Polly po-cket
Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong

Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 295
5 sao 5 / 5 ( 53 đánh giá )

Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong - Chương 167 - Một ngày hai đêm

↓↓
Rời khỏi phủ công chúa, là để đi tìm Vu Văn.


Ngày đó gặp Vu Văn, Sở Ngọc hỏi thăm về người tên là Thương Hải, nhờ Vu Văn tìm và tiến cử nàng với hắn.


Một ngày trước khi về thành Kiến Khang, nàng và Vu Văn chia tay, hẹn ba ngày sau sẽ gặp lại để cùng đến gặp Thương Hải.


Sở Ngọc vẫn giữ tín vật của Dung Chỉ bên người. Nàng quyết định không đưa tín vật ra cho Vu Văn biết, nhưng vẫn tìm cách gặp Thương Hải, như vậy cũng không tính là làm trái điều Dung Chỉ dặn dò.

bạn đang xem “Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Trước khi đi, Sở Ngọc giao nội phủ cho Hoàn Viễn quản lý, cũng để lại một phong thư nhờ hắn chuyển cho Lưu Tử Nghiệp.


Bức thư bày tỏ mong muốn Lưu Tử Nghiệp sai người tìm tung tích toán cướp và Dung Chỉ, nhưng không phải là quân đội. Bởi vì quân đội với quy mô lớn sẽ đánh động bọn cướp, mà Tôn Lập có thể cho rằng quân đội do Dung Chỉ đưa tới, sẽ gây bất lợi cho Dung Chỉ.


"Người phân theo nhóm, vật họp theo loài". Không biết vị có tên Thương Hải kia là người thế nào, nhưng có thể được Dung Chỉ trịnh trọng phó thác thì chắc hẳn không phải là người tầm thường.


Trừ lần đó ra, Sở Ngọc chưa từng có biểu lộ với bất kỳ người nào về vấn đề này.


Lưu Tang đã đứng đợi sẵn sàng bên cạnh xe ngựa trước cổng phủ. Cậu bé giắt đoản kiếm bên hông, trên lưng còn đeo cung và một túi tên, với dáng vẻ lên đường đánh giặc.


Mà bên cạnh Lưu Tang còn một người nằm ngoài dự kiến, da ngăm đen, cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh, tay cầm một cây thương sắt khá dài.


Dưới trời sao lấp lánh, bên cạnh xe ngựa sang trọng, tổ hợp này nhìn thế nào cũng kỳ quặc!


Sở Ngọc nhìn hai người cảm thấy thật bất lực, méo mặt một lúc rồi mới cố nén cười cất tiếng: "Các ngươi đang làm gì vậy? Không phải ta chuẩn bị đi đánh nhau!"


Lưu Tang bặm môi, khuôn mặt non nớt thể hiện vẻ nghiêm trang: "Chúng ta muốn bảo vệ công chúa, không để công chúa lại gặp nguy hiểm, đúng không, Tiểu Hắc?" Nói xong, cậu vỗ vai A Man – lúc này cũng phối hợp gật đầu một cách nghiêm túc.


Sở Ngọc rốt cuộc phì cười gật đầu, bước tới: "Tất cả lên xe đi!" Cũng may xe ngựa đủ rộng, nếu không lại phải thêm một chiếc xe khác.


Nàng vừa mới trở về, lại chỉ mang theo vài người gọn nhẹ đi suốt đêm, nếu Lưu Tử Nghiệp biết được chắc chắn sẽ không cho phép. Đến lúc đó, hoặc là hắn giữ chặt nàng ở nhà, hoặc là phái quân đội đi theo bảo vệ rầm rộ, e rằng sẽ chậm trễ hỏng việc.


Vì vậy Sở Ngọc quyết định "tiền trảm hậu tấu", có thể Lưu Tử Nghiệp sẽ tức giận, nhưng đợi lúc trở về nàng nói ngọt với hắn vài câu thì chắc là "sau cơn mưa trời lại sáng".


Trong khoang xe có bốn người: Hoa Thác, A Man, Lưu Tang và Sở Ngọc. Như thường lệ, Việt Tiệp Phi đảm nhận việc phu xe, thêm một hộ vệ thạo đường ngồi phía trước. Trời đêm lấp lánh sao nhưng không có trăng. Thừa dịp tối trời, xe ngựa ra khỏi thành.


***


Ngày tiếp theo.


Lưu Tử Nghiệp nắm chặt phong thư mà Hoàn Viễn vừa đưa lên, chỉ muốn vò nát. Nhưng nghĩ lại, hắn chậm rãi mở ra, ngón tay vuốt những nếp nhăn xuống.


Cầm bức thư, hắn sai thái giám Hoa Nguyện Nhi bên cạnh: "Gọi Phấn Đại đến đây!"


Phấn Đại bị triệu tới, trong lòng thấp thỏm bất an. Nhìn Lưu Tử Nghiệp đang vuốt ve bức thư, nàng thấy kỳ lạ nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ cẩn thận dè dặt tiến lên hành lễ. Hôm nay hoàng đế không hề có vẻ tức giận, trông rất bình thản.


Nhưng nàng vừa tiến đến, liền nghe thấy Lưu Tử Nghiệp tùy ý cất tiếng: "Hoa Nguyện Nhi, thay ta vả miệng!"


Lưu Tử Nghiệp chậm rãi vuốt phẳng bức thư, bên tai nghe thấy từng tiếng tát nặng nề, nỗi tức giận trong lòng dần dần lắng xuống. Cho đến lúc hắn bảo ngừng lại, hai gò má Phấn Đại đã sưng lên đỏ rực như hai chiếc bánh bao.


Gấp phong thư rồi cất kỹ, Lưu Tử Nghiệp phất phất tay, cho Phấn Đại lui ra sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng hắn không để ý, trong ánh mắt nhòe nhoẹt nước của nàng, chợt lóe lên vẻ tuyệt vọng đầy oán hận.


Ban đêm, lúc Lưu Tử Nghiệp đang ngủ, có cung nhân bẩm báo, Phấn Đại đã thắt cổ tự sát trong phòng.


***


Hôm nay sau khi bị đánh, Phấn Đại tự giam mình trong phòng, không cho cung nữ vào hầu hạ. Đến lúc sẩm tối, cung nữ mang cơm đẩy cửa vào thì thấy Phấn Đại đã treo mình lơ lửng giữa phòng. Thân hình nhỏ nhắn chỉ mặc y phục mỏng manh, toàn thân cứng ngắc không cứu được nữa.


Nghe chuyện, Lưu Tử Nghiệp biến sắc, một hồi lâu sau mới nặn trong kẽ răng được mấy chữ: "Có bao nhiêu cung nữ biết chuyện?" Giết hết!


Phong tỏa tin tức triệt để!


Tuyệt đối không để tin Phấn Đại chết truyền đến tai a tỷ!


***


Trong cung, Lưu Tử Nghiệp bị tin Phấn Đại chết làm cho chấn động, không ngủ ngon giấc. Còn nhóm Sở Ngọc, đi suốt đêm và thêm một ngày đường thì đến một thị trấn, bèn tạm nghỉ trong một tửu quán.


Sở Ngọc mới đi đường xa trở về, không được nghỉ ngơi lại lập tức ra đi, đến lúc sẩm tối thì quá mệt mỏi. Vào phòng nghỉ, nàng liền ngủ lịm không biết gì, mà ở phòng bên cạnh, Lưu Tang và A Man cũng ngủ say sưa như vậy.


Nhưng ở gian phòng cách xa Sở Ngọc nhất, Hoa Thác vẫn ngồi lẳng lặng bên cửa sổ. Đợi đến canh ba, hắn đeo trường kiếm bên người, nhảy vọt ra khỏi cửa sổ.


Lúc chạm đất, y phục Hoa Thác như cánh bướm đỏ rực đậu xuống, nhưng bị che khuất bởi màn đêm. Hắn chạy khoảng mười dặm, đến một gò đất thì dừng lại.


Người hắn cần gặp đang đứng trên gò đất, chắp tay sau lưng, trông dáng vẻ khá quen mắt.


Hít hơi mấy lần, Hoa Thác đến trước mặt người đó.


Người đó mặc áo đen, hơn nửa mặt khuất trong bóng tối. Thấy Hoa Thác, người kia không vòng vo dài dòng mà hỏi thẳng: "Ngươi nhất định cần gặp ta, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng? Ngươi nên biết, ta ở trong cung ra ngoài không dễ dàng gì, lại phải đuổi theo xe ngựa các ngươi, có chuyện gì mà khẩn cấp vậy?"


Hoa Thác thở dốc một hơi, rồi tóm tắt lại những gì Sở Ngọc đã kể: "Trước mắt chỉ sợ Dung Chỉ không ổn! Ta hi vọng ngươi điều vài người tìm cách cứu Dung Chỉ thoát hiểm..."


Hắn còn chưa nói dứt, người kia liền chặn lời: "Không thể! Những người mà ta có thể sai khiến, đều có nhiệm vụ riêng do công tử giao phó. Không thể có mảy may sơ sẩy, tránh làm hỏng việc của công tử!"


Hoa Thác nôn nóng phản bác: "Nhưng tính mạng của Dung Chỉ là quan trọng nhất! Chúng ta làm hết thảy, không phải là vì điều đó sao? Nếu Dung Chỉ chết thì tất cả những thứ khác còn có nghĩa lý gì?"


Người kia trầm mặc rất lâu rồi mới chậm rãi nói: "So với ngươi, ta tin tưởng ở công tử hơn!"


Cho đến lúc gần sáng, Hoa Thác mới quay trở lại phòng, nằm được một lát thì bị Sở Ngọc sai người gọi lên đường.


Đi thêm nửa ngày, đến một thôn trang trồng rất nhiều dâu, Sở Ngọc mới gặp lại Vu Văn.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Chàng ngốc học khôn

Chàng ngốc học khôn

Ngày xưa, ở một làng nọ có anh chàng Ngốc bố mẹ mất sớm. Ngày bố mẹ anh còn

24-06-2016
Hoa Cúc diệt chuột

Hoa Cúc diệt chuột

Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật xảy ra ở nhà Hoa Cúc tuần trước. *** Nhà Hoa

25-06-2016
Ngôn ngữ tình yêu

Ngôn ngữ tình yêu

Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ

30-06-2016
Lòng ái quốc

Lòng ái quốc

Tại sao anh yêu xứ sở của anh? Câu hỏi ấy chẳng làm nẩy nở trong óc con biết bao

24-06-2016
Tha thứ

Tha thứ

Nếu tha thứ được thì hãy tha thứ đúng không bà.... *** Cái Thương đứng đó, chăm

25-06-2016
Ván bài lật ngửa

Ván bài lật ngửa

Phụ nữ, nếu đã yêu thì dù sống chết, dù có phải xuống địa ngục cũng không từ

23-06-2016
White

White

(khotruyenhay.gq) Nghe kể rằng... phòng 101... dãy C... khu quân sự tôi đang học... từng có

01-07-2016