XtGem Forum catalog
Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong

Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 295
5 sao 5 / 5 ( 31 đánh giá )

Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong - Chương 206 - Nhiều điều chưa biết

↓↓
"Gọi ta đến làm gì?" Vì trời lạnh, người đó mặc áo khá dày, và chắc phải đợi một lúc rồi nên giọng điệu có chút bực bội: "Ta còn bận làm việc do công tử giao phó, ngươi có việc gì thì nói nhanh lên!"


Hoa Thác thở dài: "Ngươi chẳng cần làm gì nữa, vì Thiên Như Kính đã chịu xuất thủ cứu A Chỉ. Bây giờ tình trạng hắn đã chuyển biến tốt hơn!" Hắn kể lại toàn bộ sự việc cho người kia nghe.


Hoa Thác không biết Thiên Như Kính đã làm gì, lúc bước vào phòng thấy cảnh tượng cả giường ướt sũng máu rất khủng bố. Nhưng lúc bắt mạch Dung Chỉ, thì thấy mạch đập của hắn rất mạnh mẽ vững vàng, một hiện tượng chưa từng có trong suốt những năm qua. Có bệnh lâu cũng thành thầy thuốc, Hoa Thác từng bị nội thương vài năm, đã học được khá nhiều y thuật. Tuy không thể so với Dung Chỉ, nhưng chuyện cơ bản như bắt mạch thì không có gì đáng kể với hắn.


Người kia lãnh đạm hỏi: "Thế là thế nào? Ngươi gọi ta ra chỉ để nói những chuyện này sao? Chỉ cần công tử chưa tỉnh lại, ta tuyệt đối không dừng tay. Ngay cả khi công tử tỉnh lại, chắc chắn cũng sẽ vui với những gì ta làm được!"

bạn đang xem “Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hoa Thác hỏi băn khoăn: "Rốt cuộc công tử sai ngươi làm việc gì vậy? Các ngươi toàn trao đổi ám hiệu bí mật, ta chẳng hiểu gì cả!" Hắn vốn lo cho tính mạng của Dung Chỉ nên không để ý lắm đến chuyện này, nhưng bây giờ Dung Chỉ đã qua cơn nguy hiểm, một lần nữa nghi vấn quay trở lại.


Người đó ngẫm nghĩ, cảm thấy Hoa Thác cũng xem như tâm phúc của Dung Chỉ, lại có võ công cao cường, nếu được hắn giúp đỡ thì công việc sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, bèn trả lời: "Công tử đến từ Bắc Ngụy!"


Vừa nghe câu này, tay Hoa Thác khẽ run lên, nhưng người kia không phát hiện ra.


Người kia tiếp tục nói: "Mấy năm qua, công tử đã sắp xếp các tâm phúc, tướng lĩnh và binh lính ở Nam triều, còn có các mưu sĩ bí mật dưới trướng của các thân vương..."


Hắn càng nói càng cao giọng, dường như đang trong men say hưng phấn không thể kiềm chế được. Sau khi biết toàn bộ kế hoạch và cách thức bày binh bố trận của Dung Chỉ, hắn không khỏi khâm phục và say mê. Thế mới gọi là mưu tính, sắp xếp đến từng chi tiết nhỏ nhất để tránh "rút dây động rừng". Dần dần từng chút một, chỉ cần thêm bước cuối cùng là có thể nắm trong tay một nửa giang sơn.


Lúc Dung Chỉ suy yếu nhất, sinh mạng "ngàn cân treo sợi tóc", nhưng phía sau lại là đao kiếm sắc bén, sóng trào cuồn cuộn.


Dù không hề bước chân ra khỏi cửa, dù đang hôn mê bất tỉnh, nhưng từng giây từng phút hắn vẫn có thể giết người, có thể lật ngược ván cờ.


Người kia kể đến đoạn dụ dỗ Lưu Úc và thuộc hạ mưu sát Lưu Tử Nghiệp, sau đó sẽ lập một vị thân vương khác lên với danh nghĩa thảo phạt quân phiến loạn, sắc mặt Hoa Thác khẽ biến: "Như thế chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn sao?"


Người kia không đồng tình: "Loạn thì cứ để cho loạn đi, có liên quan gì đến chúng ta đâu? Vương triều họ Lưu càng loạn thì càng có lợi cho chúng ta chứ sao?"


Hoa Thác cũng rất là để ý: "Nếu Nam triều đại loạn, há chẳng phải là thời cơ tốt cho Bắc Ngụy xâm lược?"


Người đó cười nói: "Chính là tạo cơ hội cho Bắc Ngụy xâm lấn đó! Nếu thiên hạ đại loạn, chỉ khi công tử tỉnh lại mới có thể ổn định cục diện. Lúc đó sẽ dùng sự an nguy của quốc gia để uy hiếp Thiên Như Kính, bắt hắn cứu công tử, như vậy chẳng phải là kế sách tuyệt vời sao?" Tuy hắn không hiểu làm sao có thể "cải tử hoàn sinh", làm sao Dung Chỉ có thể xoay chuyển càn khôn, nhưng hắn cực kỳ tin tưởng. Nếu Dung Chỉ nói có thể, thì nhất định là có thể.


Nếu dùng một vài người để uy hiếp thì giá trị quá thấp, Dung Chỉ trực tiếp đem vận mệnh của cả quốc gia làm con tin để uy hiếp Thiên Như Kính. Thế cục quốc gia hỗn loạn không phải là điều mà Thiên Như Kính có thể dùng năng lực bản thân để xoay chuyển được.


Kết hơp tất cả các thông tin, Dung Chỉ đã nghiên cứu cẩn thận về Thiên Như Nguyệt và Thiên Như Kính. Hắn phát hiện ra, thứ duy nhất có khả năng ảnh hưởng đến bọn họ là đại cục giang sơn này. Vậy thì, hắn lợi dụng luôn cái gọi là đại cục để đánh một ván cờ oanh liệt.


Người kia cúi đầu, không khỏi mỉm cười. Mỗi khi ngẫm kĩ toàn bộ kế hoạch của Dung Chỉ, hắn đều cảm thấy kính sợ tự đáy lòng. Dung Chỉ và hắn chênh lệch không phải ở mưu kế cao thấp, mà là ý chí tầm nhìn. Nếu hắn chỉ là một chén nước, thì Dung Chỉ là biển lớn.


Thủ pháp ngoan độc mà hào sảng, trực tiếp lấy tiền đồ của cả một quốc gia để phục vụ cho mạng sống của mình.


Ai dám chơi một ván cờ khổng lồ như vậy?


Người đó đang nói, bỗng sau gáy truyền đến cơn đau đớn. Hắn quay lại, thấy Hoa Thác vừa dùng tay làm kiếm, chém xuống gáy hắn, khuôn mặt lạnh lùng.


"Ta không thể để ngươi làm như vậy!" Hoa Thác nói khẽ: "Nếu Dung Chỉ chưa được cứu, có lẽ ta sẽ đồng ý với ngươi đánh bạc một phen. Nhưng tình hình đã khác rồi! Dù chi là ngọn cỏ thấp hèn, ta cũng là người Nam triều. Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi gây đại loạn, khiến cho Bắc Ngụy có cớ xâm lăng!"


Dừng một chút, hắn lại tiếp lời: "Vừa rồi ta chưa nói với ngươi, công chúa đã dùng cách gì để thuyết phục Thiên Như Kính. Dù ngươi biết, e rằng cũng sẽ không cảm kích. Nhưng nàng đã đối đãi với Dung Chỉ hết lòng, chí ít ta cũng phải báo đáp chút gì đó. Lần này xem như vì công chúa, ta không thể để ngươi hành sự đắc ý!" Hắn đã chính mắt nhìn thấy kẻ này hành động, nếu để tiếp tục e rằng hậu quả khôn lường.


Hoa Thác biết người kia đã bị đánh ngất xỉu, lúc này không thể nghe thấy lời hắn nói. Nhưng hắn vẫn không ngừng lời, có lẽ không phải để nói chuyện, mà để tự trấn an tâm tư đang dao động của mình: "Đợi Dung Chỉ tỉnh lại, ta sẽ xin lỗi hắn. Nhưng ta cũng muốn hỏi hắn một vài chuyện, nếu không lòng ta không thể nào bình an được!"


"Công chúa đã từng nói với ta...nói cũng đúng...Ta thực sự chưa hiểu lắm về Dung Chỉ!" Không muốn nói, những gì thật sự hiểu chỉ như hai bàn tay trắng.


***


Chuyện xảy ra trong Sở viên hoang phế, Sở Ngọc hoàn toàn không biết gì cả. Nàng cũng không biết mình đã ảnh hưởng gián tiếp đến ai, đến chuyện gì, và bởi vậy đã tác động ngược trở lại bản thân mình thế nào.


Dung Chỉ vẫn ngủ mê man, hàng ngày dùng thuốc bổ để duy trì sinh mệnh. Nhưng kỳ lạ là, hắn không gầy yếu đi, mà ngược lại theo thời gian càng ngày càng có những biến chuyển tích cực không ngờ được.


Gương mặt hắn không thay đổi nhiều, ngũ quan vẫn như vậy. Nhưng vầng trán hơi giãn ra, giống như phượng hoàng bị giam hãm trường kỳ, rốt cuộc đã được tự do sải cánh.


Gương mặt hắn vẫn trắng như tuyết, nhưng lại hồng hào sáng ngời, như kim loại quý, bảo ngọc đã qua mài giũa, tỏa sáng rực rỡ.


Có những lúc Sở Ngọc ngắm Dung Chỉ, cũng không khỏi ngây người như bị thôi miên.


Dung Chỉ chưa tỉnh khiến nàng hơi lo lắng. Nhưng nhìn cơ thể gầy guộc da bọc xương của hắn dần đầy đặn, có da có thịt, báo hiệu sức khỏe tốt khiến nàng cũng yên lòng.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương
Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Văn án: Nàng dung mạo bình thường, bản lĩnh cũng tầm thường , chỉ cầu nhất thế

15-07-2016 1 chương
Như quen mà lạ

Như quen mà lạ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Đôi khi cái

27-06-2016
Cậu bạn đặc biệt

Cậu bạn đặc biệt

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Mùa cô đơn

Mùa cô đơn

"Gió lạnh về. Mùa trở mình qua những cơn mưa đêm rả rích. Tôi cầm trên tay chiếc áo

24-06-2016
Ông nội

Ông nội

(truyenngan. com. vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Mẹ bảo:

27-06-2016
Rau sạch

Rau sạch

(khotruyenhay.gq) Vậy là cô ấy đang ngồi trước mặt chị. Sau hàng chục cuộc điện

29-06-2016
Làng tôi

Làng tôi

Con bé ngước nhìn từng đàn cò đang chấp chới bay trong trời chiều, bóng đàn cò in

25-06-2016