Disneyland 1972 Love the old s
Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong

Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 295
5 sao 5 / 5 ( 15 đánh giá )

Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong - Chương 158 - Không phụ sự mong đợi

↓↓
Sở Ngọc nghe vậy biến sắc: "Thuốc độc?" Tại sao Tôn Lập phải làm như thế?


Dung Chỉ cười cười không trả lời, đặt lọ thuốc xuống. Hắn cúi đầu suy tư một lúc, rồi bắt đầu cởi áo.


Lúc này Sở Ngọc tất nhiên không hiểu lầm động tác của hắn, chắc chắn để làm việc gì đó. Nhưng thoáng nhìn, nàng cũng không khỏi thấy tim đập nhanh một nhịp.


Dung Chỉ không cởi y phục, mà chỉ nới lỏng vạt áo, rồi lấy từ trong người ra một vật.

bạn đang xem “Phượng Tù Hoàng - Thiên Hữu Y Phong” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Trên đường, hai người tỏ ra rất biết điều, cộng thêm với thân phận cao quý nên không bị bọn cướp lục soát người, ban đầu mang theo thứ gì thì bây giờ vẫn nguyên như thế.


Nhưng việc đó cũng chẳng có tác dụng gì với Sở Ngọc. Bình thường lúc nàng ra khỏi cửa, Việt Tiệp Phi mang vác mọi thứ cho nàng. Vốn trong tay áo nàng có ám tiễn (*), nhưng lúc từ dưới vách núi bò lên, đã dùng để cố định dây mây hết rồi. Ngay cả nếu ám tiễn còn thừa, nàng cũng không dám mang ra đối phó với bọn cướp. Làm như vậy chẳng những không cứu được bản thân mà còn chết nhanh hơn.


(*) Ám tiễn: vật sắc nhọn bí mật để phòng thân, ví dụ dao, kéo nhỏ...


Việt Tiệp Phi đã từng nói, ám tiễn của nàng chỉ có thể tập kích bất ngờ lúc đối phương không phòng bị, hơn nữa thân thủ của kẻ đó không quá cao cường thì mới có tác dụng. Nếu gặp đối thủ mạnh và có sự đề phòng, tuyệt đối không nên dùng.


Bởi vậy, nếu thấy được đòn sát thủ thì thật là thích thú. Thứ gì mà Dung Chỉ phải giấu diếm kỹ càng như thế? Căn cứ theo tác phong từ trước đến nay của hắn, có lẽ đó là một chất kịch độc không màu không mùi, giết người không đổ máu.


Nhưng khi nhìn thấy rõ ràng thứ trên tay Dung Chỉ, Sở Ngọc thất vọng vì nó khác hẳn ảo tượng lớn mà nàng đang hình dung. Không phải độc dược, cũng không phải vũ khí sát thương. Đó chỉ là một khối bạch ngọc to bằng ngón tay cái, dài khoảng một tấc, hai đầu được bọc chặt bởi những phiến vàng điêu khắc tinh xảo. Trên mặt ngọc khoan một lỗ nhỏ để luồn một sợi tơ màu tím.


Dung Chỉ cầm vật này nhìn chăm chú hồi lâu rồi đưa cho Sở Ngọc.


Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc trịnh trọng, khiến cho Sở Ngọc cũng phải nghiêm túc tiếp nhận: "Đây là gì vậy?" Nàng vốn cho rằng đó là bạch ngọc, nhưng cầm lên nhìn kỹ mới phát hiện sự khác biệt. Viên đá quý này sáng rực, trong vắt, không bóng mịn bằng ngọc nhưng lại sáng hơn ngọc, nặng gấp đôi những viên ngọc cùng kích cỡ. Ngay cả khi loại bỏ những phiến vàng bọc hai đầu thì nó cũng nặng hơn hẳn các viên ngọc bình thường. (Có phải kim cương không ta? ^^)


Dung Chỉ thấp giọng nói: "Đây không phải là ngọc!"


Sở Ngọc trợn tròn mắt: "Tất nhiên ta biết là không phải ngọc!"


Nghe ngữ điệu nàng thản nhiên, khóe miệng Dung Chỉ khẽ cong lên: "Đây là tín vật gia truyền của ta!" Nụ cười của hắn vẫn trầm tĩnh thong dong như mọi ngày, nhưng không hiểu vì sao, Sở Ngọc lại cảm thấy trong đó hàm chứa cả tro tàn vắng lặng: "A Sở, không lâu nữa, nàng có thể rời khỏi đây. Nhưng ta không đi cùng nàng được!..."


Sở Ngọc nghe hắn nói, trong lòng đột nhiên run lên, hai mắt mở to, nhưng lại không biết nên nói gì.


Dung Chỉ tiếp lời: "Ta đánh giá con người, ít khi nhầm lẫn. Tôn Lập không phải là một tên cướp đơn giản. Hắn vừa lắm mưu kế, lại cực kỳ có dã tâm, e rằng sẽ giữ ta lại để phục vụ cho mưu đồ của hắn. Khi hắn sai con mang thuốc cho ta là đã biểu lộ một phần tâm tư rồi!"


Tôn Lập muốn giữ hắn lại, nhưng cũng muốn áp chế hắn. Cách đơn giản dễ dàng nhất là biến Dung Chỉ trở thành người tàn tật. Một người què rất khó có uy lực để độc lập, chỉ có thể diễn vai phụ tá.


Nhưng Tôn Lập còn muốn sử dụng Dung Chỉ, nên không dám thẳng thừng trở mặt hay chọc giận. Hắn sai Tiểu Giang đưa thuốc tới, nếu xảy ra chuyện gì, còn có người trung gian để thoái thác.


Tôn Lập tưởng rằng đã đánh giá cao Dung Chỉ, nhưng thực ra vẫn là đánh giá thấp. Tâm tư của tên thủ lĩnh so với người bình thường là phức tạp thâm trầm, nhưng trước mặt Dung Chỉ lại giống như gương nước trong veo.


Sở Ngọc vô thức cắn mạnh vào môi: "Chẳng lẽ ngươi không có cách nào giải quyết sao?" Hắn cẩn thận kín đáo, thông minh cơ trí như thế, ngay cả trước mặt một cao thủ như Hạc Tuyệt còn có thể lừa gạt chạy thoát, chẳng lẽ bây giờ đành chịu bó tay?


Nhưng trực giác của nàng mách bảo rằng, những lời Dung Chỉ sắp nói, tuyệt đối không phải là những gì nàng muốn nghe, nhưng bắt buộc phải nghe.


Dung Chỉ khẽ thở dài: "Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, trước mắt chúng ta thiếu cả ba điều đó, biết phải làm sao?" Tôn Lập không dễ bị lừa như Hạc Tuyệt. Dù võ công của hắn không bằng Hạc Tuyệt, nhưng về phương diện đối nhân xử thế, mưu tính quyết đoán thì hơn hẳn một bậc.


Nếu chỉ luận về mưu trí, Tôn Lập còn xa mới sánh kịp Dung Chỉ. Nhưng dù có trăm mưu ngàn kế, trong hầu hết các trường hợp, vũ lực mới là biện pháp quan trọng có tính quyết định nhất.


Từ xưa đến nay, đều là như thế.


Dung Chỉ tỉnh táo nhìn rõ, không hề lạc quan về tương lai. Nhưng hắn vẫn mỉm cười, trầm tĩnh ung dung, giống như chính hắn mới là người thao túng quyết định tất cả. Hắn đặt tín vật vào tay Sở Ngọc, rồi bao bọc bàn tay nàng đang cầm tín vật. Đôi mắt tối đen sâu thẳm nhìn chăm chú vào mắt nàng, như muốn nhìn đến tận đáy sâu nhất: "A Sở, xin nàng đáp ứng ta một việc. Sau khi rời khỏi đây, hãy về phủ công chúa và đừng tìm ta nữa! Băng cướp Truy Phong hoành hành đã mười năm tuyệt đối không phải là hư danh, nàng không đối phó lại bọn chúng đâu!"


***


Sở Ngọc chưa từng nghe thấy Dung Chỉ nói với ngữ điệu như phó thác hậu sự bao giờ. Ngay cả khi xe ngựa phi như bay lên đỉnh núi, lúc sắp rơi xuống vách núi, hắn cũng chưa từng trịnh trọng dặn dò nàng. Tín vật hay tài liệu nào đó trên tay nàng bỗng trở nên nặng tựa ngàn cân: "Rốt cuộc có chuyện gì, ngươi hãy nói thẳng ra đi!" Nàng không muốn tiếp tục cảnh lo âu treo lơ lửng trên đầu thêm nữa, nhưng thốt ra miệng rồi lại hối hận không muốn nghe câu trả lời.


Nhưng tất nhiên không kịp rút lại lời nói, nàng thấy Dung Chỉ khẽ cười: "A Sở, quả nhiên nàng là người phóng khoáng! Cũng tốt, vậy ta nói thẳng! Hơi phức tạp một chút, nàng hãy nhớ cho kỹ! Nếu hai tháng sau không thấy ta quay về, coi như ta đã chết. Đến lúc đó, xin nàng hãy sai người đến họ Vu ở Giang Lăng, tìm một người tên là Vu Văn..."


Sở Ngọc nghe đến đó, buột miệng chặn lời hắn: "Giao tín vật này cho hắn?" Nàng nhớ lúc Dung Chỉ viết thư cầu cứu theo yêu sách của Tôn Lập, người nhận thư chính là Vu Văn.


"Không!" Dung Chỉ xua tay, phủ định phán đoán của nàng "Nàng phái người đi, hãy tìm người nào trầm tĩnh mưu lược, đừng phái mỗi mình Hoa Thác! Tính hắn đơn giản thuần nhất, rất dễ bị kẻ khác lừa, nhưng sai hắn đi theo bảo hộ thì được. Gặp được Vu Văn rồi, hãy giơ tín vật của ta ra, sai hắn đi tìm người tên là Thương Hải. Tìm được Thương Hải thì giao tín vật cho hắn!"


Ánh mắt Dung Chỉ phẳng lặng như nước. Lúc nhìn tín vật trên tay Sở Ngọc, vẻ mặt hắn có chút phức tạp, nhưng nhanh chóng bị áp đảo bởi vẻ ung dung bình tĩnh thường lệ.


Sở Ngọc có rất nhiều nghi vấn trong lòng, ví dụ như Vu Văn là ai, Thương Hải là ai, họ Vu ở Giang Lăng có quan hệ gì với Dung Chỉ. Nhưng nàng không hỏi bất cứ điều gì, chỉ nắm chặt tín vật trong tay, gật đầu nói: "Sẽ không phụ sự trông đợi của ngươi!"


Chương trước | Chương sau

↑↑
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương
Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Văn án: Nàng dung mạo bình thường, bản lĩnh cũng tầm thường , chỉ cầu nhất thế

15-07-2016 1 chương
Đời đời kiếp kiếp

Đời đời kiếp kiếp

"Thời buổi nào rồi mà còn tin chuyện đời đời kiếp kiếp, phải không?" Tỉ như

30-06-2016
Muỗi và sư tử

Muỗi và sư tử

Một con Muỗi rất muốn trở thành Chúa sơn lâm, bèn nghĩ: "Trong khu rừng này Sư tử là

24-06-2016
Ngày không bình thường

Ngày không bình thường

Tôi không biết tại sao tôi lai ấn tượng ngay lập tức với cô gái ở quán cafe hôm ấy

24-06-2016
Thu không anh

Thu không anh

"Chào em nhé, anh sắp bay rồi, em ở lại học giỏi, mạnh khỏe và phải luôn hạnh phúc

01-07-2016
Lời thương chưa ngỏ

Lời thương chưa ngỏ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Nhục quốc thể

Nhục quốc thể

THẾ NÀO LÀ NHỤC QUỐC THỂ? *** Câu chuyện thứ nhất: Ngày tôi còn là sinh viên, tôi

24-06-2016
Lát cắt của tình yêu

Lát cắt của tình yêu

Người ta nói: Chia tay xong mong làm bạn. Nhưng với anh, tình bạn ấy quá mong manh mà

29-06-2016