Duck hunt
Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong

Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 295
5 sao 5 / 5 ( 46 đánh giá )

Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong - Chương 249 - Quan Thương Hải thật giả

↓↓
Lúc Vương Ý Chi đưa Sở Ngọc về thì đã là tối muộn.


Hai người tạm biệt ở trước cổng. Sở Ngọc nhìn đường phố tối đen, thầm nghĩ: đã muộn như vậy, có lẽ Quan Thương Hải ngủ rồi, tốt hơn hết là để sáng mai sang hỏi ý kiến hắn.


Lúc Sở Ngọc đi vào Sở viên, cổng lớn đóng lại, ý cười trên mặt Vương Ý Chi hơi hơi ngưng đọng. Hắn đứng một lúc lâu, rồi bước tới trước cổng nhà bên cạnh – ngôi nhà không có biển hiệu, nhẹ nhàng gõ cửa.


Màn đêm bao phủ, xung quanh tối đen yên tĩnh, Vương Ý Chi cũng không gấp gáp. Hắn nhàn nhã đứng đợi ở ngưỡng cửa, gió nhẹ thổi khiến tà áo và vài sợi tóc khẽ tung bay. Một lát sau, bên trong truyền ra tiếng hỏi dè chừng: "Xin hỏi, ai ở ngoài cửa đó?"

bạn đang xem “Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vương Ý Chi khẽ cười, thản nhiên đáp: "Nhờ ngươi đi báo với chủ nhân, là có cố nhân ở Giang Lăng – Vương Ý Chi tới chơi!" Nói chuyện phiếm với Sở Ngọc một lúc, hắn biết Quan Thương Hải ở sát cạnh nhà nàng.


Có tiếng bước chân người kia rời đi, không lâu sau liền quay trở lại, lần này ra mở cửa, cúi người thi lễ: "Xin mời đi theo tại hạ, chủ nhân của tại hạ đang chờ trong kia!"


Đi theo tên gia nhân vào tiền sảnh, Vương Ý Chi liếc mắt một cái liền thấy Quan Thương Hải đang ngồi dựa trên chiếc ghế chủ nhà. Hắn mặc quần áo trắng, bên ngoài khoác hờ hững một chiếc áo choàng xám, trên mắt vẫn là băng vải tỏa ra mùi thuốc như hồi sáng.


Nghe thấy tiếng bước chân Vương Ý Chi tới gần, Quan Thương Hải mỉm cười: "Ý Chi muộn như vậy mà còn đến, là vì trách ta ban ngày rõ ràng biết ngươi, mà lại không gọi một tiếng sao?"


Vương Ý Chi nghe vậy giật mình, cẩn thận quan sát Quan Thương Hải. Khác với ban ngày, bây giờ hắn lại cảm thấy đây đúng là Quan Thương Hải...Chẳng lẽ bởi vì lâu ngày không gặp, cho nên ấn tượng về người này trở nên khác lạ, mới tạo nên hiểu lầm lúc ban ngày?


Dù hắn có thể hiểu lầm, nhưng vì sao Quan Thương Hải không chủ động nhận ra hắn?


Thấy Vương Ý Chi vẫn không nói gì, Quan Thương Hải biết hắn đang nghi ngờ điều gì, cũng không giải thích, chỉ mỉm cười điềm nhiên, mặc cho đối phương tùy ý phán đoán.


Bây giờ là Quan Thương Hải thật, chứ không phải Dung Chỉ đóng giả. Hắn và Dung Chỉ được gia nhân thông báo là có Vương Ý Chi đến. Đôi huynh đệ trong bụng hiểu rõ vì sao hắn đến, cho nên hàng thật bị đẩy ra tiếp khách.


Sở Ngọc không kể cho Vương Ý Chi biết về quan hệ của Dung Chỉ và Quan Thương Hải. Vì vậy, dù Ý Chi có thông minh nhạy cảm cỡ nào cũng không nghĩ đến chuyện hai người này cấu kết.


Âm thầm suy đoán một hồi, rốt cuộc Vương Ý Chi có thể khẳng định Quan Thương Hải trước mặt là hàng thật giá thật. Mọi nghi ngờ tan biến, hắn cười hì hì: "Xin lỗi xin lỗi, hôm nay khi bất ngờ gặp huynh, ta nghi ngờ huynh là giả, cho nên làm như không quen biết. Bây giờ đã đến tận cửa để chứng thực, mong Thương Hải huynh không lấy làm phiền lòng!"


Vương Ý Chi hoàn toàn có thể che giấu lời nói thật lòng, nhưng từ trước đến giờ hắn vốn không phải kiểu người đầy bụng tâm cơ, thâm trầm không biểu lộ ra ngoài. Hắn cảm thấy lần này đã nghi oan cho người bằng hữu thì thản nhiên nhận lỗi, trước hết bởi bản tính thẳng thắn, thứ hai là vì biết Quan Thương Hải sẽ không để bụng.


Quan Thương Hải cười trừ.


Hai người nói cười vài câu. Mục đích đã đạt được, Vương Ý Chi liền đứng dậy cáo từ, tất nhiên là Quan Thương Hải tiễn ra đến tận cửa.


Tiễn khách rồi, Quan Thương Hải trở lại phòng. Khi Vương Ý Chi đến, hắn và Dung Chỉ đang chơi cờ, bây giờ Dung Chỉ vẫn ngồi bên bàn cờ như cũ. Nghe tiếng hắn khuấy động quân cờ, Quan Thương Hải cười cười: "Dung Chỉ sư đệ, suýt nữa thì ta khai ra ngươi!"


Lòng Ý Chi khoáng đạt trong sáng như gió như trăng, chiếu lên hắn khiến hắn cũng suýt chút nữa thản nhiên nói thẳng ra chân tướng sự việc. Nhưng Quan Thương Hải vốn cũng không phải kiểu người dễ xúc động nhiệt huyết, trong lòng khẽ dao động một giây lát mà thôi.


Giữa Vương Ý Chi và Dung Chỉ, hắn vẫn lựa chọn bảo vệ Dung Chỉ.


Dung Chỉ hơi ngẩn người, rồi buông mắt thản nhiên: "Đa tạ Thương Hải sư huynh! Chúng ta tiếp tục ván cờ!"


Đây là giao ước từ xưa của bọn họ. Vừa rồi đang chơi dở phải ra tiếp khách, Quan Thương Hải cũng không lo Dung Chỉ gian lận trên bàn cờ. Về phương diện này, bọn họ không bao giờ sử dụng thủ đoạn hạ lưu. Huống chi, từng đường đi nước bước của ván cờ đã sớm khắc sâu vào trí nhớ hắn.


Hai người chơi cờ khá muộn, mỗi nước đi phải suy nghĩ rất lâu. Mãi cho đến quá nửa đêm, Dung Chỉ mới giành được chút ưu thế và chiến thắng.


Yên lặng chăm chú nhìn bàn cờ trong khoảnh khắc, Dung Chỉ thu dọn quân cờ.


Tay cờ của Quan Thương Hải không tiến bộ hơn trước, còn bản thân hắn thì không chơi kém đi. Thao tác tính toán vẫn mạnh mẽ vững vàng như trước. Nhưng... so với trước đây, hình như ở đâu đó xuất hiện một số thứ ngoài ý muốn...


Quan Thương Hải thở dài: "Ván này xóa bỏ, tâm trí ngươi không đặt ở ván cờ! Lúc khác chúng ta đấu tiếp!"


Dung Chỉ mặt không biểu tình nhắc nhở: "Thương Hải sư huynh, ván này vẫn là ta thắng!" Đừng hòng ăn gian!


Thương Hải cười ha ha: "À phải, ta quên!"


Đôi huynh đệ chơi xong một ván cờ liền về phòng ngủ. Sáng sớm hôm sau, vẫn còn trong giấc mộng êm ái, bỗng Quan Thương Hải nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Thính lực hắn tuyệt hảo, rất dễ dàng nhận ra là tiếng bước chân của Sở Ngọc. Biết là nàng tới tìm Dung Chỉ, hắn cũng lười để ý, lại trở mình ngủ tiếp.


Một năm qua Sở Ngọc thường xuyên tới tìm "Quan Thương Hải", dường như coi đây là ngôi nhà thứ hai của mình. Nàng là khách quen đến nỗi bây giờ đến nhà không cần thông báo, cứ trực tiếp bước vào.


Một lát sau tiếng bước chân Sở Ngọc đã ở bên cửa, tiếng đập cửa xen lẫn tiếng hỏi: "Quan Thương Hải, huynh có trong đó không?"


Quan Thương Hải hàng thật tất nhiên không trả lời. Nhưng một lúc sau, vẫn không nghe thấy Dung Chỉ đóng giả hắn cất tiếng.


Quan Thương Hải biết rõ, thính lực của Dung Chỉ tuy không bằng hắn, có thể lấy tai thay mắt, nhưng cũng cực kỳ linh mẫn, nếu không sao có thể đóng giả hắn lâu như vậy mà không lộ sơ hở? Lại thêm bản tính của Dung Chỉ, đang ngủ mà chỉ cần gió khẽ thổi cũng khiến hắn tỉnh lại. Có người gọi to như vậy mà không đáp lời, thật sự là bất thường!


Trong lòng nghi ngờ, Quan Thương Hải không nghĩ gì đến ngủ nghê nữa, xoay người xuống giường, xuyên qua gian chính đến một phòng ngủ khác. Hắn cảm thấy, Dung Chỉ đang nằm trên giường, hình như không động đậy.


Căn bệnh quái ác lại phát tác lần thứ hai, hơn nữa lần này hình như nghiêm trọng hơn. Cả người không hề nhúc nhích, không nghe thấy một âm thanh dù nhỏ nhất nào.


Sống cùng một năm, Quan Thương Hải đếm được hết số lần phát bệnh của Dung Chỉ, nên lúc này cũng không kích động. Hắn bay nhanh tới bên giường, một tay giữ vai Dung Chỉ, một tay nắm lại thành quyền đánh vào khắp các khớp trên cơ thể sư đệ của mình, liên tục không ngừng nghỉ.


Phương pháp này là do hắn và Dung Chỉ cùng thảo luận nghĩ ra, tuy không chữa được tận gốc nhưng có thể giảm bớt thời gian bệnh phát tác, giúp Dung Chỉ mau chóng khôi phục trạng thái bình thường.


Có điều trong lúc chuyên tâm, hắn quên mất Sở Ngọc vẫn đứng ở ngoài gõ cửa.


Sở Ngọc gõ một hồi không thấy ai ra mở cửa, lại nghe có tiếng động bên trong, liền đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến chỗ phát ra âm thanh.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương
Ánh trăng và anh

Ánh trăng và anh

Tôi chua xót cho tình cảm của mình. Ánh trăng bao trùm lên thân hình nhỏ bé của tôi, tôi

01-07-2016
Lạc Lối Mê Cung

Lạc Lối Mê Cung

Đây là một truyện teen thuộc thể loại Twilight Saga đồng nhân, xuyên không, huyền

21-07-2016 12 chương
Mương rộng hào sâu

Mương rộng hào sâu

Hồi đầu cũng không ai nghĩ tới chuyện làm một ranh giới giữa hai nhà. *** Con mương

24-06-2016