cho thúc đi?”
Con người trời sinh đã muốn hưởng thụ, đã đi được một nửa, đắm chìm trong sự hiếu thuận của chất nữ, khi bình tĩnh trở lại rồi, Tống Mạch đương nhiên không còn phản đối nữa, “Được, nhưng sức con yếu, ấn mấy cái là được, đừng cố quá sẽ mệt. Bây giờ nhị thúc đã thoải mái lắm rồi.”
Đường Hoan nói một câu hai nghĩa: “Nhị thúc không cần lo lắng, chất nữ sẽ khiến thúc càng thoải mái hơn.”
Nói xong, ngón tay thon thon từ từ chuyển xuống phía dưới, ba ngón tay ở giữa chia ra đặt ở hai nơi, đôi môi đỏ mọng của nàng mập mờ phun ra làn hơi ấm nóng lên trên cột sống hắn, ngón tay cũng đồng thời ấn vào: “Nhị thúc, nơi này, thoải mái không?”
“Ừm…thoải mái.”
Nhưng bả vai vốn xuôi xuống nay chợt dựng đứng lên, thắt lưng đứng thẳng, hô hấp loạn nhịp, “Cẩm Chi, nhị thúc, nhị thúc mệt rồi, con cũng đi ngủ sớm một chút đi?” Một tay hắn khoác qua giữa hai chân, vụng trộm đè lại nơi đó, không cho mình kêu ra tiếng nào. Trong cơ thể tựa như có một ngọn lửa điên cuồng, mỗi khi ngón tay nàng ấn một cái, ngọn lửa kia càng bốc cháy to hơn, cháy đến nỗi hắn không thể chịu đựng được, trong đầu tất cả đều là hình ảnh cấm kỵ đáng xấu hổ.
Trong giọng nói của Đường Hoan không giấu được kinh ngạc và tiếc nuối: “Nơi này cũng thoải mái sao? Tiếc là trước kia giúp phụ thân ấn huyệt con không có chạm qua nơi này…”
Tống Mạch đã khó có thể che dấu hơi thở dồn dập của mình. Không trách được, nếu đã chạm qua, đại ca dù thế nào cũng sẽ không để chất nữ “giúp” nữa đâu.
“Cẩm Chi, nhị thúc, nhị thúc…”
Rốt cuộc Tống Mạch cũng không thể nào kiên trì được nữa, hắn vụt đứng lên rồi nhảy xuống: “Nhị thúc ra ngoài một lát, con cứ ngủ trước đi!” Nói xong liền xông ra ngoài luôn.
Đường Hoan bổ nhào vào trong chăn, phải cắn vào chăn mới ngăn được tiếng cười của mình.
Nàng dám cá, nhất định là Tống Mạch ra bên ngoài tự mình giải quyết.
Dưới chân tường trong hậu viện Tống gia, Tống Mạch quay mặt vào tường, một tay giữ cạp quần, một tay “giúp đỡ” chính mình, dồn dập cử động. Hai mắt hắn nhắm nghiền, đôi môi khẽ nhếch tràn ra hơi thở nặng nề, trong đầu thoảng qua tất cả đều là hình ảnh bộ ngực đẫy đà cùng vẻ đẹp rực rỡ của chất nữ, trên lưng vẫn vương lại từng cái ấn say lòng của nàng, quanh quẩn bên tai là lời nói mềm mại của nàng: “Nhị thúc, thúc thoải mái không?”
.
.
.
Hắn không thoải mái!
Động tác trên tay Tống Mạch càng nhanh hơn, cho đến khi hắn kêu lên một tiếng bắn tất cả ** ra ngoài!
~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ khụ, thực ra Tống Mạch rất may mắn nha, bây giờ là tra tấn nhưng tương lại thì lại hưởng thụ, kỹ thuật của Hoan Hoan nhà chúng ta rất tốt mà
Chương trước | Chương sau