Tôi nhất thời ngẩn ra.
Tại sao anh ta lại hỏi tôi vấn đề này?
Cúi đầu xuống, tôi ngập ngừng: "Anh Bùi, đây là chuyện riêng của tôi, tôi không cần thiết phải trả lời anh."
"Không, tôi cần câu trả lời của cô, đối với tôi mà nói, chuyện này rất quan trọng."
bạn đang xem “36 chiêu ly hôn - Thủy Tụ Nhân Gia” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tôi ngẩng đầu, không hiểu gì cả.
Anh ta nhìn tôi, mỗi câu mỗi chữ nói rất rõ ràng: "Bây giờ anh nói với em, anh thích em, cho nên ở trong lòng em, người đàn ông khác chiếm vị trí gì, anh rất xem trọng. Anh không hy vọng trong lòng người phụ nữ mà anh thích, vị trí của người đàn ông khác chiếm giữ còn nhiều hơn anh."
Tôi liền ngẩn ra, từng chiếc xe gào thét chạy như bay băng qua bên cạnh, gió thổi ngang qua bên tai tôi, ù ù bên tai tôi.
Tôi hỏi anh ta: "Anh Bùi, anh đang nói gì vậy?"
Bùi Vĩnh Diễm nhìn tôi, ung dung bình tĩnh nói: "Anh lặp lại lần nữa, Đinh Đinh, anh rất thích em, sự bướng bỉnh của em, cá tính của em, còn có sự xảo quyệt của em, anh đều thích hết. Bởi vì anh thích em, cho nên anh mới có thể cho em cơ hội, mới tuyển dụng em, bởi vì anh thích em, cho nên anh mới có thể chú ý đến em, cũng là bởi vì anh thích em, anh mới có thể dễ dàng tha thứ khi em chỉ trích anh không nể mặt như vậy. Anh, Bùi Vĩnh Diễm, năm nay 30 tuổi, 30 năm qua, vẫn chưa có một người phụ nữ nào không thèm để ý đến anh như vậy, trực tiếp bỏ lại anh như vậy."
Lúc này tôi mới nghe rõ lời nói của anh ta, nhưng là một chút cảm giác vui mừng tôi cũng không có, tôi nghe xong cũng không hiểu ra sao cả, mở to mắt nhìn anh ta, tôi giống như đang nghe đối thoại của một vở kịch.
Suy nghĩ chút, tôi trả lời: "Anh Bùi, xin anh làm cho rõ thực tế, tôi vẫn chưa ly hôn, tôi là người đã có chồng."
"Cám ơn đã nhắc nhở, xem ra đối tượng kế tiếp anh cần nói chuyện, nên là Phó Gia Tuấn."
Anh ta nói xong, lướt qua tôi, tự mình đi về phía trước, tôi vội vàng chạy theo sau.
"Anh muốn làm gì?"
"Trước kia anh chưa gặp anh ta, cũng không hiểu biết gì về anh ta, hôm nay vừa nhìn thấy, cảm giác rằng anh ta còn có chút giá trị để chiến đấu, không tồi, có đối thủ như vậy cũng không mất mặt."
Anh ta đi nhanh về phía trước, hiện tại là anh ta đi ở phía trước, tôi đi ở phía sau: "Anh Bùi, tổng giám đốc Bùi, Bùi Vĩnh Diễm."
Anh ta quay đầu lại cười với tôi: "Sau này ra khỏi công ty, đừng gọi anh là tổng giám đốc Bùi nữa, gọn tên anh hoặc là tên tiếng Anh của anh là Kevin, anh thích nghe em gọi anh như vậy."
Tôi ngây người, nhìn anh như nhìn quỷ đầu to.
Một chiếc taxi chạy ngang qua, anh ta lập tức vẫy tay, mở cửa xe, trước tiên không phân bua gì mà nhét tôi vào trong, sau đó lại chen lên, ngồi bên cạnh tôi.
Tôi có chút tức giận: "Công ty có xe, tại sao anh không ngồi?"
"Vậy tại sao em không ngồi?"
"Tôi thích ngồi xe taxi."
Anh ta cười ha ha, bày ra một vẻ mặt gian xảo hướng về phía tôi: "Anh thì thích nhìn em."
* * *
Xe chạy đến dưới tòa nhà công ty, anh ta xuống xe trước, sau đó còn cho tôi một câu: "Em trả tiền xe, anh không mang tiền mặt."
Tôi tức giận la lên: "Làm gì có người như vậy chứ?"
Anh ta đã xuống trước, bước nhanh về phía công ty, thậm chí đi vào thang máy trước một bước, tôi chạy đến cạnh thang máy, vừa định xin anh ta chờ tôi một chút, cửa tháng máy đã đóng lại không chút lưu tình, tôi tức giận giậm chân.
Công tử nhà giàu, trong lòng tôi buồn bực, quen dùng thủ đoạn, muốn làm gì thì làm, tưởng rằng nói một tiếng với phụ nữ: anh thích em, chính là ban ơn nhiều rồi, tôi không hề cảm kích cũng không cho là thật.
Vào buổi chiều, Bùi Vĩnh Diễm lại gọi điện thoại nội bộ cho tôi: "Đinh Đinh, đến phòng làm việc của tôi một chuyến."
Lại là chuyện gì đây? Tôi buồn rầu không thôi.
Gõ cửa phòng của anh ta, anh ta gọi: "Mời vào."
Tôi vào phòng, anh ta còn đang cúi đầu viết thức gì đó, chờ đến khi tôi đứng ở trước bàn của anh ta, anh ta không ngẩng đầu lên mà hỏi tôi: "Lúc trưa, tiền xe taxi là bao nhiêu?"
"28 đồng."
"Hóa đơn đâu?"
Tôi trợn mắt nhìn anh ta: "Tôi phải lấy cái đó để làm gì?"
Dường như anh ta đang định kéo ngăn tủ lấy tiền, vừa nghe tôi nói xong lập tức cười: "Không có hóa đơn không thể thanh toán, xin lỗi, cô có thể đi xuống làm việc."
Tôi tức giận nghiến răng: "Anh bảo tôi lên đây chính là để làm trò tiêu khiển sao?"
Anh ta nháy mắt mấy cái với tôi: "Nếu mà anh nói lời ngon tiếng ngọt với em, em sẽ lên đây không?"
Tôi oán hận trừng mắt liếc anh ta một cái, trực tiếp chìa tay về phía anh ta: "Hay là anh muốn trả tiền xe cho tôi."
"Dựa vào cái gì?"
"Anh gọi xe taxi, dựa vào cái gì bắt tôi trả tiền?"
Anh ta nhìn ngang nhìn dọc, cuối cùng không nhịn được cười, nhưng vẫn lấy ví tiền từ trong túi ra, 10 đồng 10 đồng 5 đồng, sau đó kéo ngăn tủ ra tìm 1 đồng khắp nơi, rốt cục cũng tìm được 3 tờ 1 đồng, xếp từng đồng, một tờ cũng không thiếu.
Tôi không khách sáo cầm tiền lại.
Anh ta kéo dài giọng: "Cuối cùng cũng đã biết, cái giá của phô trương thanh thế chính là trả cả vốn lẫn lãi."
Tôi cũng không chút khách sáo: "Cuối cùng tôi cũng biết, sau lưng áo quần bảnh bao chính là vắt chày ra nước (vô cùng keo kiệt.)"
Anh ta chỉ cười.
Tôi tức giận nói: "Hiện giờ tôi có thể đi làm việc được chưa?"
"Đinh Đinh."
Tôi nghiêm mặt: "Thời gian của người làm thuê chỉ dùng để làm việc, theo như lời anh nói với tôi, một tháng ở trong công ty ngây ngẩn 160 tiếng, mỗi một tiếng là 15 đồng, xin hỏi anh đã làm lãng phí thời gian của tôi, tổn thất này ai bù vào?"
Anh ta đặt bút xuống, trên mặt lộ ra một vẻ tươi cười sảng khoái: "Thật không tệ, nhân viên chuyên nghiệp tốt, với biểu hiện của cô, tôi có thể cân nhắc tăng 20% lương cho cô."
Tôi hừ lạnh một tiếng: "Hơn nữa so với các đồng nghiệp khác khi vào công ty, lương thử việc của người ta cao hơn tôi 1000 đồng, chúng tôi làm cùng một công việc, đây là anh kỳ thị và chèn ép tôi."
Anh ta lại cười: "Hiện tại đã học được cách tranh thủ, không tồi, vậy theo ý của cô, tăng 30% lương. Nhưng nếu,..." anh ta rút ra một tờ giấy trong ngăn tủ, tôi nhìn thấy thì nhất thời nổi nóng.
Là bản vẽ thiết kế của tôi, trên mặt còn bị Van Andel gạch hết toàn bộ, tất cả đều là dấu chéo, dường như trên đó không hề có dấu đúng.
Tôi có chút không vui: "Đây là anh ta trả thù và làm nhục tôi, bản vẽ mắc nhiều lỗi như vậy sao?"
Bùi Vĩnh Diễm lại khôi phục lại vẻ mặt ôn hòa: "Đinh Đinh, đừng trách Van Andel gạch bản vẽ của cô, bản thảo thiết kế này của cô quả thực rất thiếu đầu óc."
Tôi nổi giận: "Vậy anh đuổi tôi đi, đuổi đi, đuổi đi."
Anh ta mang theo 1 vẻ tươi cười, nhìn tôi.
Tôi thất vọng cầm bản thảo của mình muốn ra ngoài, anh ta lại gọi tôi lại.
Tôi đành phải xoay người lại lần thứ hai.
Bùi Vĩnh Diễm đứng lên, anh ta đi đến bên cạnh tôi, gần sát tôi 20cm, đứng trước mặt tôi.
"Tối nay cùng đi ăn cơm, được không? Vì buổi trưa anh còn có chuyện chưa giải thích với em."
"Không được, tối nay tôi bận rồi, còn nữa, anh không cần giải thích, cũng không có chuyện gì đáng để giải thích cả."
"Đinh Đinh." Tay anh ta nhẹ nhàng đỡ lấy vai tôi, "Không phải em cho rằng lời nói lúc trưa của anh là nói đùa chứ?"
Tôi giả vờ thoải mái: "Lúc trưa anh nói gì? Là nhắc nhở tôi làm việc cho tốt? Tôi nhất định cố gắng."
"Tối nay anh chờ em."
"Tôi ra ngoài trước."
Trở lại chỗ làm việc, tôi ném bản thảo lên bàn, chán nản.
Trước đó còn muốn đi công tác ở Bắc Kinh, hiện tại xem lại chút năng lực ấy, quên đi, đào cái hố luyện trước hai năm đi.
Thoáng cái đến chiều, trong lòng tôi rối rắm.
Bởi vì tâm tư rối loạn, tôi đến phòng nghỉ rót nước 3 lần, lần nào cũng trong trạng thái bồi hồi, 10 phút nữa, vỗ đầu, tôi thật phiền não.
Tôi không ngừng cầm điện thoại đợi chuông reo, đợi tin nhắn, thời gian cứ tiền dần đến tam tầm, sự thất vọng trong lòng tôi càng lúc càng lớn.
Gia Tuấn trước sau vẫn không gọi điện thoại cho tôi.
Rốt cục tôi buồn bã thu lại tâm tư, tập trung sửa lại bản vẽ của mình, Bùi Vĩnh Diễm nói rất đúng, làm việc không phải vì người khác, mà là vì chính mình.
Khi đến giờ tan tầm, người khác đều về hết, tôi vẫn còn chịu khó ngồi sửa.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên hai dãy đèn trên đỉnh đầu tôi bị tắt đi một loạt, tôi ngạc nhiên đứng dậy, nhìn thấy Bùi Vĩnh Diễm và bảo vệ đang đứng ở cửa khu làm việc, bảo vệ đang định ngắt nguồn điện.
Thấy tôi còn ở đó, bảo vệ lập tức giục tôi: "Đã hết giờ làm rồi, tại sao còn chưa về?"
Tôi nhanh chóng lên tiếng trả lời: "Vâng, tôi lập tức về ngay."
Vội vàng thu dọn đồ đạc, vội vàng chạy ra khỏi chỗ làm việc, chạy đến cửa thang máy, chính là thấy Bùi Vĩnh Diễm đang đứng cạnh thang máy chờ tôi.
Thấy tôi, anh ta chỉ nói: "Sau này mình đừng tự bắt mình làm thêm giờ, thứ nhất tự làm thêm giờ, sẽ không có tiền tăng ca. Thứ hai, bình thường đến giờ tan tầm, nên về thì phải về, nếu ai cũng giống như cô vậy, chế độ và quy tắc của công ty đều là thùng rỗng kêu to."
Tôi đành thấp giọng trả lời: "Vâng, tổng giám đốc Bùi, xin lỗi."
Anh ta ho khan một tiếng: "Muốn đến nơi nào ăn cơm đây?"
Lúc này, tôi mới nhớ là buổi chiều anh ta có hẹn tôi, tôi đáp: "Tôi về nhà ăn cơm."
Anh ta nửa đùa nửa thật hỏi tôi: "Vậy quý phủ có thuận tiện chiêu đã khách không?"
Tôi trợn mắt nhìn anh ta, trong mắt anh ta có sự cố chấp, xem ra hôm nay không hẹn được tôi ra ngoài sẽ không chịu bỏ qua.
Tôi khẽ thở dài, cúi đầu.
Thang máy mở ra, chúng tôi cùng lúc bước ra.
Anh ta vẫn đặt tay trong túi như cũ, đi ở bên cạnh tôi, cách tôi không xa lắm, tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt của đàn ông, không hề có tí mùi thuốc lá nào hết, xem ra anh ta không thích mùi thuốc lá, là một người đàn ông sạch sẽ.
Đi đến cửa, gió thổi qua, tôi hít sâu một hơi.
Tài xế của Bùi Vĩnh Diễm chuẩn xác đem xe của anh ta lại đây, xe của anh ta cũng không quá khoa trương, là một chiếc BMW X5 màu đen obsidian xinh đẹp.
Mở cửa xe, anh ta để tôi lên xe trước, sau đó ngồi bên cạnh tôi, một loạt động tác, anh ta cũng không có trưng cầu ý kiến của tôi, dường như tôi chỉ là một binh sĩ nghe mệnh lệnh, anh ta là tướng quân, anh ta có thể tự ý làm chuyện này, còn tôi ngoại trừ phục tùng thì không còn cách nào khác.
Chương trước | Chương sau