Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong

Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 295
5 sao 5 / 5 ( 121 đánh giá )

Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong - Chương 171 - Thành công bất ngờ

↓↓
Việt Tiệp Phi thủ thế như sẵn sàng nghênh địch, nhưng nam tử mặc đồ tang dường như chẳng bận tâm, lại vớ lấy cần câu, thả mồi xuống suối.


Lưu Tang không nhận ra trận gió đáng sợ, còn đang hào hứng tìm hiểu tại sao tảng đá lại phát ra âm thanh. Cậu bé thử đưa tay phẩy phẩy, thấy không có động tĩnh gì liền giơ tay đẩy người mặc đồ tang: "Ngươi tránh ra một chút có được không?"


Tiểu tử này muốn chết sao?


Sở Ngọc sợ thót tim, ló đầu ra từ phía sau Việt Tiệp Phi, kêu lên: "Lưu Tang, trở về!" Lời thốt ra rồi, nàng mới phát hiện tiếng nói của mình trở nên khàn khàn.

bạn đang xem “Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nam tử kia khẽ cười. Nhưng Lưu Tang nghe thấy Sở Ngọc gọi, liền nhảy xuống, đi về phía đằng xa vài bước rồi ngồi xuống, thân hình bị tảng đá che khuất gần hết. Người mặc áo tang chợt cất tiếng: "Cậu bé thích tảng đá này thì lấy về mà chơi. Trên đường ngao du sơn thủy, ta vô tình phát hiện ra chỗ này, thấy hay hay nên thường tới đây. Ngồi ba năm cũng chán rồi, cho cậu cũng được!"


Lưu Tang vốn định quay về theo lời Sở Ngọc, nghe nam tử kia nói vậy thì mừng rỡ, chạy lại vuốt ve tảng đá không thôi. Cậu giơ tay đẩy thử nhưng tảng đá không xê dịch, liền quay lại gọi A Man: "Tiểu Hắc, ngươi tới thử xem có nâng lên được không?"


A Man dường như không nghe thấy, chỉ nhìn chăm chú phía trước với vẻ đầy ngưỡng mộ. Rõ ràng, công lực của nam tử kia khiến hắn rất khâm phục.


Sở Ngọc cũng nhìn chằm chằm, một lúc sau khuôn mặt trở nên thoải mái. Nàng cười cười vỗ vai Việt Tiệp Phi: "Không cần đề phòng! Nếu người kia muốn tấn công ta, ngươi có thể chống đỡ được sao?"


Đối phương ung dung khoan hậu, nếu phía nàng cẩn thận đề phòng quá thì lại có vẻ không phóng khoáng. Hôm nay gặp người kia chỉ là trùng hợp, hắn chẳng có âm mưu gì. Sở Ngọc đang ở hoàn cảnh đặc biệt lại gặp người đặc biệt, nên "chuyện bé xé ra to", không dưng lại tỏ vẻ đối địch với người ta. Nàng cảm thấy thật áy náy!


Việt Tiệp Phi ngẩn người, thẹn thùng cúi đầu, tay buông khỏi chuôi kiếm.


Sở Ngọc tiến lên hai bước, vái chào: "Vài ngày trước tại hạ gặp nguy hiểm, cho nên người nhà mới lo lắng thái quá. Vừa rồi đã mạo phạm, mong các hạ thứ lỗi!" Người kia ngồi trên tảng đá, khoác áo có mũ trùm đầu, có lẽ là không muốn người khác thấy mặt mình. Sở Ngọc không tiến tới gần, chỉ đứng ở đằng xa mà nói.


Chắc là hắn không nhìn rõ động tác của nàng, nhưng Sở Ngọc vẫn thể hiện lễ nghĩa một cách thành khẩn, đồng thời vẫy tay với Lưu Tang: "Lưu Tang, đừng làm loạn nữa! Nếu A Man nâng được thì em muốn bê tảng đá này về sao? Nếu em thật sự thích, ngày mai ta sẽ sai người khiêng về!"


Lưu Tang hơi do dự. Hôm nay bọn họ đi bộ du ngoạn, nếu bây giờ phải khệ nệ vác một tảng đá về nhà thì thật khó coi.


Nam tử kia lười nhác cất tiếng: "Hộ vệ của ngươi chỉ hết lòng thực hiện nhiệm vụ thôi, không cần áy náy! Dù sao hắn cũng chẳng có cách nào mạo phạm ta được!"


Lời hắn nói quả thật khá tự cao tự đại, không coi một cao thủ như Việt Tiệp Phi ra gì. Nhưng Việt Tiệp Phi không hề tỏ vẻ khó chịu, chỉ chằm chằm nhìn nam tử mặc áo xô gai như trước, không buông lỏng cảnh giác chút nào.


Tuy tò mò không hiểu Tiêu Biệt có quan hệ thế nào với người này, đến đây vì mục đích gì, nhưng Sở Ngọc thấy cũng không nên bận tâm nữa. Người kia không liên quan gì với nàng, lại có võ nghệ cao cường không thể trấn áp. Suy tư trong khoảnh khắc, nàng chỉ còn biết hạ lệnh dẹp đường hồi phủ.


"Lưu Tang, trở về đi! Còn phải đợi tin tức của Vu Văn!"


Sở Ngọc xoay người dẫn đầu cả đoàn quay về, vừa đi vừa nói: "Mặc dù mấy ngày nay Vu Văn không có câu trả lời thuyết phục về việc xin gặp người kia, nhưng chẳng may hắn đến, thấy nhà trống trơn không có ai cũng không hay!"


Lưu Tang thầm thắc mắc, rõ ràng trước khi ra khỏi cửa, bọn họ đã dặn dò hộ vệ ở nhà rồi cơ mà? Nếu Vu Văn đến, chỉ cần chuyển lời là được, có vấn đề gì đâu?


Nhưng cậu bé thoáng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Sở Ngọc, đoán là nàng có ý riêng nên áp chế nghi vấn, im lặng bước theo.


Sở Ngọc và mọi người đến chỗ rẽ bên dòng suối, rồi khuất dần trong rừng trúc. Trên mặt nước, từ chỗ dây câu tỏa ra những vòng tròn ngày càng mở rộng.


Lúc trở về, cả nhóm không ngừng nghỉ mà đi một mạch về khu biệt viện. Vừa bước qua cửa, mọi người liền cảm thấy không khí có gì đó khác với vẻ nhàn nhã thường ngày. Hỏi một hộ vệ đang chạy tới, Sở Ngọc liền biến sắc. Giữa trưa nay, Hoa Thác trở về, chạy đến cửa thì phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống ngất đi. Hắn bị trọng thương, tuy đã được đại phu đến khám, nhưng tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.


Sở Ngọc phái Hoa Thác đi theo dõi Vu Văn. Nàng tưởng với võ công của hắn, ngay cả khi bị phát hiện cũng có thể trốn thoát, nếu không trốn thoát mà bị Vu Văn bắt, vì mối quan hệ thân thiết với Dung Chỉ sẽ không gặp nguy hiểm. Ngờ đâu hắn lại gặp cảnh thê thảm như vậy!


***


Sở Ngọc vừa đi mấy bước vào nhà, nghe được tin thì tâm trí hỗn loạn, không biết nên xử lý thế nào. Một lát sau nàng cũng dần bình tĩnh lại. Người hầu trong nhà do Vu Văn bố trí chỉ hoảng hốt đôi chút, còn bọn hộ vệ cũng tỏ vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra.


Nếu Vu Văn muốn ra tay độc ác, thì hẳn lúc này đã có mặt ở đây gom một mẻ lưới bắt cả nhóm. Tại sao bây giờ xung quanh vẫn yên ắng như vậy?


Sở Ngọc đến xem tình hình Hoa Thác. Cư đại phu cho biết, ngực Hoa Thác bị đâm một nhát, nội tạng cũng bị tổn thương, nhưng nhìn chung không nguy hiểm đến tính mạng.


Sở Ngọc thầm tính toán. Vừa rồi ý nghĩ đầu tiên của nàng là đưa tất cả mọi người, bao gồm cả Hoa Thác chạy trốn. Nhưng bây giờ xem ra không cần phải gấp gáp! Nàng cố gắng suy nghĩ một cách cặn kẽ tỉnh táo, đoán Vu Văn và thuộc hạ chưa biết là bị Hoa Thác theo dõi. Hiện tại trước mắt nàng có hai con đường: một là bỏ chạy, hai là ở lại, coi như không có việc gì xảy ra. Không đợi Sở Ngọc quyết định, bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo: Vu Văn tới.


Mười ngày nay, Sở Ngọc sai người đi tìm Vu Văn nhưng hắn chưa từng tới cửa. Đây vốn là tin mà nàng mong mỏi, nhưng hắn chọn đến lúc này thì không thể làm nàng vui được.


Nhìn Hoa Thác, Sở Ngọc bỗng mỉm cười, xoay người ra khỏi phòng. Một lát sau, nàng gặp Vu Văn ở sảnh ngoài, coi như chưa hề biết gì về tình hình của Hoa Thác. Vu Văn thấy nàng, lập tức nói thẳng không vòng vo: "Thương Hải đã đồng ý gặp các hạ, nhưng có một điều kiện. Đó là, chỉ cho phép ta và các hạ đến, những người khác không được đi theo!"


Việt Tiệp Phi nghe xong nổi giận, nhưng không để cho hắn kịp cản trở, Sở Ngọc giơ tay ngăn lại: "Được, một mình ta thì một mình ta!"


Việt Tiệp Phi còn định khuyên can, nhưng Sở Ngọc đã quay sang, ánh mắt trong veo lấp lánh ý cười nhưng lại vô cùng quyết tâm kiên định: "Đừng khuyên can nữa, ý ta đã quyết!"


Con người thường ưa thích phiêu lưu mạo hiểm.


Thấy Sở Ngọc đáp ứng nhanh chóng như vậy, Vu Văn không khỏi tán thưởng một câu, rồi mời Sở Ngọc lên xe ngựa của hắn. Xe chạy ra khỏi cửa Đông, qua núi "Họa phiến phong", đi thêm nửa canh giờ nữa mới dừng.


Hai người bước xuống, Vu Văn lệnh cho phu xe chờ ở đó, rồi dẫn Sở Ngọc đi vào con đường mòn trong rừng trúc.


Lúc đi qua cửa Đông, Sở Ngọc khẽ cong khóe miệng, rồi lúc đi qua "Họa phiến phong", quay lại rừng trúc, ý cười trên khóe miệng nàng càng lúc càng sâu.


Cuối cùng, nàng bước theo Vu Văn đi dọc theo dòng suối nhỏ, một lần nữa lại thấy tảng đá, trên đó là nam tử mặc áo xô gai đang ngồi. Sở Ngọc rốt cuộc không khỏi thở phào một hơi.


Bất ngờ, việc lại thành.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Văn án: Nàng dung mạo bình thường, bản lĩnh cũng tầm thường , chỉ cầu nhất thế

15-07-2016 1 chương
Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Văn án: Nàng dung mạo bình thường, bản lĩnh cũng tầm thường , chỉ cầu nhất thế

15-07-2016 1 chương
Phận phù du

Phận phù du

Phải, con người có số, có phận, nhưng cũng do bản thân không vượt lên số phận ấy,

24-06-2016
Đêm hấp hối

Đêm hấp hối

Nhắm mắt, hít thở thật sâu, Linh cầm lưỡi dao lam đặt lên cổ tay phải... *** Linh

29-06-2016
Một cõi duyên trần

Một cõi duyên trần

Choáng váng, anh định thần nhìn thấy nắp chiếc rương bật tung, anh tiến lại

24-06-2016
Gió, mưa, em và yêu...

Gió, mưa, em và yêu...

Có ai trách Nhỏ đâu, Nhỏ chỉ xem hắn là bạn thôi – chí ít là vậy. Còn hắn

24-06-2016
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Tính lầm

Tính lầm

Ngày xửa ngày xưa có một anh Sói lười. Nhà cửa của anh, anh chẳng bao giờ quét dọn,

24-06-2016
Sợi nắng

Sợi nắng

Chẳng ai thích một cái nắng gắng gỏt như muốn đốt cháy mọi thứ giữa trưa hè.

24-06-2016

Disneyland 1972 Love the old s