Old school Easter eggs.
Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong

Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 295
5 sao 5 / 5 ( 61 đánh giá )

Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong - Chương 209 - Bắn quỷ ở trúc đường

↓↓
Trong ngoài đại điện giữa rừng trúc, treo rất nhiều cờ phướn và bùa chú, trên đó vẽ những ký hiệu ngoằn ngoèo mà Sở Ngọc xem không hiểu. Lát sau, thái giám Hoa Nguyện Nhi vào bẩm báo, các pháp sư đã tập hợp đông đủ, đang cùng Thiên Như Kính đứng đợi ở bên ngoài.


Thiên Như Kính cũng ở đây?


Sắc mặt Sở Ngọc càng khó coi. Nàng ngẫm nghĩ, vấn đề thời gian không phải là chủ yếu, chỉ khác một con số thôi. Quan trọng là, những người hàng ngày bảo vệ cho sự an toàn của Lưu Tử Nghiệp đều không có ở đây, chỉ còn lại vài người hầu. Việc canh phòng xung quanh lơi lỏng. Thế nhưng Thiên Như Kính lại ở giữa đám pháp sư, chẳng lẽ chuyện này do một tay hắn chỉ đạo?


Sở Ngọc và Lưu Tử Nghiệp cùng bước ra khỏi nội điện. Lúc này đã là buổi tối. Rừng trúc bên ngoài nội điện tối om. Tuy ở ngoài bìa rừng có treo đèn lồng, nhưng chiếu sáng không xa. Ánh sáng thỉnh thoảng chớp lên cành lá trúc, tạo những hình ảnh giao thoa động đậy trên mặt đất, rất giống bóng ma quỷ, khiến cho không khí càng thêm âm trầm quỷ quái.

bạn đang xem “Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Sở Ngọc liếc mắt một cái cũng có thể nhận ngay ra Thiên Như Kính đứng giữa đám pháp sư. So với đám pháp sư lòe loẹt năm màu sáu sắc, Thiên Như Kính mặc y phục tím, trông đơn giản mộc mạc nhất.


Sở Ngọc xin phép Lưu Tử Nghiệp, rồi tiến thẳng về phía Thiên Như Kính, nắm chặt lấy tay áo hắn: "Đây là trò do ngươi bày ra phải không?"


Thiên Như Kính nhìn nàng chằm chằm, nhưng không mở miệng. Gương mặt hắn hơi xanh xao gầy guộc, vì thế càng làm nổi bật cặp mắt trong trẻo như nước hồ thu, trong đáy mắt dường như có điều muốn nói.


Thấy Thiên Như Kính im lặng, Sở Ngọc càng tức giận, nghiến răng hỏi tiếp: "Hôm nay là ngày hai mươi bảy, trong sách sử ghi rõ là ngày hai mươi chín. Ngươi ra tay sớm không sợ trái với thiên thư sao?"


Cuối cùng Thiên Như Kính cũng mở miệng: "Ta không biết vì sao thời gian lại sai lệch hai ngày. Điều này vốn không phải do ta!" Lúc hắn tới đây, trong lòng cũng nghi hoặc...Hay là...


Đó chính là ý trời?


Sở Ngọc nghe vậy ngẩn người, không nhịn được tiếp tục truy hỏi: "Thật sao?" Thật sự không phải do hắn?


Thiên Như Kính thản nhiên nói: "Lúc này, ta còn lừa nàng làm gì?"


Hai người đứng riêng một góc trong rừng trúc, khe khẽ nói chuyện. Trên mặt đất lạnh cứng, bên cạnh những gốc trúc vẫn còn một ít tuyết chưa tan. Màu tuyết trắng lấp lóa phản xạ ánh trăng nhàn nhạt, tạo nên bầu không khí hư ảo diễm lệ của đêm trăng trong rừng trúc. Mà khuôn mặt tái nhợt của Thiên Như Kính cũng như bao phủ một màn sương mờ ảo.


Sở Ngọc trầm mặc một hồi, bỗng nhiên cất tiếng: "Bây giờ nếu ta cảnh báo cho bệ hạ, có lẽ bệ hạ sẽ không chết!" Bây giờ nhắc Lưu Tử Nghiệp tăng cường phòng vệ, chuyển đến một nơi an toàn hơn, xử tử ba vị vương gia. Như vậy...cơ hội thay đổi lịch sử, xoay chuyển càn khôn đang ở ngay trước mắt.


Vừa rồi Lưu Tử Nghiệp mặc thêm áo cho nàng, chịu khó lấy lòng nàng một cách vụng về, khiến cho đáy lòng nàng không khỏi dâng lên cảm giác dịu dàng ấm áp. Nàng không thể trơ mắt nhìn hắn chết. Cho dù Lưu Tử Nghiệp có hàng ngàn điều không tốt, nhưng hắn là em ruột của thân thể này, lại chân thành yêu quý nàng. Vừa rồi Sở Ngọc đã định rời đi, nhưng sắp đến giờ quyết định, nàng lại không nhẫn tâm.


Khuôn mặt Thiên Như Kính vẫn dửng dưng lạnh nhạt như trước, hắn nói với vẻ hơi thẫn thờ: "Tùy nàng!" Lưu Tử Nghiệp mặc y phục đen, trên mặt vải thêu hoa văn chìm, vẻ mặt hắn nghiêm túc trang trọng. Đứng hai bên là hai thái giám Hoa Nguyện Nhi và Huyền An. Một kẻ cầm cung bằng gỗ đào, một kẻ cầm túi mũi tên làm từ cây gai. Nghe nói, cung làm bằng gỗ đào, tên làm bằng cây gai có thể trừ tà tránh hung, bắn trúng ma quỷ. Đây là một trong những nghi thức quan trọng mở màn cho buổi lễ cầu cúng.


Trước đây Sở Ngọc đã từng dùng chuyện ma quỷ để dọa nạt Lưu Tử Nghiệp, cho nên bây giờ không thể lật lọng nói không có quỷ. Nàng chỉ bước đến hỏi: "Sao tự nhiên bệ hạ lại muốn đuổi quỷ?" Nàng vẫn không hoàn toàn tin tưởng lời Thiên Như Kính, muốn hỏi chính Lưu Tử Nghiệp, liệu có phải là tên thiên sư kia bày ra trò cúng bái này không?


Lưu Tử Nghiệp ấp úng một hồi, nhưng nghĩ nếu không nói thì Sở Ngọc cũng biết, cuối cùng chậm chạp mở miệng. Tuy hắn tàn bạo ngang ngược, nhưng lại sợ ma quỷ. Nhiều ngày qua hắn liên tục gặp ác mộng, thường xuyên mơ thấy Phấn Đại và các cung nữ bị giết quay về đòi mạng, khiến hắn sợ mất hồn mất vía nên mới nghĩ ra cách cúng bái hành lễ này.


Hắn vốn không hề để tâm thương xót gì những người bị giết, nên càng nói càng không kiêng dè, và không nhận ra sắc mặt Sở Ngọc thay đổi, ánh mắt nàng ngày càng trở nên lạnh lùng.


Phải rồi!


Sở Ngọc lạnh lẽo nhìn Lưu Tử Nghiệp, trong lòng thầm nói: Phải rồi, sao nàng có thể quên mất? Tuy trước mặt nàng, Lưu Tử Nghiệp là đệ đệ yêu thương tận tình chăm sóc, nhưng với người khác, hắn là tên bạo chúa khát máu ngang ngược.


Hắn giết bốn đứa trẻ vô tội, giết Mặc Hương, hại chết Phấn Đại, cũng gián tiếp giết chết hơn một trăm người của nàng.


Nhiều máu tươi như thế, làm sao mà rửa sạch nổi?


Chẳng qua hắn đối tốt với nàng một chút, thế là nàng có thể quên hết những mạng người vô tội kia sao?


Sở Ngọc lẳng lặng nhìn Lưu Tử Nghiệp, lồng ngực vừa mới ấm áp một chút, lại lập tức trở nên lạnh buốt.


Lưu Tử Nghiệp chỉ huy nhóm pháp sư bắt đầu làm phép. Thiên Như Kính lúc này cũng bước tới, đứng bên cạnh hoàng đế. Sở Ngọc há miệng mấy lần nhưng không thể thốt nên lời. Cuối cùng, nàng hướng về phía hắn cáo từ: "Bệ hạ, ta cảm thấy không được khỏe, xin phép về phủ trước để nghỉ ngơi!"


Vừa nghe Sở Ngọc không khỏe, Lưu Tử Nghiệp liền quên hết chuyện đuổi quỷ. Hắn định cho gọi ngự y, nhưng Sở Ngọc ngăn lại, liên tục cam đoan là mình chỉ bị lạnh một chút, về nhà ngủ một giấc là sẽ khỏe thôi.


Vừa đi được hai bước, Sở Ngọc bị Lưu Tử Nghiệp gọi lại: "A tỷ!"


Nàng quay lại, nhìn thấy mắt hoàng đế đỏ lên, rõ ràng phản ánh sự lo âu: "A tỷ, sau này đừng rời bỏ ta, được không?"


Sở Ngọc sửng sốt, buột miệng đáp: "Được, sẽ không rời bỏ người, nhất định sẽ không!"


"Không lừa ta chứ?"


"Ừ, không lừa người!" Nàng khẳng định chắc chắn.


Nghe Sở Ngọc cam đoan, Lưu Tử Nghiệp nhẹ nhàng thở ra, an tâm ngồi xuống tiếp tục xem các pháp sư đuổi ma quỷ. Nàng không để Lưu Tử Nghiệp cho người dẫn đường, mà tự mình đi theo con đường quen thuộc ra khỏi cung, trên người vẫn còn khoác chiếc áo lông của hắn. Dọc đường, thỉnh thoảng tuyết vẫn bay lất phất.


Rất nhanh đã đến gần cửa cung. Đến chỗ rẽ, Sở Ngọc bỗng nghe thấy tiếng quát của Hà Tập: "Ai đó?" Nàng giật mình dừng bước, nhưng nghiêng tai lắng nghe mới phát hiện, vừa rồi hắn không nói với mình.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương
Em còn yêu anh không?

Em còn yêu anh không?

Lúc nửa đêm, máy di động của cô gái có tin nhắn mới, cô lười biếng bò dậy khỏi

23-06-2016
Mắt kính

Mắt kính

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Anh là

25-06-2016
Hoa hồng có gai

Hoa hồng có gai

Cuộc sống của cô là những trang sách mở, bất cứ ai nhìn vào đó cũng có thể soi

29-06-2016
Ghen...

Ghen...

Trên đời này, nếu có cuộc thi coi ai ghen tuông dữ nhất thì chắc vợ tôi thể nào cũng

29-06-2016
Vì nó là bạn cháu

Vì nó là bạn cháu

Audio - "Tôi nghe câu chuyện này ở Việt Nam và người ta bảo đó là sự thật. Tôi không

01-07-2016
Em Đã Là Thiên Thần

Em Đã Là Thiên Thần

Tên truyện: Em Đã Là Thiên ThầnTác giả: mrxau (vozer)Thể loại: Truyện Teen, VOZTình

22-07-2016 22 chương
Cô dâu mạo danh - Kinny

Cô dâu mạo danh - Kinny

Giới thiệu: Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương. Năm tôi 10t ba mẹ

13-07-2016 33 chương