Disneyland 1972 Love the old s
36 chiêu ly hôn - Thủy Tụ Nhân Gia

36 chiêu ly hôn - Thủy Tụ Nhân Gia


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 178
5 sao 5 / 5 ( 15 đánh giá )

36 chiêu ly hôn - Thủy Tụ Nhân Gia - Chương 39 - Đinh Đinh bị thương, Vĩnh Diễm nóng lòng

↓↓

Quả nhiên, anh vô cùng bất ngờ :"Em đang nói cái gì vậy?"

bạn đang xem “36 chiêu ly hôn - Thủy Tụ Nhân Gia” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tôi đành nói: "Tôi... tôi muốn thôi việc."


Ở bên kia, anh ngừng lại hai giây, rốt cục nói: "Lý do từ chức của em là gì? Thực sự biểu hiện trong công việc của em rất tốt, đối nhân xử thế lại thật thà trung hậu, tất cả mọi người đều thích em, sao em lại kích động? Về nhà suy nghĩ rồi cho anh câu trả lời thuyết phục."


Giọng của tôi thấp xuống: "Tôi... tôi... chúng tôi muốn có con, đây là chuyện rất nghiêm túc, không thể chậm trễ, chồng tôi cũng đã 35 tuổi, tôi không muốn lúc anh ấy gần 40 tuổi mới ôm con, khiến con không giống con, cháu không giống cháu."


"Em muốn sinh con lúc nào không liên quan đến anh, công ty có quy chế, bất kể nhân viên nữ nào khi sinh con, cũng được hưởng một năm tiền lương nghỉ thai sản, đây không phải là lý do."


Tôi lại lúng túng: "Anh Bùi, tôi... tôi rất yêu chồng tôi."


"Tình hình vợ chồng em, cũng không liên quan đến anh."


Giọng nói của anh vô cùng kiên quyết, tôi nhất thời kinh ngạc, thật không biết phải trả lời thế nào.


"Đinh Đinh, em đã làm ở công ty 3 tháng rồi, bộ phận nhân sự đang thảo luận về việc chuyển em thành nhân viên chính thức, em làm việc chăm chỉ thật thà và luôn cố gắng, không có đi trễ về sớm, tuy rằng thành quả thiết kế chỉ tàm tạm, nhưng không phải không có hy vọng, công ty có thể cho em cơ hội, em nghĩ kỹ đi, sau khi làm nhân viên chính thức tiền lương và đãi ngộ sẽ tăng gấp đôi hiện giờ, nếu em nhất định đi tìm Bá Nhạc, anh cũng không miễn cưỡng."


Hiện tại là tôi đang nói chuyện ông chủ, giọng nói của anh hết sức dứt khoát, giọng điệu vô cùng thẳng thắn, tôi nhất thời lại không có biện pháp.


Anh nhẹ nhàng nói: "Thư ký Trần nói vết thương ở chân cũng nhẹ, không đến nỗi không bò xuống giường được, cho nên ngày mai không nghỉ phép, phải ngoan ngoãn trở lại văn phòng để làm việc."


Tôi liền lên tiếng xác nhận.


Ngắt điện thoại, tôi tự mắng bản thân dối trá, không có tương lai, quá lẳng lơ, nên đáng đời.


Tất cả đồng nghiệp đều đã về, chỉ còn mình tôi ngồi ở chỗ làm việc, dãy đèn trên đỉnh đầu trong có chút tình cảm mà chiếu lên tôi, cuối cùng tôi ủ rũ tắt máy tính đứng lên.


Giày đâu? Tôi tìm xung quanh, bởi vì chân bị sưng, tôi đã đá mất giày.


Hoá ra là đá tới tận trong cùng, gần đường dây điện, tôi phải ngồi xổm xuổng, muốn lấy giày ra.


Vừa mới khom lưng xuống, đột nhiên có một bóng đen ở bên cạnh che khuất ánh sáng, tôi nhìn thấy một đôi giày da trên mặt đất, sau đó có người lại một phen đè tôi trở lại chỗ ngồi, tôi sợ định hất tay ra, nhìn lại: "Tổng giám đốc Bùi?"


Bùi Vĩnh Diễm ngồi xổm xuống, thân trên nghiêng về phía trước, lấy giày của tôi ra, tiếp đó kéo chân phải của tôi qua, thuận tay mang vào, kéo khoá.


Tôi rất bối rối, rụt chân lại, cúi đầu truớc mặt anh ta, không biết nói cái gì.


Anh ta dừng một chút, rốt cục cũng không nói lời nào, đứng lên xoay người bước đi.


Chờ anh ta đi rồi, tôi đau buồn thở dài một hơi.


Anh đối xử với tôi thật tốt, tôi thực sự vừa mừng vừa lo, chỉ hi vọng mọi thứ sẽ trở lại như cũ, nhưng lại có cảm giác càng chếch càng xa.


Thật lâu sau, tôi cầm túi xách khập khiễng ra khỏi tòa nhà công ty, bên ngoài gió lạnh và khô, hơi lạnh và khô phả lên mặt tôi, khiến mặt tôi lại càng đau, hôm nay tôi đã khóc rất nhiều, rửa mặt xong rồi không có đánh kem dưỡng ẩm, khuôn mặt căng ra, để lộ vẻ mặt tái nhợt không màu, hình tượng tổng thể hệt như một người bù nhìn rối bời, chỉ cần cắm một vài cọng cỏ lên đỉnh đầu, là có thể giải thích cho hình tượng: cần bán gấp.


Lần theo tay vịn cầu thang, tôi cẩn thận đi xuống dưới, vừa mới đi xuống bậc thang, đã thấy một chiếc xe BMW màu xám đen dừng lại.


Bùi Vĩnh Diễm không nhìn tôi, anh ngồi ở ghế sau, tay phải để ở cửa kính xe, chỉ nói với tôi: "Lên xe đi."


Tôi muốn nói không cần, nhưng tài xế đã xuống xe, anh ta vừa lễ phép vừa phong độ mở cửa xe cho tôi.


Tôi không biết làm thế nào nên lên xe, ngồi bên cạnh anh ta, tôi rất băn khoăn, thật lâu sau, tôi mới thấp giọng nói: "Anh Bùi, cám ơn anh."


Bùi Vĩnh Diễm bảo tài xế lái xe đến một nhà hàng, xe dừng ở cửa, anh gọi tôi: "Xuống xe đi, ăn cơm xong rồi về."


Tôi vừa mới kháng nghị yếu ớt, anh cũng không phân bua nói: "Hiện tại em như vậy, nấu cơm thế nào? Có người mời em ăn cơm, em còn không nhanh chóng mà thừa nước đục thả câu."


Tôi nhất thời á khẩu không nói được tiếng nào.


Cuối cùng, tôi lặng lẽ bước xuống xe, vào nhà hàng cùng anh ta.


Tôi cũng không biết anh gọi cái gì, người phục vụ rất nhanh bưng tới một nồi canh hầm, tôi vừa thấy: "Canh giò heo?"


Bùi Vĩnh Diễm lấy muỗng cho tôi, khi xé lớp giấy bọc ở trên, anh ta nói nhỏ: "Anh cũng không biết bị trật chân thì nên uống canh gì, gọi điện về Hồng Kông, là người giúp việc có kinh nghiệm nói đó."


Trong lòng tôi rất cảm động, nói không nên lời, nước canh giò heo màu trắng còn sôi trào trong nồi đất, tôi nhẹ nhàng dùng muỗng khuấy đều.


Trong bữa ăn, chúng tôi không nói quá nhiều, chỉ ăn đồ của mình, anh ta ăn xong trước, sau khi ăn tối xong, anh ta dùng khăn để lau tay và miệng.


Tiếp đó nói: "Chuyện xin nghỉ việc đừng nhắc lại nữa, em làm việc cho thật tốt! Ngày mai anh phải đi đến trụ sở chính ở Bắc Kinh, vài ngày nữa mới trở về."


Tôi cúi đầu uống canh.


Bùi Vĩnh Diễm lại hỏi tôi: "Hôm qua cãi nhau với anh ta sao?"


Tôi không lên tiếng, ngẩng đầu lên, tôi nhìn vào đôi mắt của anh ta, anh nhìn tôi chằm chằm, đôi con ngươi thâm thuý chỉ chăm chú nhìn vào mắt của tôi, tôi thoáng bối rối, đành cúi đầu xuống.


Giọng anh có hơi áy náy, "Xin lỗi, đã mang đến phiền toái cho em."


Nghĩ tới chuyện tối hôm qua, tôi không khỏi có chút xúc động, không nhịn được, tôi buồn bã: "Kỳ thật, nguyên nhân ngoài ý muốn không chỉ có một."


Anh than nhẹ, trong giọng nói có một chút phiền muộn bất đắc dĩ: "Anh cũng không biết sao mình lại kích động vậy, thật có lỗi!"


Tôi lo lắng hỏi: "Về sau, chúng ta vẫn là bạn, có thể chứ?"


Anh không trả lời, thật lâu sau, mới tự giễu nói: "Anh biết có thể là vô ích, anh cũng rất rối rắm, rõ ràng không phải trẻ con, lại làm ra những chuyện trẻ con, ôm cây đợi thỏ, có phải đã sai hay không?"


Tôi xúc động xót xa.


Là anh ta tự giễu và trấn an chính mình, anh ta là một cậu ấm già có, thân phận hiển hách, lại nhìn tôi hệt như một đứa trẻ không biết làm sao mà buồn bã như vậy, tôi lúng túng không có cách nào trả lời, đối với tấm chân tình cùng sự quan tâm của anh ta, tôi ngổn ngang cảm xúc, không có khả năng đáp lại.


Đặt muỗng xuống, tôi thấp giọng nói: "Anh Bùi, khi còn ở trung học, tôi đã từng học qua một bài học, trong đó có đoạn nói như sau, đàn ông thì yêu vợ sau, phụ nữ coi trọng chồng đầu, cuộc sống có mới có cũ, giàu nghèo không được lẫn lộn với nhau."


Anh không phải người ngu ngốc, lập tức hiểu được ý của tôi.


Tôi nói: "Rất nhiều người đàn ông yêu người vợ cưới sau, nhưng người phụ nữ lại coi trọng chính là người chồng đầu tiên của mình, anh Bùi, cám ơn anh đã quan tâm tôi, chuyện thôi việc tôi sẽ không nhắc nữa, tôi sẽ cố gắng làm việc, tình bạn này với anh, tôi càng thêm quý trọng. Nhưng mà, tôi hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn tốt, không hơn."


Bùi Vĩnh Diễm nói nhỏ: "Bạn tốt!"


Bùi Vĩnh Diễm là một người khiênm tốn, anh ta không phải là công tử đào hoa chỉ giết thời gian với phụ nữ, anh có thể hiểu được lời nói của tôi.


Ngồi một lúc, rốt cục anh đứng lên, vỗ nhẹ nhàng vai tôi: "Anh đi trước, tài xế sẽ đưa em về nhà." Sau đó anh đi, chỉ để lại cho tôi một bối cảnh, tôi nhìn theo bóng anh, sững sờ buồn bã, từ bóng dáng của anh anh, tôi cũng nhìn ra một chút cô đơn và thất vọng.


Khi đi ra, người tài xế trung thành đã mở cửa xe sẵn ở trước nhà hàng, tôi vừa nhấc chân là có thể lên xe.


Tôi cảm thấy khó quá, cái mũi ê ẩm muốn khóc. Sau khi quen biết Gia Tuấn, trên phương diện tình cảm, tôi đã từng rất e sợ Gia Tuấn, trong cuộc sống, luôn có Gia Tuấn chiều chuộng tôi, việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hóa không, tôi chưa từng phải suy nghĩ nhiều, hiện tại, tình cảm vốn bình ổn đột nhiên lay động, tôi cảm thấy quá khó.


Tôi không biết ngoại trừ chồng tôi, duy trì một mối quan hệ bạn bè ở ngoài với một người đàn ông khác là như thế nào, đặc biệt là quan hệ bạn tốt, tôi rất muốn duy trì mối quan hệ giữa ông chủ và đồng nghiệp với Bùi Vĩnh Diễm, lại muốn làm người bạn tốt nhất chân thành nhất với anh ta, nhưng tôi lại có chút bất an, tôi có một dự cảm không tốt, dường như gió tuyết đã đến trước cả thời tiết sương mù, sự âm u làm cho người ta cảm thấy áp lực.


Có phải Bùi Vĩnh Diễm sẽ buông tay hay không, mối quan hệ của tôi và Gia Tuấn có thể khôi phục lại như trước? Thẩm An Ny ở một bên như hổ rình mồi, Quách Sắc lại báo thù tới cửa, tôi nên làm gì bây giờ?


Tôi tựa đầu vào cửa kính xe, kính xe lạnh lẽo, hơi thở của tôi lại là một luồng khí nóng, trên khuôn mặt tôi là một tầng sương mỏng, từ từ lan rộng ra.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Mị Hương

Mị Hương

Mị Hương thuộc thể loại ngôn tình cổ đại, truyện xoay quanh về cuộc sống của cô

23-07-2016 82 chương
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Giới thiệu: Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa

09-07-2016 74 chương
Bàn tay mẹ

Bàn tay mẹ

Khi tôi còn nhỏ, tức là cái thời chỉ thích được ngủ với bố mẹ vì có thể tránh

24-06-2016
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Thư gửi bé con

Thư gửi bé con

(khotruyenhay.gq) Con gái yêu quý của dì! Con là thiên thần nhỏ của cả nhà đấy, con

28-06-2016
Mật Mã Cuối Cùng

Mật Mã Cuối Cùng

Tên truyện: Mật Mã Cuối CùngTác giải: Ry Hanna (Lệ Quỳnh).Thể loại: Truyện Teen Hài,

27-07-2016 18 chương
Cô gái trong giấc mơ

Cô gái trong giấc mơ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Em giỏi

25-06-2016
Niềm vui

Niềm vui

Con dâu đi làm về, chưa kịp cởi giày đã nghe trong bếp tiếng mẹ chồng hậm hực: "3

28-06-2016