Snack's 1967
Người Con Gái Ao Trắng Trên Quán Bar

Người Con Gái Ao Trắng Trên Quán Bar


Tác giả:
Đăng ngày: 18-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 126 đánh giá )

Người Con Gái Ao Trắng Trên Quán Bar - Chương 21

↓↓
Ánh sáng nơi cuối con đường

- Mấy đây, mấy đây? - Nó lờ mờ nhìn thấy bóng ai đó đang giơ giơ ngón tay.

- Tỉnh rồi, tỉnh rồi. mọi người ơi nó tỉnh rồi này.

- Tránh xa xa nó ra. Cứ bâu hết vào nó thế này thì nó thở sao được. nào nào hai cái đứa kia - Lão răng vàng, một người anh em kết nghĩa với bố mẹ nó đang chửi bới hai đứa con.

bạn đang xem “Người Con Gái Ao Trắng Trên Quán Bar ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Cảm giác nặng trịch như có một hòn đá tảng trên ngực, kèm theo đó, cũng tại vị trí ấy nó thấy như vẫn còn một chiếc đũa vẫn cắm xuyên qua ngực chưa được rút ra. Nó mở mắt nhìn dáo dác xung quanh phòng. Chưa bao giờ đông đế, lần gần đây nhất nó thấy cô dì chú bác anh chị em tập trung đầy đủ như thế này là khi bố nó mất. may mắn là nó nằm đây, giữa vòng vây của mọi người chứ không phải là đứng sau lưng tất cả rồi cố gào thét cho mọi người chú ý trong khi họ đang bận ôm lấy một đứa nào đó giống hệt nó nằm trên giường (?). nó khua khua bàn tay ra nghẹn ngào, bật khóc

- Mẹ... mẹ ơi... Con còn sống phải không?

- Cứ bình tĩnh - mẹ nó cũng khóc. Đã rất lâu bà không khóc rồi - Không có chuyện gì xảy ra đâu. Mọi người ở đây bên con cả.

Bàn tay gân guốc của bà nắm chặt lấy tay nó, nó không còn nhớ lần gần đây nhất nó được mẹ nắm tay đã bao lâu rồi,không giống những cảm giác ngày bé nó cầm tay mẹ chập chững bước đi, nhưng chắc chắn lúc ấy nó không hề cảm thấy bàn tay ấy gân guốc, gầy gầy nhưng ấm áp thế này.nó cố chống tay đu người để ngồi dậy nhưng bị ngăn lại. Dù sao nó cũng vẫn cố ngồi dậy để nhìn tất cả mọi người, mấy đứa em họ hiểu ý liền xốc vai nó dậy đựa vào thành giường. Cả căn phòng rộng, chắc là phòng tập thể với gần chục cái giường chỉ đặc người của nhà nó. Chiếc tivi trong góc được trưng dụng làm màn hình hiển thị camera đặc từ hành lang đến ngoài cổng, đều có người nhà nó cả. Nó không kìm được thêm nước mắt, tất cả cứ cay cay rồi tự chảy ra. Nó đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn khiến cho ngần này con người phải lo lắng. mẹ vẫn giữ lấy tay nó động viên

- Con cứ nghỉ ngơi. Đây là bệnh viện huyện nên không đông người qua lại. Đã có mọi người ở đây rồi. Sẽ không ai để con một mình cả.

- Con... ở đây bao lâu rồi.

- Gần một tuần, 5 ngày rồi.

- Vâng.

Nó nghĩ nên tạm dừng câu chuyện ở đó để tránh bị hỏi thêm nhiều điều, ngần kia người mỗi người hỏi một câu chắc nó cũng chết mệt vì bị xoay vần mất. Mẹ nào cũng hiểu con nhất thì phải, mẹ nó nháy nháy mọi người ra ngoài bàn chút chuyện riêng cho nó nằm nghỉ ngơi thêm. Mặc dù nó cảm thấy là 5,6 ngày chắc cũng quá đủ để nghỉ ngơi rồi. Nhưng có những chuyện chắc mẹ nó cũng không muốn nó nói ra giữa chốn đông người.

Lại thêm một tuần nữa trong viện, nó thấy người khá hơn hẳn, vết thương cũng không còn chảy nước mà đã bắt đầu khô miệng. Mọi người cũng đã dãn dần ra, mỗi nhà chỉ để lại một hai người túc trực bên nó. Cầm đống ảnh X quang lên nó vừa xem vừa sửng sốt vì cái sự may mắn của nó. Thấy nó cầm đống ảnh X quang nhìn trân trối. Lão Răng vàng cười

- Cái đấy gọi là phát súng cứu mạng. Cái này mấy đứa giang hồ vùng biên có lần đồn đoán là bên Trung Quốc có tuyệt chiêu ấy rất hay. Sống ngần này tuổi rồi tao mới được nhìn thấy.

- Là sao chú?

- Là sao nữa. Bên ấy chúng nó luật lá kinh lắm, không như mình. Bất kì thằng nào có tội đáng chết nếu biết đường hối cải, sẽ được... chết trong danh dự.

- Khác gì nhau đâu chú. Cháu tưởng là biết hối cải thì cho rút kinh nghiệm ấy chứ - Nó cố nén cười sằng sặng

- Sao không khác, cái đấy gọi là cứu mạng đấy cháu ạ. Giống như bên thi hành án tử hình, nó có phát súng ân huệ. Là sao biết không? Thường thì khi thi hành án tử, sẽ có một đội đứng dàn hàng ngang cầm súng trường ngắm vào con mồi. sau loạt súng trường đầu tiên, bất kể con mồi có chết hay không thì cũng sẽ có một thằng sĩ quan cầm súng lục dí thẳng vào đầu. Đấy là phát súng ân huệ kết thúc nhanh tránh đau đớn. Nếu sau phát súng ấy thằng tử tù không chết, nó sẽ lập tức được đi cấp cứu và cứu sống. Thường thì loạt đầu tiên bao giờ cũng bắn trượt, thứ giết thằng tử tù là phát súng ân huệ cơ.Nói chung là từ trước đến giờ gần như chẳng có ai sống sót sau khi lĩnh án tử hình cả.Nghe có vẻ rất vô lý, nhưng sống ở gần sat biên, nghe chúng nó kể rằng. Nhiều đứa ở bên kia luyện được công phu lạ, sau phát súng ấy vẫn còn thoi thóp hy vọng được cứu nhưng cuối cùng đều bị bỏ mặc cho đến chết.

- Có liên quan gì đến cháu đâu, cháu bị bắn vào tim cơ mà.

- Cái mà gọi là công phu lạ, thực ra chỉ là kĩ thuật và một ít tiền mua chuộc đứa thi hành án thôi - Lão răng vàng cười bí hiểm- Nhìn cái đống ảnh kia đi, trước giờ ai cũng nghĩ tim người nằm ở đâu? Trái hay phải nào? Đặt tay lên ngực mà sờ đi chứ, thấy bên trái đạp mạnh lắm phải không. Phim ảnh cũng thế, bi bắn chết toàn bắn vào ngực trái, hễ cứ ai bị bắn vào ngực phải là được cứu sống.Thực ra bắn vào hai bên có khác mẹ gì nhau đâu, đều dính vào phổi cả. Tim nó nằm ở chính giữa cơ mà, có điều lệch chút chút về bên trái thôi.

Nhìn nó gật gù và chăm chú nghe. Lão răng vàng nói tiếp

- Quay trở lại cái vụ chết trong danh dự. bên đấy chúng nó loằng ngoằng lắm, không như ta.Ngày xưa có Tam Bảo. Là gì?, thanh gươm-đâm vào tim hoặc cắt cổ, chén thuốc độc và dải lụa- thắt cổ cho người chết được toàn thây bảo toàn danh dự. Chết là coi như xóa hết tội lỗi, người nhà ấy coi vào cấp bậc thứ tự sẽ được nhận tiền tuất hoặc nuôi đến một thời gian nào đó. Giờ hiện đại hơn thay gươm bằng súng. Nghe có vẻ ghê gớm, nhưng thực ra, chính súng mới là cái thứ an toàn nhất trong đống ấy. Thuốc do chính tay Các chủ (người đứng đầu một bộ phận thấp nhất trong băng đảng) pha chế, chạy vào mắt. Dải lụa thì được dệt từ tơ tằm, dùng thay dây cáp để kéo xe cũng được, còn lâu mới đứt. Mấy đồ ấy đều được kiểm tra kĩ càng. Sau một tuần hương nếu người lãnh Tam Bảo vẫn còn sống thì sẽ được cứu. Vì đấy là ý trời, trời chưa muốn diệt người đó. Mà giang hồ thì trọng nghĩa khí, dù có là nghĩa khí rởm đi chăng nữa đã nói cứu nhất định sẽ cứu.

- Vẫn có người sống sót sao?

- Mày thử nhìn mày xem, rồi tự trả lời cho câu hỏi ấy. Có, nhưng rất ít. Nhiều đứa ba hoa là luyện được công phu lạ, được trời cứu. Nhưng thật ra là chúng nó có mánh cả. Nhìn này. Tim nằm chình ình ở đây cơ mà- lão chỉ tay vào chỗ trái tim trên hình- Chỗ các bố bắn thì lại ở điểm này (x1) thì bao giờ mới bắn đến tim. Lủng phổi như mày là cùng thôi. Thế nên tao cũng nghĩ là ở đầu khéo cũng có một điểm (Xn) nào đó như vậy, nếu không phải ai cũng có thì sẽ cũng có một vài đứa có nên chúng nó thoát chết "trong lúc ấy". Thật ra luật ngầm như vậy, ai cũng biết có đứa lách luật. Nhưng về sau vẫn cứ ỉm đi, một là coi như đứa bắn cũng đã nhận được bài học cảnh cáo để dằn mặt, hai là cũng hy vọng sau này nhỡ chẳng may đến lượt cũng đã vẫn còn một con đường thoái lui. Còn với những đứa bị lĩnh án tử hình, nếu mua chuộc được đao phủ thì có thể còn một con đường sống khác. Chính là điểm này này.(X2) nhưng đấy không phải chỗ đạn vào, mà là chỗ đạn ra vì khi bị bắn, đứa lãnh án sẽ quỳ xuống quay mặt cho mọi người nhìn, còn đao phủ thì đứng sau lưng, bao giờ cũng thế. Tức là điểm đạn vào ở sau lưng, có thể là bất kì đâu, nhưng khi đạn chui ra, nó phải ở đây (X2). Xiên chéo người. Nhưng cái đó hiếm và may rủi nhiều. Nhưng dù là còn 1% sống vẫn hơn là 100% chết chắc.

Nó trầm ngâm mím môi mím lợi suy nghĩ. Lão răng vàng cầm chai lavie lên tu ừng ựng rồi lấy tay áo quệt môi khà một tiếng dài

- Nói nhiều rát cả họng, thế nên cái đấy gọi là phát súng cứu mạng, cứu mạng chứ không phải ân huệ gì cả. Nhưng tất cả chỉ là lý thuyết thôi, một buổi hành án bên ấy rất ít đứa được tham gia. Gần như chỉ là chuyện trà dư tửu hậu nơi bàn nhậu mà thôi. Súng nó còn có độ giật, độ xoắn của nòng, tay người còn có lúc run lúc vững. Có chăng cũng chỉ là may mắn rồi người ta thổi phồng lên cho nó có chuyện mà ngồi với nhau thôi - Lão vỗ vai nó bồm bộp cười cười - Nói chung, mày không chết là do cao số, số còn cao lắm.Thấy mày ngồi đần đần thì qua tán chuyện cho mày đỡ buồn thôi, đừng để ý làm gì.Thôi đi nghỉ đi.

- Chú, chú toàn chuyện hay. Lúc nào chú lại kể cháu nghe nữa nhé - Nó hớn hở.

- Tao chỉ sợ mày nghe chuyện của mấy lão già chúng tao rồi chán chết thôi.Được rồi, mày còn nằm đây lâu mà. Thế muốn nghe chuyện gì?

- Chuyện hồi xưa chú với bố cháu chạy xà lan buôn lậu. Thấy bảo gặp cả ma nước. Lúc nào chú kể cháu nghe nhé.

- Rồi rồi, cái chuyện ma nước, nó có cái thú lắm nhé - Bỗng tiếng ai đó loáng thoáng gọi lão ý bên ngoài, lão quay ra đáp lời rồi quay lại nói với nó- Thôi mày nghỉ đi, tao ra ngoài đi ăn với chúng nó đã. Chiều tao kể cho, à không, chuyện ma là cứ phải để tối nó mới hay. Thêm cút rượu nữa thì nhất. Thế nhé.

Rồi lão vội vội vàng vàng đi mất hút. Nó cầm đống ảnh nhét lại dưới đệm rồi thở dài. Liệu tất cả có phải là may mắn như lão nói không? Chán chết...



- Ngày mai là chị có thể thu xếp cho cháu nó xuất viện. Các anh các chị ở đây ồn ào quá. Bọn em bệnh viện tuyến dưới. Sợ cấp trên biết thì lại không hay.

- Không hay là không hay thế nào. Chúng tôi bao cả phòng 8 giường trả tiền đầy đủ. Mỗi giường một bệnh nhân và 2,3 người thăm nom. Đi đứng sinh hoạt không gây ồn ào náo nhiệt. Chị có thấy bệnh nhân nào tử tế như chúng tôi chưa - Một ông chú của nó sừng sộ.

- Thôi nào chú Nam - mẹ nó quay lại vỗ vỗ vai ông chú- Cô thông cảm, chúng tôi cũng vì sự an toàn của cháu. Hơn nữa cũng đã có bên công an (mấy ông công an huyện mẹ nó nhờ có mối quan hệ nên gọi về nhờ tác động) có lời. về thì cũng được thôi, nhà chúng tôi cũng có đủ điều kiện chăm sóc cháu nó. Nhưng tình hình cháu nó thế này liệu đã ổn chưa cô?

- Đến giờ phút này thì nói thật với chị là cháu nó chỉ còn đợi lành sẹo nữa thôi chị ạ. Tim phổi xương khớp thế là ổn cả rồi. Nếu chưa yên tâm chị có thể cho cháu lên 108 kiểm tra lại. Đừng đưa lên Việt Đức, trên ấy chỉ làm ca nặng thôi. Bọn em tuyến dưới cũng đã làm hết trách nhiệm rồi. Một là cũng vì cháu đã khỏe, hai là sang tháng có mấy ca đẻ. Họ đăng kí từ lâu lắm rồi, không có giường thì nguy.

- Thôi được rồi cô cứ ra ngoài đi, chúng tôi từ từ thu xếp. Sẽ báo lại cho cô ngay.

- Dạ vâng, chỗ người nhà có gì bọn em nói ấy, mong các anh các chị thông cảm.

- Tôi hiểu rồi, cũng mong cô thông cảm. Chúng tôi biết là làm phiền đến mọi người nhưng cũng vì con vì cháu.

Mẹ nó khéo léo nhét phong bì vào tay bà bác sĩ. Bà ấy giãy nảy lên toan từ chối như mẹ lừ mắt ra hiệu cầm. Nó nghĩ bà này cầm phần nhiều vì sợ hơn là vì tham.

- Con tính sao?

- Về được rồi mẹ ạ - Nó ngập ngừng- Con khỏe rồi, với lại cứ ở đây thế này phiền các bác, các chú, các thím với các anh chị em lắm.

- Dạo này thở có dễ không?

- Cũng dễ, thi thoảng bị ngưa ngứa thì ho sặc lên thôi mẹ ạ.

- Thôi được rồi, cứ về đã tính sau. Cũng hơn một tháng rồi. Ai cũng có việc riêng, không thể cứ để mọi người ở đây thế này được.

- Khoan đã, giờ nếu cháu nó khỏe rồi thì cả nhà ngồi đây bàn bạc thống nhất lại một chuyện - Cậu Trung, cậu ruột nó lên tiếng.

- Chuyện gì?

- Ai đã bắn nó? Nợ máu thì phải trả máu, nhà mình dẫu không có tên tuổi gì nhiều ở đất này nhưng chạm vào con cháu nhà họ Hoàng thì không thể cứ im ỉm thế mà bỏ qua được. Gặp cướp giết cướp, gặp thù thì phải trả thù.

Nó cúi đầu im lặng, không dám ngẩng lên nhìn mọi người. cảm giác như nín thở. Nó biết nhiều người ở đây vì tò mò hơn là muốn trả thù, nhưng không phải không có người muốn đâm cho cái đứa bắn cháu tao một nhát cho chết mẹ nó đi. Một dòng họ 3 đời làm dân xã hội, ít nhiều máu liều rất sẵn.

- Cháu nghĩ, chuyện này là chuyện riêng của cháu. Không nên để mọi người bận tâm. Dù sao cũng qua rồi. Cháu được sống để nhìn thấy mọi người như thế này, thật sự là rất may mắn rồi. Cháu muốn làm gì nữa. Giờ cháu chỉ muốn nghỉ ngơi và suy nghĩ một chút. Sau đó... về nhà. Cháu nghĩ là như thế đã quá đủ với một đứa chết đi sống lại như cháu rồi... Cháu chỉ muốn năm sau lại được về quê, ngồi chung mâm với các bác, các chú vào mỗi bữa giỗ, thế là quá tốt rồi... Cháu cảm ơn mọi người, từ bé đến lớn cháu chưa bao giờ cảm ơn cả nhà bao giờ. Rất là khó nói ra câu ấy. Bố mẹ cháu lên đây khởi nghiệp lâu rồi, cháu không có nhiều thời gian về quê,không có nhiều thời gian ở cạnh các chú các bác, cháu chẳng biết nói gì nữa. Cháu cảm ơn cả nhà nhiều lắm vì đã quan tâm đến cháu. Thật sự chưa bao giờ cháu được ở bên cả nhà nhiều thế... Cháu xin lỗi, cháu lại nói lòng vòng mất rồi... Ý cháu là, được chết đi sống lại, được biết cả nhà quan tâm đến gia đình cháu như thế này với cháu là đủ lắm rồi, cháu không cần gì hơn nữa...

Có tiếng sụt sùi của mấy bà thím yếu lòng. Chẳng ai bảo ai tự nhiên tản ra không nhắc lại chuyện

Hà Đông, vài ngày sau đó.

- Con chắc là sẽ ở đây chứ?

- Con đi lại được rồi mà mẹ. Con muốn ở đây một thời gian khi nào khỏe hẳn con sẽ về nhà.

- Có cần mẹ bảo bà giúp việc xuống đây không?

- Không cần đâu. Con lớn rồi chứ có bé bỏng gì nữa. Tự lo được mà. À mẹ ơi - nó lục tủ tìm cái thẻ atm trong túi áo rét - Đây là tài khoản của con, con chắc không dùng đến nó nữa. Mẹ cầm lấy, coi như bù vào chỗ kia giùm con. Con xin lỗi.

- Thôi không sao. Còn người là còn tất cả. Tiền bạc nhà mình cũng đâu có đến nỗi túng quẫn, hơn nữa đang mùa đông. Nhà hàng của chị Linh đang làm ăn được. Cứ để mẹ giữ giùm con. Sau này con cần mẹ sẽ đưa lại. Tạm thời những chuyện ấy con đừng nghĩ đến nữa. Cái gì cần qua thì cho nó qua đi.

- Dạ vâng - Nó hơi chạnh lòng khi mẹ nhắc đến tên chị nó, giờ quan hệ của hai mẹ con đã khá hơn. Nó định bụng vài hôm nữa sẽ hỏi mẹ về chị.

- Thôi, để mẹ đi chợ mua cho ít đồ ăn để vào tủ lạnh. Ăn ngoài ít thôi, nếu rảnh thì tự nấu lấy mà ăn. Đừng ăn rau muống với đồ nếp mà thành sẹo lồi đấy - Nói rồi mẹ nó đứng dậy cầm ví định bước đi.

- Dạ. À mẹ ơi.. - Nó nắm tay mẹ kéo lại

- Sao nữa?

- Con cảm ơn mẹ.

- Thằng hâm này - mẹ nó cười.

- Nhưng mà mỗi tháng mẹ phải cho con 5tr tiêu vặt đấy. Con ở nhà thế này không cạp đất ăn được đâu.

- Sư bố mày, tao biết ngay mà.



Mẹ nó cười cốc đầu nó một cái nhưng nó tránh được. Toàn bộ giấy tờ, tiền bạc, điện thoại chưa kể xe máy nó đã mất hết. Không ăn bám vào mẹ thì biết bấu vào đâu chứ. Nhưng chả sao hết, nó ăn bám mẹ từ bé chứ có phải mới tập tành ăn bám đâu mà sợ. Khi khỏe lại về cả thể xác và tâm thần, nó nhất định sẽ phụ mẹ một tay vun xén cái cơ ngơi của chị Linh. Nhất định thế. Hì.

Nghĩ là vậy, nhưng nỗi lo tiền bạc cũng chẳng đeo bám nó lâu. Hai tuần sau nó nhận được một tấm thẻ gửi xe của BicG được ném vào nhà xiên qua gầm cửa. Thoạt đầu nó chẳng để ý, tưởng chỉ là mấy bọn ném card quảng cáo. Đến khi đi qua đó, tò mò nó nhặt tấm thẻ lên thì mới giật mình sửng sốt. Một dòng chữ được ghi bằng bút dạ trên tấm thẻ, nét chữ vẫn còn rất mới " Qua BicG the garden lấy xe và giấy tờ, toàn bộ tiền nằm trong bọc áo mưa dưới cốp xe. Mất không chịu trách nhiệm"



- Chị ơi, em muốn xem video.. - nó ngập ngừng- Chị có thể check hộ em. Em muốn biết ai đã gửi xe này vào đây được không chị? - Nó vội vàng nói như thể sợ bị ai cướp mất lời.

- Không được đâu anh. Cái đó thuộc về quyền riêng tư của khách. Có chuyện gì vậy anh? Xe này không phải xe của anh ạ? - Người soát vé nhìn nó tỏ vẻ khó hiểu.

- Không, xe của em. Của em mà chị. Đây này em có chứng minh thư này, giấy tờ xe đầy đủ hết - Nó lật đật xòe hết đống giấy tờ xe trong ví ra mặt bàn.

- Thế thì anh có khiếu nại gì không ạ? Nếu anh không phải người gửi xe ở đây thì anh có thể để xe lại và làm đơn khiếu nại. Bên em sẽ mời công an phường xuống làm các thủ tục để giải quyết cho trường hợp của anh.

- Dạ không... ý em không phải thế...

- Anh ơi. Anh xong chưa đứng gọn gọn cho mọi người đằng sau đi với - Một người đằng sau nhoài lên vỗ vỗ vào yên xe nó.

Nó ngoái đầu lại sau nhìn. Phía bên nó đang có 4,5 cái xe đang xếp hàng nhìn nó một cách cau có và bực bội. Nó vội vội vàng vàng dắt xe lên đứng gọn vào một phía xong đứng chờ cho mọi người đi hết.

- Vậy rốt cuộc anh muốn gì ạ

- Thế này chị ạ. Em bị mất xe cách đây một tháng. Xong rồi cách đây hai ba hôm có người đưa em cái thẻ gửi xe ở đây. Em muốn xem là ai đã trả lại ạ.

- Thế này anh nhé. Thường thì nếu không phải là đúng người gửi thì bọn em sẽ không cho lấy xe đâu. Vừa nãy em cũng chủ quan quá, check thẻ xong đã cho anh lấy xe rồi. giờ nếu anh muốn yêu cầu gì thì bàn giao xe lại cho bọn em. Bên em sẽ gọi công an xuống cùng giải quyết. Những cái này vượt quá khả năng của em. Anh đồng ý không ạ? Chứ bên em không có trách nhiệm hay nói đúng hơn là em cũng không có đủ quyền hạn để thực hiện yêu cầu kia cho anh.

- À..ừm... Thế thôi. Em xin lỗi. Làm phiền anh chị rồi.

- Vâng. Thế chào anh.

- Chào chị.

- À khoan anh ơi.

- Sao ạ.

- Anh chưa gửi tiền xe.

- À vâng.



Nó phi xe một mạch về đến nhà mà lòng không khỏi cảm thấy bức bối khó chịu. Bới tung cả cốp xe lên xách một bọc lớn nilon lên nhà. Thực ra nó đã kiểm tra qua loa cái bọc ấy. Chẳng có gì khác lắm so với lúc ban đầu nó nhét vào cốp xe. Một đống tiền đủ mệnh giá và vài cái dây nịt. Nó ném bịch bọc tiền xuống giường rồi nằm vắt tay lên trán thở dài. Nó cũng có thể lờ mờ đoán ra người ấy là ai, không thể khác cái người đã gọi điện báo tin chính xác địa điểm và việc nó bị bắn cho cả gia đình nó cách thời điểm xảy ra vụ việc những gần nửa tiếng đồng hồ. Có điều đến giờ phút này nghi ngờ dù có chắc chắn đến 90% cũng vẫn chỉ là nghi ngờ mà thôi. Nó đang thiếu niềm tin vào những người không cùng máu mủ ruột già với mình...

Rồi như cố tìm kiếm một thứ gì đó, nó lật tung cả chiếc túi ra. Hẳn phải có một cái gì đó ở đây chứ. Nó đinh ninh như thế. Tiền xòe ra từng nắm một tung tóe hết trên sàn và trên giườn. Chẳng có gì hết. Chán nản. Nó cầm đống tiền lên toan lật đệm nhét hết xuống dưới vì lười dọn thì thấy một chiếc phong bì to bản màu nâu của giấy xi măng, loại phong bì khổ lớn đựng hồ sơ bệnh án và phim X quang trong bệnh viện... Lai lịch cái này thì phải nhớ lại cách đây vài tháng...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trả Thù Gấu Chó

Trả Thù Gấu Chó

Tên truyện: Trả Thù Gấu ChóTác giả: Tokyo.Bu0nThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn

18-07-2016 16 chương
Hối Hận Vì Lấy Vợ Sớm

Hối Hận Vì Lấy Vợ Sớm

Tên truyện: Hối Hận Vì Lấy Vợ SớmThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

18-07-2016 17 chương
Tán Gái Ở Nhà

Tán Gái Ở Nhà

Tên truyện: Tán Gái Ở NhàTác giả: thientoi2Thể loại: Truyện VOZ, Tư Vấn, ReviewTình

18-07-2016 28 chương
Vị Tình Đầu

Vị Tình Đầu

Tên truyện: Vị Tình ĐầuTác giả: huymanutdThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn

18-07-2016 50 chương
Đơn Phương !!!

Đơn Phương !!!

Lời tựaKhi tôi bắt đầu đặt bút viết ra những dòng này cũng là lúc tôi thả mình

20-07-2016 3 chương
Chị Quản Lý Dễ Thương

Chị Quản Lý Dễ Thương

Tên truyện: Chị Quản Lý Dễ ThươngTác giả: ThuocLa555Thể loại: Truyện VOZTình trạng:

18-07-2016 44 chương
Hôn Ước Quý Tộc

Hôn Ước Quý Tộc

Tên truyện: Hôn Ước Quý TộcTác giả: BambooThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 40 chương
Đi qua những kỉ niệm

Đi qua những kỉ niệm

Có những cảm xúc vu vơ thoáng qua. Vì quá cô đơn mà ta ngộ nhận đó là tình yêu tha

25-06-2016
Anh yêu em bao nhiêu?

Anh yêu em bao nhiêu?

Ném những lời cay đắng nhất có thể nghĩ ra trong lúc ấy vào mặt anh bằng cái giọng

30-06-2016
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Ngày đã qua

Ngày đã qua

Nguyên dừng lại tháo giày ở ngạch cửa, lòng bảo lòng, bữa nay hãy vui như trước đây

24-06-2016
Yêu không hối tiếc

Yêu không hối tiếc

Tình yêu rút cuộc là gì, lại khiến những kẻ trong cuộc cam tâm từ bỏ bản

24-06-2016
Thơm như mùi...tre ngâm

Thơm như mùi...tre ngâm

(khotruyenhay.gq) “Mẹ ơi! Con yêu mẹ lắm nhưng trái tim con đã theo Tuấn mất rồi. Cuộc

29-06-2016