
Những mùa đông ở lại
*Thân tặng tất cả những ai yêu quý mùa đông* *** 1, Chiều chủ nhật thứ hai của
*Thân tặng tất cả những ai yêu quý mùa đông* *** 1, Chiều chủ nhật thứ hai của
Một góc tối trong căn gác nhỏ đơn sơ, một khoảng lặng bao trùm một vùng đất "lắm
Nói đến tết hẳn không ai quên nhắc tới những loại bánh phổ biến được đồng bào
Hai con người, hai dòng suy nghĩ, tưởng rằng khác biệt nào ngờ trùng ngay tại một
"Có đôi lần, ta lỡ đem lòng mến một người dù chỉ mới lần đầu gặp gỡ, rồi chia
Từ khi còn là một đứa trẻ tôi vô cùng nhút nhát, và người luôn bên cạnh ủng hộ
Người ta thường nghĩ tình yêu thay đổi hết mọi tật xấu của con người, có tình yêu
Chúng ta đã có những năm tháng hạnh phúc như thế? Mùa hạ cùng bạn men theo bờ ruộng
Nhung không kiêng nể yêu người kém tuổi, vì dù Long kém tuổi nhưng cậu ấy rất chững
Ngược nắng, ngược gió về lại chốn xưa, nơi đó có cánh diều bay trên đồng xanh
Dành tình cảm cho một người đâu phải là điều đáng xấu hổ, cũng chẳng có lý do gì
Tình bạn có khi còn lãng mạn hơn cả tình yêu, có thể tình bạn chỉ là tình bạn mãi
Vâng. Lại là gã. Chính gã chứ không phải ai khác. Gã lại đến tìm Linh. Cứ rảnh là
Xóm tôi trước nay cũng là một xóm nghèo trong làng. Làng tôi lại là làng nghèo nhất
Người ta nói. Mỗi người đều có một khoảng trống không thể chạm đến. Khoảng
(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Suốt
Người đàn ông đó không già cũng không trẻ, không cao to, đẹp trai nhưng lại có một
Đọc truyện 7 viên ngọc rồng, ngọc rồng đã bị đánh cắp khỏi tay Baruma.
Giới thiệu: Đây là một câu chuyện xưa kể về tình yêu nồng nàn của tuổi thanh
Hôm nay, tôi và bạn, chúng ta ngồi đây chẳng để kể nhau nghe về chính mình như mọi
Tôi sinh vào năm sửu, nên bản tính lì lợm và ương bướng như trâu. Bố bảo
Đã mười bảy tuổi- cái tuổi người ta hay bảo "bẻ gãy sừng trâu", vậy mà tôi thì
(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không") "Khi một
Món quà đầu tiên Thiện tặng chị là chiếc áo màu xanh da trời. Năm chị 29 tuổi, lần
Ngày ấy, có biết bao nhiêu chuyện để giận hờn, có vô số cớ để trách