Snack's 1967
Thần y đáng yêu của Lãnh huyết nữ vương - Nam Cung Dao

Thần y đáng yêu của Lãnh huyết nữ vương - Nam Cung Dao


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 92
5 sao 5 / 5 ( 5 đánh giá )

Thần y đáng yêu của Lãnh huyết nữ vương - Nam Cung Dao - Phiên ngoại 6 - Thế thế luân hồi, khắc cốt tương tư (Hạ)

↓↓
Thế thế luân hồi.......


Một tình yêu dai dẵng chưa bao giờ đi đến kết thúc


Một tình yêu cố chấp khiến cho đến cả ma quỷ cũng phải rơi lệ


Thế thế luân hồi.......

bạn đang xem “Thần y đáng yêu của Lãnh huyết nữ vương - Nam Cung Dao” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tìm tìm kiếm kiếm, hư hư thực thực


Tâm cơ sâu nặng, cũng chỉ vì... một người....


Khắc cốt tương tư......


Một kiếp lại một kiếp


Là tưởng niệm là đau lòng


Khắc cốt tương tư.....


Một thế lại một thế


Là si cuồng là khờ dại.


Xưa nay, bất kể là nhân là yêu là ma, điều có ba hồn bảy phách. Năm xưa, lão đạo sĩ đánh tan đi hai hồn bảy phách của Dung Phượng Ca, khiến cho y vất vưởng ở trần thế suốt hai trăm năm. Nay bị hai vị hắc bạch vô thường bắt đi, hiện giờ y không thể luân hồi, cũng chẳng thể tồn tại trên trần gian, chỉ có thể là một lũ cô hồn ngẩn ngơ trong chốn u tối của địa phủ này mà thôi


Không có ánh sáng, không có mặt trời, không có hoa nở chim hót, bốn phía chỉ là sương khói dày đặc, hoang vắng tiêu điều, và nồng đậm tử khí....


Y đã ở đây bao nhiêu lâu rồi, chính y cũng không rõ, ở nơi này khái niệm thời gian dường như không tồn tại vậy. Dung Phượng Ca rũ xuống mi mắt, một thoáng thở dài, vươn cánh tay trắng muốt của mình, muốn chạm vào bất cứ một cái gì đó, nhưng hỡi ôi! Y chỉ là một phần hồn nhỏ bé, ngay khi là ma là quỷ cũng không thể được, cho nên y không thể chạm vào bất cứ một vật gì, chẳng thể cảm nhận bất cứ thứ gì, dù là cái băng giá lạnh lẽo cõi âm ty điện ngục này...


" Tiểu yêu thụ, lại đang suy nghĩ gì đâu..." Hắc vô thường, từ đằng xa thấy Dung Phượng Ca ngồi ngẩn ngơ mới lại gần hỏi. Năm đó, đem tiểu yêu thụ này trở về, nguyên khí hầu như cạn kiệt nếu không phải lão diêm vương cho y một viên trấn hồn đan có lẽ giờ này đây tiểu yêu thụ kia cũng hồn phi phách tán rồi, nhưng là dù có một trấn hồn đan, cũng chỉ có thể lưu giữ một phần hồn ít ỏi kia mà thôi. Bao nhiêu năm nay, mỗi lần y cùng Bạch vô thường lên nhân gian cũng thường tìm những mảnh hồn phách năm xưa của tiểu yêu thụ này, nhưng hầu như là thất vọng


" Hắc đại ca...." Dung Phượng Ca ngẩng đầu, nhẹ nhàng mỉm cười. Hắc vô thường chợt than khẽ, những kẻ đã quen sống bóng tối như y, chợt nhìn thấy nụ cười quá thuần khiết này của y, cũng cảm thấy thực sự.... khó mà thốt thành lời. Ánh mắt của Hắc vô thường xưa nay vốn lãnh thanh, nay chợt nhu hòa lại, y vươn tay vuốt vuốt đầu của Dung Phượng Ca, nhẹ giọng nói : " ngươi vẫn còn... nhớ người kia sao?!"


Dung Phượng Ca nghe thế, bỗng dưng cúi đầu, mãi một lát sau y mới lên tiếng, thanh âm tràn đầy quyến luyến : " sao lại không...!!" Nếu không còn nhớ thì có lẽ một phần hồn này của y, chẳng thể tồn tại được


Bởi lẽ, nếu không có chấp niệm với người kia đậm sâu như thế, có lẽ phần hồn còn xót lại của Dung Phượng Ca, đã tan thành mây khói cả rồi..


Hắc vô thường, đôi lúc thật khó hiểu, đã nhìn quen nhân sinh ấm lạnh, đã thấu hiểu sinh tử của con người, cả ngàn năm, nhưng đến bây giờ, nhìn vào tiểu yêu thụ này, đôi lúc y cũng phải nghi hoặc : " liệu... có đáng không?! Nhiều năm như vậy, nhiều năm cố chấp như thế, đáng sao chứ?!"


Mỗi lần hỏi như vậy, Dung Phượng Ca, cũng chỉ có một câu trả lời duy nhất, kiên định dứt khoát, không chút chần chừ : " đáng!" Không vì cái gì cả, nếu là người ấy, nếu là Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca điều cảm thấy đáng!!


" Năm xưa, ta cùng Bạch vô thường mang ngươi đi, ngươi không oán sao?!" Hắc vô thường bỗng dưng lại hỏi như vậy. Dung Phượng Ca ngẩn ra một chút, mới khẽ lắc đầu mỉm cười : " nếu như lúc đó, nếu không có hai người, có lẽ... ta cũng không còn tồn tại cho đến ngày hôm nay. Bao nhiêu năm như vậy, hai người vất vả vì ta như thế, sao ta lại không biết. Hai vị đại ca, ân tình này... Dung Phượng Ca, không biết đến khi nào mới báo đáp được..."


Bạch vô thường, từ bên ngoài bước vào, nghe vậy bật thốt lên : " không cần!!" Dung Phượng Ca nhẹ nhàng nở nụ cười, không nói thêm một lời nào nữa. Bạch vô thường nhìn Dung Phượng Ca, lên tiếng : " chúng ta, là nhận được sự ủy thác của người, cũng không phải tự nguyện giúp ngươi, tiểu yêu thụ! Cho nên ngươi không cần cảm thấy mắc nợ" . Hắc vô thường khẽ nhíu mày, trừng mắt nhìn Bạch vô thường, Bạch vô thường sờ sờ mũi, cười nhạt


" Nếu biết, hai người các ngươi, vĩnh viễn chẳng thể đồng sinh, hà tất phải khổ như vậy, tiểu yêu thụ! Nghe lời ta, dù ngươi chỉ là một phần hồn còn xót lại, nhưng với Trấn hồn đan, có thể bắt đầu lại từ đầu, lúc trước chẳng phải ngươi chỉ là một gốc cây lê nho nhỏ cũng tu luyện thành hình sao?! bây giờ ta đem một phần hồn của ngươi phong ấn trong một hạt giống, trồng lại từ đầu, nhất định có một ngày, ngươi sẽ lại tu luyện thành công..." Bạch vô thường phân tích. Theo như tình trạng hiện giờ thì có lẽ cách này là duy nhất mà thôi!!


" Vậy... phải mất bao nhiêu năm?!" Dung Phượng Ca cười khổ : " một ngàn năm hay một vạn năm?!" chẳng lẽ phải trở thành một gốc cây vô tri vô giác mấy ngàn năm sao, không có ký ức, không có cảm xúc?! Và... không còn nhớ chút gì về người kia sao?!


Y..... làm không được...


Thực sự.... không được........


Dung Phượng Ca ôn nhu cười, đôi con ngươi một thoáng xa xăm mở mịt, y nói : " ta đã hứa, cùng Nhan Nhan.... sẽ mãi bên nhau, không rời không khí..."


Khẽ nhắm mắt, một lát sau mới mở mắt ra, kiên định nhìn Hắc Bạch vô thường, Dung Phượng Ca bình thản nói : " Nhan Nhan đã hứa... sẽ bảo vệ ta, nhất định... Nhan Nhan sẽ làm được!!"


Hắc Bạch vô thường chợt thở dài, không rõ tiểu yêu thụ này quá mù quáng ngu ngốc hay là quá tin tưởng, tin tưởng một cách vô vọng như vậy.... Nhưng là khi bọn họ chứng kiến, khi bọn họ chứng kiến người kia, thì những suy nghĩ trong lòng của bọn họ, mờ mịt....


Người kia....


Người kia......


Thế thứ nhất, là đương triều tể tướng, quyền khuynh thiên hạ, lại cam nguyện vì tiểu yêu thụ một đời cô đơn, qua đời chỉ mới ba mươi bốn tuổi


Kiếp thứ hai, người kia lại là nữ tướng quân đầu tiên của đại lục, binh quyền nắm trong tay, lại một kiếp vì tiểu yêu thụ này, tự vẫn. Ra đi vào lúc niên kỷ hoa nhất của cuộc đời con người, chỉ mới... hai mươi sáu tuổi mà thôi....


Kiếp thứ ba...


Còn kiếp thứ ba... thì sao?!!...


Bạch vô thường đang muốn nói gì đó, thì có một thuộc hạ chạy đến, thì thầm vào tai y điều gì đó, Bạch vô thường khuôn mặt vốn trắng bạch nay càng thêm trắng, đôi con ngươi phức tạp nhìn Dung Phượng Ca. Hắc vô thường như cảm nhận được những điều suy nghĩ trong y, nhìn Bạch vô thường, thở dài : " là... người đó sao?!" Bạch vô thường gật đầu!!


Thuộc hạ vừa mới báo, kiếp thứ ba của Lạc Khanh Nhan, vừa mới kết thúc, cũng chỉ qua đời vừa lúc hai mươi bảy tuổi.... Một thế cô đơn, chết cũng là dưới tán Lê hoa, tự vẫn....


" Là... Nhan Nhan sao?!" Dung Phượng Ca hỏi


" Đúng vậy! tiểu yêu thụ... ngươi có muốn đến không?!" Hắc vô thường thở dài


"Tại sao... lại nhanh như vậy...." Dung Phượng Ca bàng hoàng hỏi, tại sao mỗi một thế của Nhan Nhan lại ngắn ngủn như vậy chứ, y không cần. Y dù rất nhớ, rất nhớ nàng ấy, nhưng là không muốn nàng ấy ra đi sớm như vậy, hà cớ gì hết thế này đến thế khác, tuổi thọ của nàng ấy lại ngắn đến như thế, điều ra đi vào lúc đẹp nhất của đời người


Nữ tử đó, mỗi một lần đầu thai điều uống mạnh bà thang nhưng không hiểu sao điều nhớ lại. Bạch vô thường khẽ nhíu mày, là vì tình quá đậm quá sâu, quên không được, dù có là vong xuyên thủy cũng không có tác dụng hay là vì Mạnh bà thang kém chất lượng không biết nữa?! +_=


"Ta không đi... không đi..." Dung Phượng Ca sắc mặt tái nhợt, y thầm thì: "nhất định là vì... là vì Nhan Nhan muốn gặp ta, cho nên mới dùng phương thức quyết tuyệt như vậy...."


" Chẳng phải ngươi luôn nhớ mong người đó sao, đến lúc gặp mặt lại không đi a.." Hắc vô thường khẽ quát. Dung Phượng Ca mím môi, đôi con ngươi đỏ ngầu, thanh âm bất giác nghẹn ngào đi lên, tức giận nói : "không gặp...!! chẳng lẽ mỗi một thế ta sẽ phải chứng kiến cảnh Nhan Nhan điều ra đi lúc còn trẻ như vậy hay sao, chẳng lẽ mỗi một kiếp phải chứng kiến Nhan Nhan dùng phương thức quyết tuyệt như thế kết thúc cuộc đời của mình?!"


Từ phẫn nộ, tức giận lại chuyển sang đau thương, thanh âm ô iếc nghèn nghẹn, nức nở ẩn ẩn quật cường : " Hắc đại ca... cầu người, cầu người... nói với nàng ấy, nói rằng... Phượng Ca đã trở thành một gốc cây vô tri vô giác rồi, nói rằng.... Phượng Ca đã quên đi Nhan Nhan rồi... đừng khờ như vậy nữa...."


Hắc vô thường, muốn an ủi tiểu yêu thụ này, nhưng lại bất lực, mấy ngàn năm nay, y đã quen lạnh lùng đối ai cũng lạnh nhạt nhưng không hiểu sao đối với tiểu yêu thụ này y lại không biết nói sao cho phải, xoay người rời đi, còn lại cũng chỉ là tiếng thở dài còn văng vẳng của y. Nguyên lai... nguyên lai... y cũng có lúc thở dài kia đấy...


Bạch vô thường cũng bước đi theo, còn lại cũng là Dung Phượng Ca ngồi đó, cô đơn tràn đầy bất lực....


Chẳng thể làm gì, cũng không thể làm được gì....


" Nhan Nhan.... ô..ô... Nhan Nhan sao lại ngốc như vậy, ngốc như vậy chứ..." y ôm mặt khóc nức nở. Mãi cho đến khi một mình, mới bật khóc thành tiếng. Nói là quên đi, lại day dứt luyến tiếc không muốn người kia quên đi mình, lại không nhẫn tâm nhìn người kia thống khổ như vậy. Dung Phượng Ca... quả thật rất muốn nổi điên, y rốt cuộc đã gây nên tội ác gì, để mà.. phải chịu đựng những chuyện như thế này nha?! Thật sự... thật sự y muốn vấn trời xanh như thế


" Hắn..... đã nói như thế sao?!" Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt nhìn Hắc Bạch vô thường. Hắc Bạch vô thường nhìn nữ nhân dù có bước xuống địa ngục nét mặt vẫn bình thản như đang dạo chơi này, không khỏi một lần rồi lại một lần đen mặt. Hai người gật đầu, theo lời của Dung Phượng Ca, nói lại với Lạc Khanh Nhan y chang như vậy, không thêm một chữ cũng chả bớt một chữ. Lạc Khanh Nhan nở nụ cười, vân đạm phong khinh : " tiểu tử đó, vẫn là... ngốc như vậy a.."


" Hắn...... có khóc nhiều không?!"


" Hắn...... có hay không vẫn thường ngẩn ngơ ngồi một mình, thoáng chốc lại nở nụ cười một cách ngu ngốc?!"


" Hắn...... có hay không tịch mịch, có hay không... cô đơn?!"


Lạc Khanh Nhan đã hỏi, hỏi rất nhiều, nhưng Hắc Bạch vô thường vẫn im lặng, không một câu trả lời, có lẽ vì không biết trả lời như thế nào. Mà Lạc Khanh Nhan vốn hỏi, cũng chẳng mong có câu trả lời từ hai vị sứ giả địa ngục này


"Phải làm như thế nào... mới có thể ở dưới này mãi mãi..." Lạc Khanh Nhan nhìn hai người mà hỏi như vậy. Hai người kia sững lại một chút, mới lắc đầu nói : " không ai có thể ở dưới này mãi mãi được, rồi cũng phải luân hồi mà thôi, không thành người cũng thành súc vật....."


" Vậy a...." Lạc Khanh Nhan nhẹ cười, khẽ nhắm mắt, thanh âm lạnh nhạt vô ba : " nói lại với hắn, hắn... dù có quên ta, cũng không quan trọng, chỉ cần ta nhớ hắn là đủ rồi, nói với hắn.... ta nhớ hắn...."


" Nói với hắn rằng, lời hứa năm đó.... Ta nhất định sẽ làm được...."


Lạc Khanh Nhan luôn biết tiểu tử ngốc đó, bên ngoài thì mềm mại nhưng bên trong thật sự rất quật cường, đôi lúc nàng cũng phải chịu thua cho nên hắn nói không gặp nàng thì nhất định sẽ không gặp, nàng cũng không ép hắn mà cũng luyến tiếc ép hắn khó xử.


Khi Hắc Bạch vô thường quay về chuyển lời của Lạc Khanh Nhan cũng là lúc nàng phải bước qua cầu Nại Hà, uống lên vong xuyên thủy để tiếp tục luân hồi rồi. Dung Phượng Ca đã đứng dưới cầu, từ rất lâu. Trên con thuyền nhỏ, vẫn lam y bào thanh nhã, vẫn mái tóc trắng muốt phiêu dật kia, vẫn đôi tử mâu xinh đẹp câu hồn người đó, chỉ có điều giờ khắc này đây, chiếc mũ rất to che đi dung nhan tuyệt mĩ đó, y đứng trên thuyền, nhìn đoàn người từ xa, lần lượt từng người bước qua cầu...


Mãi cho đến khi, nhìn bóng dáng cao gầy kia, mãi cho đến khi nhìn người kia bình thản uống xong Mạnh Bà canh, mãi cho đến khi bóng dáng người kia chỉ còn là một điểm rất nhỏ trong tầm nhìn và mất hút mãi mãi trong vòng xoáy luân hồi thiên địa, y mới luyến tiếc thu hồi tầm mắt của mình quay về đến...


Y đã cầu xin Mạnh Bà, cho Nhan Nhan của y, uống đến hai bát vong xuyên thủy, như vậy... tất cả sẽ quên đi, quên mãi mãi. Nhan Nhan của y sẽ có cuộc sống mới hoàn toàn, sẽ có người để nàng yêu thương cũng sẽ có người yêu nàng thật nhiều. Nhan Nhan sẽ hạnh phúc... thật hạnh phúc....


" Còn ngươi thì sao?!" lão thổ địa năm xưa không biết tự bao giờ lại xuất hiện bên cạnh Dung Phượng Ca, trầm giọng hỏi. Dung Phượng Ca vươn tay chạm nhẹ vào ngực trái của mình, khẽ nhắm mắt, y nói : " hình ảnh của Nhan Nhan, sẽ vẫn còn ở nơi này! như vậy.... là rất tốt, rất tốt!!"


Mỗi một kiếp luân hồi, có thể dõi theo bóng lưng của người bước qua cầu, bấy nhiêu thôi, cũng là.... Đủ rồi...


" Hài tử ngốc, thật ngốc quá...." Lão thổ địa bất giác bật cười chua chát....


Nhưng là...


Thiên tính vạn tính, cứ tưởng mọi sắp đặt của mình đã đâu vào đấy rồi nhưng Dung Phượng Ca lại không tính đến trái tim của Lạc Khanh Nhan....


Để rồi, lại hai mươi lăm năm sau, một lần nữa chứng kiến cảnh người mình yêu nhất một lần nữa ra đi, Dung Phượng Ca đã òa khóc, nước mắt rơi rất nhiều, y bật khóc lớn như một đứa trẻ. Y đã rất cố gắng, rất cố gắng học cách kiên cường. Một ngày trên dương gian bằng một năm dưới địa ngục, y đã cố gắng, cố gắng rất nhiều nhưng vì sao, vì sao mỗi lần chuyện liên quan đến người ấy, nước mắt của y lại không kiềm chế được ....?! Một lần... lại một lần....


Hắc vô thường đôi khi cũng không kiềm chế được nổi điên, rốt cuộc vong xuyên thủy là cái quái gì vậy, tại sao nữ nhân kia đã uống nhiều như vậy cũng không thể quên đi quá khứ. Nhiều lúc Hắc vô thường nghĩ, có chăng Mạnh Bà đã già đến lú lẫn nên đưa nhầm thuốc quên thành thuốc nhớ cho nữ nhân kia không nữa...


Hai người này, đến khi nào mới khiến cho hai người bọn họ thảnh thơi đây?! Bạch vô thường, một lần lại một lần than thở.....


" Hắn... lại không đến gặp ta sao?!" Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn hai 'bằng hữu' lâu năm của mình. Hắc Bạch vô thường lại lần nữa lắc đầu...


" Vậy a... tiểu tử đó, cố chấp hơn ta tưởng..." Lạc Khanh Nhan cười dài, đôi con ngươi phảng phất, là ưu sầu nhiều hơn...


" Hai người các ngươi, hà tất cố chấp như vậy chứ?!" Chịu không nỗi nữa rồi, ngay cả lãnh tình như Hắc vô thường cũng phải hét lên như vậy. Lạc Khanh Nhan khẽ cười, thanh âm bình thản vô ba : " cũng không biết nữa, có lẽ... đây là một mục đích duy nhất của cuộc đời ta chăng?! "


Từ lúc sơ ngộ năm ấy, có lẽ đã định sẵn mỗi sinh mỗi thế của nàng, điều phải vướng bận người kia rồi....


" Hắn nói, hắn đã quên ta.... Vậy.... muốn ta quên hắn, thì... hắn phải trả lại trái tim của ta kia chứ?! Phải không...."


Lạc Khanh Nhan nở nụ cười, xoay người bước đi, lại tiếp tục hành trình luân hồi của mình. Bước đến cầu Nại Hà, khẽ liếc mắt nhìn bóng dáng người kia, trên thuyền, chiếc mũ rất to che đi dung nhan quen thuộc. Đôi môi cong lên tiếu dung, ôn nhu như nước...


Đã quên...


Đúng vậy! Đã quên....


Vậy thì, tại sao mỗi một thế, cứ lại đứng dưới ấy làm gì, ngươi.... Chỉ nhìn bóng lưng của ta thôi, cũng đã thỏa mãn rồi sao?!....


Ta, lại không thỏa mãn. Dung Phượng Ca... ta chỉ có thể cho ngươi một kiếp này thôi, đến kiếp sau, dù ngươi không muốn ta cũng sẽ bắt ngươi ra gặp ta....


Bóng người đã không còn, Dung Phượng Ca cởi ra chiếc mũ, mệt mỏi cười khẽ, tiếu dung... rất nhẹ.....


Tính ra, hai người bọn họ, điều là... kẻ ngốc...


Nhất sinh nhất thế luân hồi, chẳng qua chỉ là phút giây ngắn ngủi, một cái liếc mắt giao nhau bên cầu Nại Hà mà thôi.....


Mấy ngàn năm cô đơn chờ đợi, cũng chỉ vì có thể thoáng nhìn một chút thôi, bóng lưng của người, có thể nhìn một lát thôi bóng dáng quen thuộc khiến lòng y vươn vấn từ lúc còn là bé con ấy...


Ai khờ hơn ai, ai.... Điên hơn ai kia chứ?!


Là si cuồng


Là .... Đã say... cho nên không muốn tỉnh?!...


Có lẽ, cả hai người bọn họ, điều đã say... đã say rất lâu rồi....


Say vì người.....


Dù, sau mỗi cơn say, là đau nhưng cái mông lung ngọt ngào trong khi say lại quá ngọt ngào khiến cho người ta luyến tiếc dứt bỏ chăng?! Cho nên thiên hạ này, si nhân mới nhiều như thế...


Lão thổ địa lại xuất hiện, khẽ thở dài, lão lên tiếng, thanh âm trầm thấp : " tiểu yêu thụ à! Đừng đau lòng...."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Văn án: Nàng dung mạo bình thường, bản lĩnh cũng tầm thường , chỉ cầu nhất thế

15-07-2016 1 chương
Anh trai tôi

Anh trai tôi

(khotruyenhay.gq) Thật ra anh không hề hiểu được đại học là gì, nhưng anh hiểu, em trai

27-06-2016
Tên con là Mạn Châu

Tên con là Mạn Châu

Vị bác sĩ trực tiếp đỡ đẻ cùng ê kíp hôm đó không ai kiềm được nước

25-06-2016
Hãy đợi anh em nhé!

Hãy đợi anh em nhé!

Hãy đợi anh em nhé... *** Lời cuối cùng đó anh nói với em tại phi trường như đặt

28-06-2016
Tình đơn phương

Tình đơn phương

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Gửi tặng em

24-06-2016
Để dành

Để dành

Hoá ra, người đàn ông trẻ con đó đã từng có một nỗi sợ vô hình ở tuổi

24-06-2016
Người bán tượng

Người bán tượng

Một người nọ làm tượng thần Hermes bằng gỗ và đem ra chợ bán. Không một ai đến

24-06-2016