Bạo quân ôn nhu của ta - Mặc Vũ Bích Ca

Bạo quân ôn nhu của ta - Mặc Vũ Bích Ca


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 401
5 sao 5 / 5 ( 28 đánh giá )

Bạo quân ôn nhu của ta - Mặc Vũ Bích Ca - Chương 51 - "Dừng tay cho trẫm"

↓↓
Vị mỹ nhân bên trái cười lạnh: "Nực cười, ngươi nghĩ mình là ai mà dám trái lệnh Thái hậu nương nương!"


"Ngọc Kết Chi", Thái hậu nhíu mắt liếc ngang, gọi lớn.


Thái giám Ngọc Kết Chi vội chạy đến, nhìn qua y vẫn còn trẻ, gương mặt tuấn tú. Hắn theo Thái hậu đã lâu sớm hiểu được tâm ý của chủ nhân, lập tức hạ lệnh: "Hành hình"


Vài tên cấm vệ quân đem Tuyền Cơ và nha hoàn của nàng ấn quỳ xuống đất, Tuyền Cơ giận dữ nói: "Thái Hậu nương nương, dù gì ta cũng là phi tử được đích thân Hoàng thượng sắc phong, Hoàng thượng hiện không ở trong cung, người lại giết chết ta, không sợ sẽ bị truy cứu hay sao?"

bạn đang xem “Bạo quân ôn nhu của ta - Mặc Vũ Bích Ca” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Niên muội, ngươi chớ quên Hoàng Thượng đi Thu Sơn để bái tế tổ tiên, Hoàng thượng là người hiếu thuận, hiểu rõ phép tắc lễ nghĩa, ngươi mưu hại Thái Hậu, Hoàng thượng sao có thể bao che cho ngươi?". Mỹ nhân liếc nhìn nàng cười nhẹ.


Tuyền Cơ đã không còn gì để nói. Tất cả mọi người đều muốn lấy mạng nàng, nàng còn có thể nói gì đây?


Nếu chỉ vì một đêm sủng hạnh của hoàng đế mà khiến cả hậu cung tìm đủ mọi cách để giết chết nàng, vậy thì người con gái này cũng sống không uổng một kiếp người. Thế nhưng số kiếp Chu Thất sau khi xuyên không của nàng còn ở đâu chứ? Nhất thời hoảng sợ, lại nghe có tiếng xé gió của côn trượng rơi xuống nhưng lạ là nàng không thấy đau đớn. Quay đầu nhìn lại, thì ra tiểu nha hoàn đã lao lên đỡ cho nàng.


Khi gậy vừa đánh xuống, tiểu nha hoàn liền thổ huyết, máu tươi trào ra nhanh chóng nhuộm đỏ khuôn mặt, càng nhìn càng thêm phần thê lương.


Dù đã dần mất đi ý thức, nhưng hai tay nhỏ vẫn cố sức ôm chặt Tuyền Cơ, miệng lẩm bẩm: "Tiểu thư, tiểu... thư..."


Đau lòng, Tuyền Cơ xoay người muốn ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia, tiểu nha đầu đã liều mạng để bảo vệ nàng. Đến chết cũng không từ. Nước mắt lặng lẽ tràn qua khóe mi, Đã bao lâu rồi nàng mới lại rơi nhiều nước mắt như vậy?


Dù biết chỉ vô tình được làm chủ nhân của nha hoàn này, bất quá nàng ta vì chính cái xác là Tuyền Cơ mà bảo vệ nhưng nàng vẫn cảm động đến lệ ướt đẫm khuôn mặt.


Từ khi sinh ra cho đến chết đi, Chu Thất cũng chưa từng trải qua cảm giác tình người ấm áp nhường này, sóng gió hoạn nạn, sống chết có nhau. Sống trên đời hai mươi ba năm, ngay cả khi đột nhiên chết nơi đầu đường, nàng cũng chưa từng được ai đối xử tốt như vậy.


Mọi sự quật cường đều bị phá vỡ, nàng khàn giọng van xin: "Cầu xin các người, xin buông tha cho nàng, nàng mới chỉ là một cô bé mà thôi. Ta nhận, cái gì ta cũng nhận, thả nàng ra đi ..."


Đáp lại lời cầu xin chính là tiếng cười kinh miệt của đám cung tần mỹ nữ.


Tất cả chỉ vì một đêm mưa móc của một người đàn ông thôi sao? Nàng cười lạnh, đây là cái thế giới kiểu gì vậy?


"Thái hậu nương nương, thần thiếp cả gan thỉnh cầu người, chuyện của Niên phi vẫn nên chờ Hoàng Thượng hồi cung xử lý, thần thiếp e là sẽ tổn thương tình cảm mẫu tử của Người cùng Hoàng Thượng..." Hoàng hậu, nãy giờ vẫn trầm mặc, giờ đột nhiên lại quỳ xuống cầu tình.


"Hoàng hậu, tâm ý của ai gia đã quyết." Thái Hậu lạnh lùng nói.


Bàn tay nhỏ bé ôm ở trên người Tuyền Cơ dần dần buông lơi, tiểu nha đầu đã nhắm mắt lại, hơi thở có phần hổn hển. Thừa dịp này, nàng đem giấu thân hình gầy yếu ra sau mình.


Vốn nàng cũng đã chết, còn điều gì mà sợ hãi nữa.


Từng nhát gậy rơi xuống, tiếng vang của đòn roi chát chúa, đau đớn như thấm tận tâm can, thật đúng là đau khổ cùng cực.


Tuyền Cơ cắn chặt môi, không để một âm thanh yếu đuối, rên rỉ bật ra ngoài.


Lại là ánh mắt trong sáng như nước, quật cường, bất tuân, Tử Ninh Vương gia hơi hơi nhíu mày.


Vị ngọt theo cổ họng trào ra, đầu óc bắt đầu mơ hồ, Tuyền Cơ theo bản năng đem đứa nhỏ dưới thân gắt gao ôm lấy, nghĩ rằng đến chết cũng không thể buông ra, không thể buông ra...


Loáng thoáng, có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến vào.


Có tiếng ồn ào bên tai, một giọng nói vang lên.


"Dừng tay cho trẫm!"


Rất nhiều năm về sau, Tuyền Cơ vẫn còn nhớ rõ thanh âm này.


Thanh âm nhẹ nhàng, tao nhã, lại giống như một ao nước sâu, thấy thật rõ ràng, lại vĩnh viễn không bao giờ biết đáy.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Bức tranh không màu

Bức tranh không màu

Được 1 tháng, tin động trời nữa. Công ty của bố phá sản. Bố nợ chồng chất. Mẹ

30-06-2016
Mưa đêm

Mưa đêm

Góc phố nhỏ ướt át, cơn mưa lấp lánh những giọt vàng. Phố đêm vẫn ồn, vẫn tráng

24-06-2016
Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ là truyện ngôn tình quân nhân dành cho các bạn thích đọc thể

21-07-2016 42 chương
Món quà

Món quà

Rất bận rộn nhưng tuần nào cũng vậy, ông dành ra một buổi tối ăn mặc như một

29-06-2016
Tặng em hoa hồng trắng

Tặng em hoa hồng trắng

Tôi và em, hai con người khác xa nhau về hoàn cảnh và tính cách. Em tự do sống trong căn

30-06-2016
Vì sao ta yêu nhau?

Vì sao ta yêu nhau?

Audio - Thực ra trong lòng Hân còn một lí do nữa để yêu gã. Đó là định mệnh. Định

01-07-2016
Chờ ngày nắng lên

Chờ ngày nắng lên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Long truy cập

27-06-2016

80s toys - Atari. I still have