Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong

Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 295
5 sao 5 / 5 ( 141 đánh giá )

Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong - Chương 160 - Hai bên cùng giấu tâm tư

↓↓
Vu Văn!


Nghe kỵ sĩ cứu mình tự xưng danh, Sở Ngọc trong lòng kinh hoàng.


Nàng vô thức sờ xuống thắt lưng, nơi cất tín vật của Dung Chỉ. Theo lời hắn, nếu hai tháng sau hắn không về, thì hãy cầm tín vật đi Giang Lăng tìm Vu Văn.


Không ngờ ngay lúc này, tại đây, lại gặp được người.

bạn đang xem “Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vu Văn ngẫm nghĩ, cảm thấy vừa rồi mình hỏi chưa rõ lắm, lại nhắc lại và bổ sung tiếp một câu: "Xin hỏi công tử đã từng gặp Vu Dung chưa? Nếu công tử chưa từng gặp Vu Dung, thì có thể còn tên khác là Vu Sở!"


Thấy vị công tử vừa được cứu trợn tròn mắt, nhìn mình chằm chằm, Vu Văn cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn nhẫn nại ôn hòa tiếp lời: "Có phải công tử đã từng nghe qua tên của tại hạ?"


Sở Ngọc bình tĩnh nhìn hắn một lúc rồi cất tiếng hỏi: "Ngươi nói ngươi là người họ Vu, có chứng cớ gì không?"


Vu Văn ngẩn người, nhìn Sở Ngọc như hiểu ra điều gì đó, không nói lời nào mà chỉ giơ tay làm một vài dấu hiệu.


Đúng, chính xác rồi!


Động tác của Vu Văn giống hệt những động tác mà mấy ngày trước Dung Chỉ hoa chân múa tay cho nàng xem. Lúc này Sở Ngọc mới buông lỏng cảnh giác: "Ta là Vu Sở!"


Vu Văn rất bình thản đón nhận tin này, liền cất tiếng hỏi: "Vu Sở công tử, xin hỏi Vu Dung hắn..." Vu gia không hề nhận được bức thư cầu cứu của Dung Chỉ. Sau khi Tôn Lập biết tin tức của Vu gia, lại đánh giá được về con người Dung Chỉ, liền tiêu hủy phong thư, nhưng yêu cầu hắn viết bức thư khác đòi tiền chuộc Vu Sở.


Trong thư không hề nhắc đến sự tồn tại của Dung Chỉ, như thể bọn cướp chỉ bắt được duy nhất Sở Ngọc và đòi tiền chuộc. Sở Ngọc vốn không phải người họ Vu, Vu gia đáng lẽ không cần quan tâm, nhưng qua thư, Vu Văn lại nhận ra chữ viết và ký hiệu của Dung Chỉ. Vì vậy hắn cho rằng ngoài Vu Dung, Vu Sở cũng là một biệt hiệu khác của Dung Chỉ. Ngoài mặt hắn chi tiền chuộc, bên trong ngầm tính toán an bài.


Tôn Lập không phải kẻ ngốc, mà thủ pháp bắt cóc tồng tiền, bọn cướp đã thực hiện hơn mười năm, vì làm việc khôn ngoan cẩn thận nên chưa từng thất bại. Lần này hắn nhượng bộ là bởi vì không đành lòng bỏ phí tài năng của Dung Chỉ, chứ hoàn toàn biết giữ lại Dung Chỉ mạo hiểm thế nào. Nhưng Tôn Lập cũng biết, nếu thu phục được Dung Chỉ thì sẽ được lợi ích trước nay chưa từng có.


Dung Chỉ đánh bạc với chính sinh mệnh của mình, mà Tôn Lập cũng đánh bạc với bản thân mình và toàn bộ gia quyến. Riêng Sở Ngọc được loại khỏi ván bài, và lúc này gặp Vu Văn – người cũng đang không thể tiến vào ván bài đó.


Vu Văn gặp Sở Ngọc không phải là chuyện trùng hợp. Sau khi nhận thư, hắn suy đoán chắc chắn đó là toán cướp Truy Phong, liền phái người dò la những nơi mà bọn cướp này hay xuất hiện để thu thập tin tức, đồng thời chính mình cũng đi điều tra để vừa chỉ đạo, vừa tiếp ứng.


Vu Văn nghĩ mình đi ứng cứu Dung Chỉ, không ngờ vị "Vu Sở" trong thư lại là một người hoàn toàn khác. Nhìn vẻ mặt Sở Ngọc, Vu Văn có dự cảm bất an, nhưng với tâm tư lão luyện thâm trầm, hắn không hề biểu lộ ra ngoài.


Sở Ngọc buồn bã lấy từ trong áo ngực ra tờ giấy mà Dung Chỉ bảo nàng đưa cho người nhà họ Vu. Vu Văn vội giật lấy, mở ra xem chỉ có vài chữ: "Không cần lo cho ta!"


Nét mực ung dung thoải mái. Chỉ xem chữ viết cũng có thể tưởng tượng ra người viết lúc đó thanh thản điềm nhiên thế nào.


Đọc mấy chữ, Vu Văn thở phào một hơi, thậm chí còn tươi cười. Hắn cẩn thận cất kỹ tờ giấy, rồi cúi người thi lễ với Sở Ngọc: "Đa tạ các hạ!"


Vu Văn bảo Sở Ngọc đợi trong chốc lát, hắn kéo thi thể Nhâm lão bản vào rừng cây xử lý. Xem động tác thành thạo, dường như hắn thường xuyên làm việc này. Không đến hai phút, hắn từ trong rừng đi ra, mỉm cười với Sở Ngọc: "Nơi này không nên ở lâu, chúng ta vừa đi vừa nói!"


Sở Ngọc vừa mới thoát chết, vẫn còn kinh hãi. Nhưng nàng biết Vu Văn có quan hệ với Dung Chỉ, thấy hắn mời mọc liền vui vẻ cùng đi.


Vu Văn sợ Sở Ngọc quá mệt mỏi, bảo nàng ngồi lên ngựa nhưng Sở Ngọc kiên quyết từ chối.


Hai người vừa đi chậm rãi vừa nói chuyện. Sở Ngọc đại khái kể chuyện mình, Dung Chỉ và đội xe hàng trên đường gặp cướp thế nào, chuyện xảy ra trong thôn trang của bọn cướp ra sao, nhưng che giấu thân phận và nguyên nhân mình cùng đi với Dung Chỉ.


Về phía Vu Văn, hắn kể chuyện sau khi nhận thư của Dung Chỉ đã làm những việc gì, nhưng cũng che giấu quan hệ của Vu gia và Dung Chỉ.


Hai người tuy biết rõ đối phương có điều che giấu, nhưng vì mình cũng như vậy nên không truy vấn cặn kẽ. Vu Văn không biết lai lịch của Sở Ngọc, càng không biết ý định của Dung Chỉ với nàng là gì nên không dám lỗ mãng.


Tuy cả hai đều che giấu một phần sự thật, nhưng những phần khác đều rất rõ ràng. Mà hai người lại trùng hợp gặp nhau một nơi, phải chăng đó là ý trời hay Dung Chỉ đã dự liệu hết thảy?


Hai người đi đến sẩm tối mới gặp một thôn trang, bèn tìm một gia đình xin ở trọ qua đêm. Sở Ngọc đang giữ tín vật mà Dung Chỉ giao phó, cảm thấy nặng nề lo lắng vô cùng. Thấy vẻ ung dung thoải mái của Vu Văn, nàng không nhịn được cất tiếng hỏi: "Ngươi không lo cho hắn chút nào sao?" "Hắn", tất nhiên là nói Dung Chỉ.


***


Vu Văn mỉm cười nói: "Hắn đã bảo chúng ta không cần lo lắng, thì ta không cần lo. Với khả năng của hắn, tất nhiên có thể tìm cách thoát thân!" Trong lời Vu Văn nói có niềm tin mãnh liệt, dường như không mảy may nghi ngờ về năng lực của Dung Chỉ.


Sở Ngọc nghe hắn nói lại không thấy nhẹ nhàng hơn chút nào. Trong lòng nàng thầm nói khẽ: Bởi vì ngươi không biết lần này nghiêm trọng thế nào đâu, thậm chí tín vật bên người mà Dung Chỉ cũng đưa cho ta, cho thấy hắn không dám chắc bất cứ điều gì.


Nàng rất muốn tin tưởng Dung Chỉ, nhưng tín vật bên người như quả bom hẹn giờ, từng giờ từng phút nhắc nhở nàng.


Sở Ngọc trong lòng nôn nóng thấp thỏm, chỉ muốn giơ tín vật ra cho Vu Văn xem, bảo hắn đi tìm Thương Hải để hoàn thành tâm nguyện của Dung Chỉ. Nhưng vừa nghĩ đến, nàng lại nhớ lời Dung Chỉ nói phải hai tháng sau, nếu trước hai tháng mà nàng đã làm, phải chăng là thể hiện sự vụng về hấp tấp?


Dù sao nàng cũng không biết rõ thân phận của vị khách nhân có tên Thương Hải, không biết là bạn hay thù.


Chính vì không thể làm gì ngoài ngồi chờ tin tức của Dung Chỉ, nên nàng càng lo lắng không an lòng.


Thấy vẻ mặt Sở Ngọc biến hóa, Vu Văn thuận miệng hỏi: "Vu Sở công tử, ngươi đang nghĩ gì vậy?"


Sở Ngọc còn đang do dự, nghe thấy Vu Văn hỏi thì kinh ngạc, cuối cùng nàng cắn răng, hạ quyết tâm: "Xin hỏi các hạ, ngươi có biết một người tên là Thương Hải không?"


Chương trước | Chương sau

↑↑
Vết sẹo

Vết sẹo

Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp

29-06-2016
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Văn án: Hơn mười năm trước có một âm mưu bị phát hiện, người duy nhất thoát

10-07-2016 66 chương
Dưới chiếc ô màu xanh

Dưới chiếc ô màu xanh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tôi yêu

25-06-2016
Nhà vua và con vẹt

Nhà vua và con vẹt

Nhà vua và hoàng tử mỗi người nuôi một con Vẹt. Hai con Vẹt ấy cũng là hai cha con.

24-06-2016
Tôi và em

Tôi và em

Quán Tịnh nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, quán chuyên về trà cung đình, có tới 70 loại

28-06-2016
Tấm áo mưa của mẹ

Tấm áo mưa của mẹ

Cách trường 1 km, hằng ngày tôi phải đi bộ trên con đường đất đỏ vào mỗi

23-06-2016
Em không phải gái hư

Em không phải gái hư

Cô ấy không do dự thừa nhận mình là gái hư. Hư từ thời bé cho tới bây

24-06-2016

XtGem Forum catalog