Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong

Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 295
5 sao 5 / 5 ( 64 đánh giá )

Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong - Chương 46 - Hoa mai nhiều loạn

↓↓
Khoảnh khắc Lưu Tử Nghiệp lao đến, trong lòng Sở Ngọc muốn hét toáng lên, nhưng ngoài mặt, nàng chỉ có thể đứng im.


Bao quanh người là một vòng tay ôm chặt, thân thể Sở Ngọc vô cùng cứng ngắc. Mồ hôi theo nhau túa ra.


Sau đó sẽ không phải là ...cái gì gì luôn chứ?


Nhưng ngoài dự liệu của Sở Ngọc, Lưu Tử Nghiệp cũng không có động tác tiếp theo. Hắn chỉ lẳng lặng ôm nàng, đầu tựa lên bờ vai nàng, cả người không nhúc nhích như là đang ngủ.

bạn đang xem “Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Sở Ngọc trong lòng thấp thỏm, không biết hắn định làm gì, cũng không dám manh động, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.


Lúc trước nghĩ ra đủ mọi lý do thoái thác lung tung, giờ này thế nhưng một câu cũng không nói ra được.


Không biết là bao lâu sau, Sở Ngọc cứ đứng im chết lặng như thế, rốt cuộc Lưu Tử Nghiệp mới cất tiếng: "A tỷ, bao nhiêu ngày không đến gặp ta, có phải chán ghét ta rồi không?"


Sở Ngọc nghiền ngẫm ngữ khí của hắn, hình như không có ý chất vấn hay chỉ trích, mới chậm rãi sàng lọc từ ngữ mà nói: "Không phải như thế. Mấy ngày trước ta không được khỏe, phải nghỉ ngơi điều dưỡng, hai ngày nay mới khá hơn một chút".


"Sao lại như vậy?" Lưu Tử Nghiệp cả kinh, vội vàng buông Sở Ngọc ra, chăm chú nhìn kỹ gương mặt nàng, sau một lúc mới lo âu nói: "A tỷ, sắc mặt tỷ đúng là tái nhợt, phải bồi bổ cơ thể hơn mới được!"


Sở Ngọc thầm nghĩ, chẳng qua là bị ngươi dọa nên mới thế, không liên quan gì đến ăn nhiều hay ít thuốc bổ. Tuy nhiên nàng không nói gì, để mặc cho Lưu Tử Nghiệp kéo đến ngồi xuống bên bàn. Đồng thời, Lưu Tử Nghiệp cho gọi hoạn quan đang canh chừng bên ngoài điện, truyền khẩu dụ ban cho trưởng công chúa rất nhiều thuốc đại bổ trân quý và châu báu, tơ lụa.


Sở Ngọc nghe thấy mà da đầu run lên. Đôi chị em này hàng ngày vẫn tình cảm như vậy sao? Chỉ vì lý do cỏn con cũng ban thưởng nhiều như vậy?


Sau khi hoạn quan cáo từ, tay Lưu Tử Nghiệp một lần nữa lại bò lên ôm eo nàng, hắn ngả người nằm gối đầu lên đùi nàng.


Sở Ngọc cắn răng nghĩ thầm, tên tiểu quỷ lại nằm cái kiểu này. Nhưng động tác của Lưu Tử Nghiệp hình như cũng không dâm loạn, hắn chỉ nằm gối đầu lên đùi nàng, hít thở đều đều. Thời gian chậm rãi trôi qua, vẻ bạo ngược trên gương mặt hắn dần tản mát, nhường chỗ cho sự an tĩnh, bình thản.


Gương mặt hắn hơi tái nhợt, vẻ mặt ban đầu khó chịu dần biến thành buông lỏng thoải mái. Hắn lúc này so với ban đầu, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau. Sở Ngọc nghi ngờ người đang gối đầu lên đùi mình và vị hoàng đế trông thấy lúc đầu chỉ là hai người có bề ngoài giống nhau.


Sau một lúc thở đều thoải mái, Lưu Tử Nghiệp nói: "A tỷ, sau này tỷ phải thường xuyên đến thăm ta. Nếu tỷ không ở đây, ta rất buồn chán, chỉ muốn giết người".


Nghe câu nói này, lòng Sở Ngọc trầm xuống. Suy nghĩ vừa rồi chỉ là ảo giác, thiếu niên dáng vẻ an tĩnh, thư thái này vẫn là một tiểu hoàng đế tàn bạo, độc ác.


Sở Ngọc nghĩ thầm: biết rõ ngươi thích giết người thì ta còn tới làm gì? Tuy bên ngoài nhìn vào là tình cảm chị em hòa thuận thắm thiết, nhưng trong lòng Sở Ngọc kinh sợ không lời nào diễn tả được: không biết thiếu niên đang nằm gối đầu lên chân nàng đây đã giết bao nhiêu người? Nghe ngữ khí của hắn, có vẻ việc giết người cũng bình thường như cơm ăn nước uống. Nếu hắn tức giận, liệu có hạ lệnh chém đầu nàng?


Sắc mặt nàng trầm tĩnh, nhưng lo sợ trong lòng và sự đề phòng đặt ở mức cao nhất, có thể im lặng thì im lặng, tránh nói ra những điều không nên nói.


Sau một lúc lâu, nàng lại nghe thấy Lưu Tử Nghiệp chậm rãi mở miệng, mang theo một chút nghi ngờ: "Đúng rồi, a tỷ. Hôm nay mùi hương trên người tỷ hơi khác, không giống với trước kia".


Sở Ngọc ngẩn người, nhớ đến túi hương mà Dung Chỉ đưa nàng trước khi đi. Nghĩ đến đủ mọi lý do, cuối cùng nàng nói: "Hôm nay trước khi ra khỏi cửa ta có tắm gội qua, dùng mùi hương mới nên không giống với ngày xưa". Mùi của túi hương này với mùi hương trầm vẫn đốt trong nhà, nàng không thấy có sự khác biệt gì, thế mà Lưu Tử Nghiệp lại phát hiện ra.


"Ừm" Lưu Tử Nghiệp cũng không hỏi thêm nữa, hắn híp mắt, đầu cọ cọ trên đùi Sở Ngọc như là tìm một tư thế nằm thoải mái hơn "Mùi hương trên người a tỷ, mỗi lần ta bị nhức đầu mà ngửi được thì thấy khỏe lên rất nhiều".


Sở Ngọc thuận miệng đáp lời, nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang ngủ trên đùi mình, ánh mắt như thể nhìn thấy một sinh vật đáng sợ.


Trong truyền thuyết và cả trong lịch sử, Lưu Tử Nghiệp là một phế đế vừa hoang dâm vừa tàn bạo, nhưng lúc này như một con mèo con đã thu hồi móng vuốt, biếng nhác nằm ngủ trên đùi nàng.


Sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp theo cửa sổ tiến vào, chiếu lên hai người. Cảnh tượng này nếu ở nhà dân thường thì chẳng có gì kỳ lạ, nhưng sao có thể có trong hoàng thất?


Sở Ngọc cảm thấy rất nghi hoặc.


Nằm trong khoảnh khắc, Lưu Tử Nghiệp lại trở mình, kéo tay áo Sở Ngọc và kéo dài giọng: "A tỷ, tỷ xoa bóp trán cho ta đi. Hai năm qua ta thường xuyên bị nhức đầu, a tỷ xoa bóp trán thì ta rất dễ chịu".


Sở Ngọc trước là ngạc nhiên, sau lập tức hiểu được. Ngón tay nàng mềm nhẹ lại kiên định ấn lên huyệt Thái Dương hắn, thong thả gia tăng lực đạo. Đồng thời, mới vừa rồi chỉ là vài điểm khả nghi, dưới đáy lòng nàng hội tụ dần lên, chậm rãi hiện ra một đáp án khiến nàng kinh hãi.


Lúc nàng cáo biệt Lưu Tử Nghiệp và rời khỏi hoàng cung thì đã là hoàng hôn. Sở Ngọc đến gần cửa cung thì dừng lại, lấy từ trong ngực áo ra túi gấm của Dung Chỉ, đưa lên mũi hít thật sâu. Hương thơm biếng nhác tiến vào trong phổi, khiến nàng cảm thấy thoải mái thư giãn.


Túi hương này, có hiệu quả an thần.


Lưu Tử Nghiệp dường như mắc bệnh gì đó, thường xuyên nhức đầu, làm cho ngày thường tính tình thô bạo, động cái là giết người. Mà trong phòng Sơn Âm công chúa quanh năm suốt tháng đều đốt hương thơm, thời gian dài sẽ thấm vào người công chúa. Mùi hương này có thể thư giãn thần kinh của Lưu Tử Nghiệp, nên hắn cho rằng gặp công chúa là cảm thấy thoải mái dễ chịu, vì vậy rất hậu đãi trọng thưởng nàng ta.


Từ khi trở thành Sơn Âm công chúa đến nay, Sở Ngọc sợ trong phòng ngột ngạt hương khí nên sai người mang hết đi, thời gian qua mùi hương trên người nhạt dần. Nếu hôm nay không có túi hương của Dung Chỉ, sẽ không giúp cho hoàng đế thư giãn, thoải mái. Chẳng qua mùi hương thẩm thấu trên người khác với mùi hương trực tiếp từ túi bay ra, khiến cho Lưu Tử Nghiệp phát hiện sự khác biệt.


Sở Ngọc lưu ý đến một chi tiết: nếu hương liệu có thể giúp tâm tình Lưu Tử Nghiệp hòa hoãn, thư thái, tại sao Sơn Âm công chúa không nói, hoặc trực tiếp mang đến cho hắn dùng, tại sao cứ phải liên tục tiến cung...? Hoặc là, thực ra nàng ta cố ý không nói?!


Cố ý giấu diếm chân tướng, thậm chí, nguyên nhân Lưu Tử Nghiệp phát bệnh, cũng là bởi nàng ta?!


Tuy rằng trời đang dần chuyển mùa hạ, bắt đầu khá nóng bức, nhưng Sở Ngọc vì kinh sợ mà cảm thấy lạnh run rẩy.


Tay chân nàng lạnh băng như vừa tắm trong nước tuyết.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương
Câu chuyện cà phê

Câu chuyện cà phê

Khuya, lúc tôi gần tới chỗ đứng trên dốc nhìn về chung cư có ô cửa nhà T. trắng

01-07-2016
Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A là một truyện ngôn tình cổ đại có nội dung 18+ (truyện ngôn tình

22-07-2016 45 chương
Quy luật tự nhiên

Quy luật tự nhiên

"Mặt Trời bằng tuổi nó, hay rõ hơn là cùng lớp, chỉ khác cái Mặt Trời là nam còn nó

23-06-2016
Đổi giày

Đổi giày

Mẹ là cô dâu năm 28 tuổi. Những năm vừa thống nhất đất nước mạng người quý

30-06-2016
Con lừa và con la

Con lừa và con la

Lừa và La cùng đi đường. Hai con cùng chở hàng bằng nhau. Lừa càu nhàu là La cũng mang

24-06-2016
Đôi bạn nhiều chuyện

Đôi bạn nhiều chuyện

Audio - Huy nè? Dì ghẻ có ghẻ thật không ? - Thảo ngu quá! Môi đỏ, mắt xanh, da trắng,

28-06-2016

Duck hunt