Bùi Vĩnh Diễm hỏi tôi: "Thời gian còn sớm, hay là chúng ta cùng nhau đi dạo một chút?"
bạn đang xem “36 chiêu ly hôn - Thủy Tụ Nhân Gia” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tôi gật gật đầu.
Ra khỏi quán ăn là con phố nhỏ, chúng tôi đi dọc theo con phố, đi qua nơi ăn chơi xa hoa, tiếng người ồn ào, nếu là trước kia, lúc này hẳn là con phố rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng gõ của những phu canh, xách đèn lồng cảnh báo: "Thời tiết khô nóng, cẩn thận củi lửa."
Chúng tôi vừa đi, vừa nói chuyện phiếm, sau khi ra khỏi con phố, đi đến đường cái, người đi ngược, kẻ đi xuôi, lá cây trên cành đã sớm rụng hết, chỉ chừa lại cành cây trở trọi, đong đưa theo gió.
Anh ta hỏi tôi: "Đinh Đinh, tâm nguyện lớn nhất của em là gì?"
"Tôi sao?" Tôi suy nghĩ, có chút ảm đạm, kỳ thật tâm nguyện là gì, tâm nguyện rất đơn giản, trước kia chưa lập gia đình thì tâm nguyện lớn nhất của tôi là gặp một người đàn ông tốt, sau khi lập gia đình thì hy vọng làm một người vợ hiền.
Ngoài miệng tôi nói: "Hiện tại nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là nhìn thấy túi tiền dày lên, tôi hy vọng có thật nhiều tiền, tốt nhất để cho tôi một lần lãnh 500 vạn tệ, có được một cái dâ chuyền ngọc bích lớn nhất thế giới, cũng như...... xinh đẹp giống như "ngôi sao biển cả" trong Titanic, chỉ là... xác suất xảy ra vô cùng thấp, chi bằng thực tế một chút, để cho tôi thăng chức đi."
"Yêu cầu này thật ra rất dễ đạt được mà, em cố gắng một chút, nói không chừng sẽ được thăng chức."
"Thăng chức không phải là do anh phê chuẩn sao? Đi cửa sau, cũng không được à?"
Anh ta nói giỡn với tôi: "Đương nhiên là có thể, chỉ là...... xem em đi cửa sau như thế nào."
"Anh muốn thế nào? Có phải cũng hy vọng tôi giống những người khác, mỗi ngày ở trước mặt anh ca tụng công đức, khiến anh mở cờ trong bụng hay không?"
Anh ta cười, lắc đầu: "Em thật là."
Tôi cười ha ha, lại hít sâu một hơi.
"Đinh Đinh, sau này em đừng gọi anh là anh Bùi nữa, em hãy gọi tên anh Vĩnh Diễm hoặc là tên tiếng Anh của anh là Kevin, anh rất nhớ lúc em gọi tên anh."
Tôi thở dài: "Vĩnh Diễm."
Anh ta mỉm cười: "Đinh Đinh."
Hai người chúng tôi dừng lại, đứng nhìn đối phương, đèn đường rất sáng, trong ánh mắt chúng tôi dường như chỉ có hình ảnh của nhau.
Mắt đối mắt, trao nhau nụ cười, chúng tôi lại tiếp tục đi về phía trước, hoa tuyết nho nhỏ rơi ở trên mi tôi nhanh chóng tan chảy, lông mi tôi ẩm ướt, nháy mắt một cái, cảm giác lạnh thật là thoải mái.
Chúng tôi cứ tản bộ trong tuyết như vậy, không biết đi bao lâu, anh ta bỗng nhiên đưa tay qua nắm lấy tay tôi, thật cẩn thận đút vào trong túi mình. Bàn tay anh ta thật lớn, nắm tay tôi trong lòng bàn tay, độ ấm từ lòng bàn tay anh ta truyền đến, dần dần hòa tan vào từng ngón tay tôi, lan tràn đến tận trái tim tôi.
Tôi do dự một lúc, không rút tay về.
Tôi nghe anh ta nói: "Thật ra, lần đầu tiên gặp em, anh đã muốn làm quen em rồi."
Tôi đáp: "Nhưng anh không để lại số điện thoại, nếu ngày hôm sau tôi tỉnh dậy mà không đến tìm anh, tôi cũng không gặp anh trong biển người này đâu?"
"Không hẳn, trong một thành phố không lớn lắm, muốn tìm một người, chắc hẳn sẽ tìm được."
Tôi nghe xong trong lòng có cảm giác khác lạ, một thành phố không lớn lắm, muốn tìm một người, cuối cùng vẫn có thể tìm được.
Từ khi chia tay Gia Tuấn, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận sự lãng mạn của đêm, lần đầu tiên, nghe lời nói thật xúc động như thế.
Tôi khẽ nói: "Hơi mệt, về nhé!"
"Ừ."
Anh ta đưa tôi đến bên dưới nhà trọ, tôi xuống xe, anh cũng xuống xe, gọi tôi lại.
"Đinh Đinh."
"Chuyện gì?"
Anh ta đứng trước mặt tôi, rất mất tự nhiên, suy nghĩ thật lâu sau, anh ta lấy một vật từ trong túi ra, trông giống hộp trang sức.
"Anh có vật này tặng cho em."
Chương trước | Chương sau