Có lẽ buổi tối hôm nay nàng nên tỉnh lại trễ một chút, như vậy thì sẽ không cần nghe hết toàn bộ đoạn đối thoại vừa rồi giữa bọn họ.
Tuyền Cơ chống tay hơi cố hết sức ngồi dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm thân ảnh cao lớn lại hờ hững trước mặt.
Từ khi nghe Thôi y nữ nói nàng mang thai, nàng vui vẻ, kinh ngạc, sợ hãi, hoảng loạn, trong nháy mắt nàng mới hiểu được thì ra cảm xúc có thể phức tạp như vậy. Nhưng ban đầu, cảm xúc đầu tiên trên tất cả các cảm xúc khác chính là vui sướng.
Trong thân thể của nàng có hài tử của nàng và hắn. Nàng yêu nam nhân kia, hiện tại nàng có hài tử của nam nhân kia, hài tử của chính mình cùng với hắn.
bạn đang xem “Bạo quân ôn nhu của ta - Mặc Vũ Bích Ca” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đó chỉ đơn thuần là kích động cùng vui sướng không lẫn chút tạp niệm gì.
Nhưng thực rõ ràng là phản ứng của hắn và nàng lại bất đồng.
Rốt cục, Long Phi Ly xoay người lại, Tuyền Cơ cúi đầu nhìn xuống không muốn thấy cảm xúc trong ánh mắt của hắn, có chút khiếp sợ, có chút hận.
Nàng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng tuyệt đối trên người hắn, nghe hắn hỏi Thôi y nữ, ngữ khí âm trầm đáng sợ.
"Trẫm hỏi ngươi, ngày đó ngươi có tận mắt thấy Niên tần uống hết thuốc hay không? Tính nhẫn nại của trẫm có hạn, đừng để cho trẫm hỏi lại lần thứ ba!"
Những lời này không hề báo trước, không chút lưu tình hung hăng đâm vào người Tuyền Cơ.
Nàng đã nói mà hắn cũng không tin nàng! Hắn nghĩ nàng giống mọi phụ nữ khác trong hậu cung, hao tổn tâm cơ hy vọng mang thai con nối dõi của hắn, để được 'mẫu bằng tử quý, quan sủng cung đình' (người mẹ nhờ sinh được quý tử, chiếm được sủng ái, địa vị trong cung).
Nhưng nàng biết rõ, đừng nói là yêu thật lòng, chỉ cần không phải là nữ nhân hoàng đế thích cho dù có hài tử thì sao?
Nếu không phải hai tay vịn chặt thành giường, nàng cơ hồ đã không ngồi nổi. Đầu đau buốt, trong bụng thắt lại, Tuyền Cơ lấy tay ôm chặt bụng, tay chân lạnh như băng.
Thôi y nữ run rẩy cả người, dập đầu nói: "Xin Hoàng Thượng thứ tội, đừng trách nương nương. Nương nương quả thật đã uống hết thuốc, vấn đề là do nô tỳ. Lúc ấy nương nương bị thương, mặc dù nô tỳ hết sức dùng dược liệu ôn hòa, nhưng dù sao vẫn là thuốc ngừa thai, nô tỳ sợ tổn hại đến thân thể nương nương cho nên giảm bớt liều thuốc, tuy nói như vậy nhưng liều thuốc như thế cũng đã đủ dùng..."
Lòng tốt của Thôi y nữ không ngờ lại dẫn đến kết quả ngày hôm nay.
Tuyền Cơ cười khổ, lập tức nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng, nghe được rồi chứ? Cái này không thể trách Thôi y nữ, tội này là do Tuyền Cơ, thứ của ngươi trong bụng Tuyền Cơ ương ngạnh như vậy, thuốc cũng không giết chết nó."
Nàng nói xong, ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía Long Phi Ly. Chống lại khuôn mặt tái nhợt quật cường của nữ nhân kia, một đôi mắt hạnh sáng rực, Long Phi Ly chấn động thật mạnh.
"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi không muốn hài tử này phải không?"
Hắn thấy nàng cúi đầu nhìn xuống bụng của chính mình, đôi tay nhỏ bé gầy guộc đặt trên bụng.
Có cái gì đó buộc chặt toàn bộ suy nghĩ trong lòng, hắn không thể dời tầm mắt khỏi người nàng. Hung hăng nhắm chặt mắt, hắn cắn răng nói: "Phải."
"Ừ." Kỳ thật nàng sớm đã biết đáp án của hắn nhưng trái tim vẫn thắt lại, Tuyền Cơ nở nụ cười, nhéo nhéo bụng, thấp giọng nói: "Long Phi Ly, ta muốn nó, nhưng ta biết chính mình không thể."
"Ừm, không cần thì không cần, không cần cũng tốt." Mũi nàng chua xót, trong mắt nước mắt rơi thẳng xuống mu bàn tay, lẩm bẩm nói: "Không cần là tốt nhất, không cần là tốt nhất."
Có nó, nàng sao còn có thể rời khỏi hắn, nàng sao còn có thể chạy trốn?
Trong tay áo bàn tay Long Phi Ly sớm nắm lại nghe răng rắc mới không có kéo nàng ôm chặt vào lòng. Hắn làm việc không do dự, tình thế gian nan, hắn luôn nhanh chóng nắm bắt chính xác bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Nhưng đối với nàng, hắn không có cách nào chắc chắc.
Lý trí nói cho hắn, hắn không thể muốn hài tử này, dựa theo sắp xếp của hắn, thời điểm Niên gia bị giết sẽ không còn lâu nữa, đến lúc đó phải xử trí nàng, giết hay không giết đã là một vấn đề nan giải huống hồ gì là hài tử của nàng?
Chưa từng có nữ nhân nào giống như nàng vậy, làm cho hắn phiền chán tức giận đến mức này.
Nhưng mà hắn đối với nàng, ngay cả chính hắn cũng không thể nói rõ rốt cuộc là định làm cái gì.
Hắn từ rất sớm trước kia đã có một quyết định.
Cùng Niên thừa tướng, Thái Hậu, phiên vương, còn có tất cả kẻ thù bên ngoài của giang sơn Tây Lương màu mỡ đánh cược một trận, tiền đặt cược chính là non sông Tây Lương vạn dặm. Thua, chính là mạng của hắn cùng với thiên hạ này.
Nếu thắng, hắn sẽ lập Tâm Y làm phi, lập hài tử của nàng ta làm thái tử.
...
Hai tay nắm chặt sinh ra đau đớn, ánh mắt lại quan sát hết dung nhan của nàng.
Đột nhiên, thấy nàng từ trên giường ngồi dậy mang giày, quần áo ướt đẫm của nàng đã được hai tỳ nữ thay ra, trên người chỉ mặc một lớp áo đơn bạc, vạt áo chưa chỉnh tề để lộ xương quai xanh gầy guộc.
Nàng đứng lên nâng Thôi y nữ trên mặt đất dậy, nhẹ giọng cười nói: "Đi giúp ta sắc chén thuốc đem đến đây, lần này liều thuốc không thể giảm bớt lần nữa."
Thôi y nữ nghe vậy kinh hãi, "Nương nương..."
Hoàng đế đã hạ lệnh, nàng thấy khóe mắt Tuyền Cơ có nước mắt, trong lòng rầu rĩ nhất thời kinh ngạc đứng yên tại chỗ.
Tuyền Cơ buông nàng ra, dựa vào giường, nói giọng khàn khàn: "Đi đi, việc này đừng nói với người khác."
Nàng bình tĩnh nhìn xuống đất, lại cúi đầu nói: "Long Phi Ly, ta chỉ cầu ngươi một việc, Niên Tuyền Cơ chưa từng có thai, Thôi y nữ cũng không biết việc này."
Thôi y nữ trong lòng nóng lên, nàng không rõ vì sao hoàng đế không cần hài tử này, nhưng chuyện long tự có thể lớn cũng có thể nhỏ, nàng biết Tuyền Cơ sợ hoàng đế muốn giết nàng mới năn nỉ hoàng đế tha mạng cho nàng.
Nàng hơi chần chờ, lại nhìn về phía hoàng đế, thần sắc Long Phi Ly lạnh lùng, cũng không ngăn cản, đôi mắt sáng quắc chỉ trừng trừng nhìn Tuyền Cơ.
Nàng khẽ cắn môi, chạy vội ra ngoài.
Trong phòng nhất thời tĩnh mịch. Nam nhân trầm mặc lãnh khốc... Tuyền Cơ lạnh lùng cười, lòng của nàng giờ cũng giống như không khí trong phòng này, lặng im khiến cho người ta sợ hãi, chỉ trong một khắc toàn bộ đã chết đi.
Chương trước | Chương sau