XtGem Forum catalog
Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em

Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 35
5 sao 5 / 5 ( 48 đánh giá )

Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em - Chương 34

↓↓
Đã hơn hai tuần từ khi rời Hà Nội vào Sài Gòn. Công việc của cô ở đây so với ở Hà Nội thực chất cũng tương tự như nhau, mà cũng có thể ở đây, công việc của trợ lý bận rộn hơn một chút, bởi vì dù sao công ty này cũng mớii thành lập.

Cuộc sống ở Sài Gòn này cô vẫn chưa thể quen được. Công ty cấp cho cô một căn hộ ở chung cư đầy đủ tiên nghi, thế nhưng việc làm quen khiến cô lúng túng. Cô tự nhắc nhở mình, rèn luyện việc đặt chuông báo thức và phải ngay lập tức bật dậy, bởi ở đây, cô sẽ không được mẹ gọi dậy.

Cô lười đi chợ, và vì thế thay vì mỗi sáng ra chợ để mua rau quả thịt cá, cô lựa chọn việc mua đồ hộp hay những thứ đồ sẵn rồi để tủ lạnh. Không ở cùng gia đình, bữa tối của cô có khi bắt đầu từ 10h hay 10h30, và thường kết thúc vào lúc 11h. Cô ăn muộn, bởi lẽ chẳng ai nhắc nhở cô dùng cơm đúng bữa. Có lẽ nếu cô không gọi điện nói dối mẹ, rằng cô ở đây cùng một chị cùng cơ quan, thì có lẽ ngày nào đúng 8h mẹ cũng sẽ gọi điện giục cô ăn tối.

Hai tuần ở đây, cô cảm thấy thực sự bình yên, thế nhưng nhiều lúc rãnh rỗi cô vẫn vắt tay lên trán tự hỏi, đây là cảm giác bình yên, hay là cảm giác cô độc. Đôi khi cô vẫn cho mình một khoảng thời gian nghỉ ngơi nhắm mắt lại và nghe nhạc, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại thì lại cảm giác trống rỗng, cô chẳng rõ, rốt cuộc vì nhớ người thân, nhớ bạn bè, hay là nhớ ai…

bạn đang xem “Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Càng nghĩ càng thấy lòng nặng trĩu, rồi sau đó nước mắt chầm chậm lăn xuống lúc nào không hay. Đến khi giật mình thức tỉnh, cô vội vàng tắt nhạc và lại lao đầu vào công việc, nhủ thầm không được phép ngồi như vậy nữa.

Sáng nay, Linh Hương đến công ty từ rất sớm, bởi tối qua cô mất ngủ. Cô cũng chẳng biết vì sao mình không ngủ được, chỉ biết rằng cứ nhắm mắt lại, lòng lại nôn nao. Tới công ty, cô mới thấy nhân viên ở đây rất chăm chỉ, thậm chí có người còn đến trước cả cô. Bất giác cô mỉm cười, chẳng thế mà cô nửa năm trước lúc mới vào công ty, luôn là người đến muộn nhất. Chị Trâm- nhân viên công ty nhanh chóng kéo tay Linh Hương vui vẻ nói:

- Linh Hương, hôm nay đến sớm vậy? Mọi ngày chỉ biết em luôn đúng giờ thôi cơ mà.

Linh Hương cười cười đáp lại. Lại nhớ đến bản thân lúc vừa tới công tác, lúc nào cũng im lặng không nói lời nào, chỉ biết công việc là công việc, chẳng buồn hỏi han ai cả. Thế là nhiễm nhiên, cô được mọi người gắn cho cái mác “lạnh lùng”.

Nói đến điều này Linh Hương bỗng cảm thấy hơi buồn cưởi, không nghĩ có một ngày mình sẽ trở thành những người như Thảo My hay Kiến Phong. Lúc mới trở thành trợ lý cho giám đốc Kiến Phong, cô suốt ngày lau cha lau chau, chọc giận giám đốc, bàn tán chuyện không đâu trong công ty, rồi cứ nghĩ đến khuôn mặt lạnh như tiền của giám đốc là lại bật cười trêu chọc, đến bây giờ đến đây, lại đang có xu hướng trở thành Kiến Phong phiên bản 2.0.

Cô muốn nói chuyện, nhưng lại không muốn bắt chuyện, chẳng rõ vì sao nữa. Người ở công ty mới vừa nhìn thấy cô là đã lảng xa, thế nên ngoài chuyện công việc, họ chẳng bao giờ nói chuyện phiếm với cô. Lại chán nản, cuối cùng vì lý do đó, cô lại bị gán cho cái mác “ít nói”, và như vậy thì càng khiến cho cái mác “lạnh lùng” được đẩy lên cao.

Không biết thế nào, nhưng ở trong công ty này, chẳng ai muốn nói chuyện quá nhiều với cô, ngay cả giám đốc mới. Thế nhưng không hiểu sao, chị Trâm lại chịu bắt chuyện với cô. Hôm ấy, cô nhớ cô phải hoàn thành nốt công việc, nên quyết định ở lại công ty. Đến khi đói bụng, chợt thấy trước măt là một hộp cơm. Ngẩng mặt lên để xem đó là ai, thì thấy ánh mắt thân thiện của chị Trâm. Chị cầm hộp cơm của mình và ngồi xuống đối diện cô, vui vẻ mở hộp cơm ra và nói:

- Làm việc chăm chỉ là tốt, nhưng mà đừng quên ăn uống là được.- nói rồi chị đánh mắt tới hộp cơm trước mặt cô và nói- trợ lý Hương ăn đi chứ!

Cô phì cười, không nghĩ vẻ mặt người lớn của chị lại chỉ để dọa người. Vẻ cô tịch dần biến mất cô cầm hộp cơm lên, lấy thìa xúc những miếng to, vừa ăn vừa nói:

- Không nghĩ chị lại giống trẻ con như vậy!

Một lúc ngẩng lên thấy chị đang trố mắt nhìn cô, mồm phồng ra do chưa nhai hết cơm, cô càng cười to hơn:

- Bà chị à, đừng có nghĩ em là động vật máu lạnh ngoài công việc công việc ra thì chẳng biết nói cái gì nhé. Ít ra em cũng biết đói và biết cười ha ha ha

Chị Trâm nhanh chóng hoàn hồn, cười với nó:

- Vậy mà chị suýt nữa bị dáng vẻ sát thủ của em dọa cho chết khiếp đấy ha ha ha.



- Linh Hương, nghĩ gì ngẩn ngơ vậy?- chị Trâm hỏi

Cô trở về hiện tại, nhìn chị cười:

- Chị định tìm người để tán phét à? Hôm nay mồng một, mới sáng ngày ra đã tán phét với chị thì xui cả tháng mất

Chị cười ha hả rồi vỗ cái rõ đau vào lưng cô, đoạn nói:

- Cái con này, càng ngày càng láo nhé!

- Tại thấy chị đến bây giờ vẫn lẻ bóng không ai bảo vệ nên trêu thôi, chứ người khác em nào dám- cô lại cười.

Chị Trâm ra vẻ giận rỗi, rồi sau đó lại tươi cười tán phét. Vừa đưa lên một tờ báo vừa nói:

- Em xem này, công ty Tân Thụy bị nghi ngờ vào một vụ hối lộ quan chức nào đấy, cảnh sát đang vào cuộc điều tra, cổ phiếu liên tục rớt giá. Thông tin nóng hổi, đăng trên trang nhất đây này.

Cổ phiếu Tân Thụy rớt giá?? Cái tên “Tân Thụy” không khỏi khiến Linh Hương giật mình, bởi chỉ cần có chuyện liên quan đến Cao Thiên Hựu, cô lập tức rất quan tâm. Cô nhanh chóng cầm tờ báo lên, đập ngay vào mắt là hình ảnh Cao Thiên Hựu đang đứng trước một đám phóng viên, khuôn mặt hiện lên vài tia bối rối. Cô không thể tin có một ngày một người như hắn lại có thể có ánh mắt ấy, một người luôn lường trước được tất cả mọi tình huống, lại có thể có biểu hiện bị động như vậy sao? Bỗng nhiên cô cảm thấy chua xót, không hiểu vì sao mình lại quan tâm chuyện này, không hiểu vì sao mình lại đau lòng thay cho hắn, lo lắng thay cho hắn. Rõ ràng đã quyết định quên hắn, cũng có đôi khi nghĩ mình đã thực sự quên được, vậy mà sao đến ngày hôm nay, lại nhận ra kì thực bản thân vẫn chưa quên được. Cô đưa trả lại tờ báo cho chị Trâm, mệt mỏi bước vào phòng giám đốc.

Cả ngày ngẩn ngơ, cô rát muốn gọi điện hỏi thăm giám đốc Kiến Phong để biết được tình hình ngoài đó, thế nhưng cứ mỗi lần cầm điện thoại thì cũng đồng thời bỏ điện thoại xuống, cô thực ra, không dám gọi, và cũng tự biết, mình chẳng có lý do gì để gọi. Bỗng dưng điện thoại đổ chuông, cô nhìn vào màn hình và thấy một dãy số lạ. Cô nhấc máy:

- A lô! Tôi là Linh Hương, trợ lý của giám đốc công ty Bình Thái 2

Đầu dây bên kia im lặng. Cô nghĩ rằng bên kia gọi nhầm, đang định tắt máy thì chợt nghe tiếng

- Linh Hương

Cả người chấn động, bàn tay cầm điện thoại run run. Người kia, mà không, chính là hắn. Cô không thể nào quên được, giọng nói ấy. Cô hoang mang cực độ, rồi cố gắng định thần lại, nhanh chóng tắt máy, chỉ kịp nghe đầu dây bên kia chưa kịp nói hết: “chờ…”. Hắn nói cái gì, hay là hắn biết cô sẽ tắt máy, nên nhắc cô chờ hắn nói xong, có phải hắn sẽ nói: “chờ anh nói xong được không”, hay là lúc gọi điện cho anh, hắn có người tìm gặp, nên nói: “chờ một lát”. Cô cứ đoán già đoán non, vừa đoán vừa nghĩ đến hắn. Chẳng biết vì sao, chỉ một câu nói đang dở dang của hắn lại khiến cô nhiều liên tưởng như vậy.

Ba tháng sau, giới kinh doanh trấn động,Tân Thụy- tập đoàn lớn nhất miền Bắc và Xuân Uy- tập đoàn đứng đầu miền Nam Việt Nam sụp đổ. Báo chí không đăng tải, và cũng không có bất cứ thông tin nào được đăng tải để giải thích cho việc này. Mọi người thi nhau đoán già đoán non, và cũng có thể là ai đó biết chuyện truyền tai mọi người, rằng cảnh sát vào cuộc đã chứng thực việc Tân Thụy hối lộ quan chức Kinh Tế, đồng thời dính dáng đến việc rửa tiền đen, ngay cả Xuân Uy, khi cảnh sát tiến hành điều tra đã phát hiện ra sự có mặt của công ty này. Hai người đứng đầu hai công ty ấy cũng mất tăm mất tích, giới kinh doanh rỉ tai nhau, có lẽ hai người đó đang bị xét xử, và vụ xét xử này, có lẽ là không công khai. Ai cũng biết, để trở thành một công ty lớn như vậy, làm ăn ám muội là chuyện đương nhiên, nhưng để họ có gan là việc đó, tất nhiên sẽ phải có thế lực đằng sau chống lưng, thế nhưng sau đó mọi người cũng cảm thấy kì lạ, rõ ràng nếu hai công ty ấy đều có người đứng sau, vậy tại sao lại có thể vì chuyện rửa tiền hay hối lộ, hay trốn thuế mà bị sụp đổ. Có người lại cho rằng, bởi vì vụ án này được đưa lên mặt báo, nên công an phải vào cuộc, núi này cao còn có núi cao hơn, tất nhiên những người có quyền thế hơn sẽ đứng ra xét xử, chuyện này ít nhiều dính dàng đến nội bộ, không thể công khai. Tất nhiên, mọi điều kể trên chỉ là phỏng đoán,cả nước chỉ biết rằng, sau sự kiện này, hai cột trụ kinh tế của Việt Nam cùng nhau sụp đổ. Đối với giới kinh doanh mà nói, sự kiện này vừa mang đến cơ hội cho các ông chủ, vừa mang đến khó khăn. Khó khăn chính là, hai công ty lớn ấy sụp đổ ảnh hưởng không nhỏ tới sự phát triển của các công ty con, bởi số công ty phụ thuộc và số tài sản Tân Thụy cùng Xuân Uy nắm giữ rất khổng lồ. Tuy nhiên, đây cũng là cơ hội để các công ty khác cạnh tranh giành lấy ngôi vị bá chủ trên thương trường. Vị trí đứng đầu đang bỏ trống, các công ty trước nay bị Tân Thụy hay Xuân Uy áp chế đều có cơ hội vùng vẫy trở lại.

Linh Hương nghe được tin này thì đầu óc trở nên quay cuồng muốn ngất. Cô lại lo cho hắn, miệng lắp bắp hỏi chị Trâm:

- Vậy người đứng đầu hai tập đoàn lớn ấy rốt cuộc có bị xét xử hay không chị?

Trâm nhìn thái độ của Linh Hương thì chợt cảm thấy kì lạ, nhưng nhanh chóng quên đi, lắc đầu nói:

- Chị không biết, không thấy báo trí đăng tải, chỉ biết rằng hai công ty này nhanh chóng sụp đổ. Hai người đứng đâu hai công ty cũng không được nhắc đến.

Linh Hương cả người run rẩy, không ngừng nghĩ đến khuôn mặt của hắn, rốt cuộc, hắn đã xảy ra chuyện gì. Thế rồi cô lại tự trấn tĩnh mình, Cao Thiên Hựu ấy chắc chắn sẽ không sao, hắn ta có tiền, mà dù có chuyện gì đi nữa, chỉ cần có tiền, ắt sẽ không sao. Hơn nữa, cô không tin hắn không có người chống lưng, không tin rằng Tân Thụy sau hơn chục năm đứng đầu toàn miền Bắc lại không thể quen biết được những người quyền thế. Dù đã trấn an mình rất lâu, thế nhưng cô vẫn không ngừng tự hỏi, Cao Thiên Hựu, hắn bây giờ ở nơi nào…

Bình Thái là một trong những ứng cử viên sáng giá để đi đến ngôi vị bá chủ, bởi công ty này thành lập từ lâu đời, từng bước phát triển vững chắc, tiềm năng hơn hẳn những công ty khác, và vì vậy, đối với việc Bình Thái sẽ trở thành công ty lớn nhất miền Bắc, mọi người đều cho rằng đó là chuyện không còn xa. Thế nhưng thật bất ngờ hơn một năm cố gắng, ngôi vị cao quý ấy trên thương trường vẫn còn bỏ trống. Đương nhiên không phải Bình Thái sụp đổ, mà bởi vì, một nước không thể có hai vua. Trong khi miền Nam nhanh chóng có công ty thế chỗ Xuân Uy, thì miền Bắc, giới kinh doanh lại rỉ tai nhau những lời than phục dành cho một công ty mới. Nói đến mới, không biết có phải là mới hay không, bởi cái tên công ty này quá đỗi quen thuộc với người trong thương trường, bởi những hơn 3 năm trước, công ty này đã từng được sánh ngang với Tân Thuy, công ty Vân Đồn. Điều kì lạ là, công ty Vân Đồn xây dựng lại ngay sau khi Tân Thụy và Xuân Uy sụp đổ, người đứng đầu Vân Đồn chính là con gái của chủ tịch công ty Vân Đồn, tên Thùy Vân. Mọi người đều hiếu kì, bởi không hiểu sao chỉ sau một năm, công ty này đã lớn mạnh và có thể cùng tranh giành với Bình Thái. Đã có rất nhiều suy đoán được đặt ra, nhưng cuối cùng nhiều người lại chọn giả thiết rằng: Sau khi Vân Đồn từng phá sản, thiên kim tiểu thư của Vân Đồn không có bất cứ tung tích nào, nay sau khi Tân Thụy bị loại bỏ, bỗng dưng xuất hiện và khôi phục Vân Đồn, chỉ có thể là vị tiểu thư tài ba này sau khi biến mất đã nhờ cậy được một thế lực nào đó giúp đỡ khôi phục công ty của gia đình, và có khi việc Tân Thụy sụp đổ liên quan tới công ty này. Giả thiết vẫn chỉ là giả thiết, ai cũng có thể tự cho mình lý do để giải thích những biến cố này, nên cùng lắm chỉ lừa được bản thân, còn sự thật, nhất định chỉ những người trong cuộc mới biết.

- Giám đốc, người của chủ tịch thông báo, giám đốc cần về Hà Nội họp mặt để bàn bạc.- tiếng nữ trợ lý lên tiếng

Cô gái trẻ tuổi đang ngồi chăm chú xem từng dự án và hợp đồng công ty, miệng mím lại, mày khẽ nhíu lại như đang gặp phải vấn đề nan giải. Cô mặc một bộ trang phục kết hợp đen trắng, váy dài ôm sát toát lên vẻ sang trọng. Khuôn mặt vẫn trầm tư không nói lời nào.

- Ê, giám đốc!- nữ trợ lý lại cất tiếng

Lúc này cô gái trẻ mới ngẩng đầu lên:

- Chị thật phiền, em đang duyệt dự án cơ mà!

- Chuyện tôi vừa nói giám đốc có nghe thấy không vậy?- Cô gái kia nghiêm túc nói

Nữ giám đốc lắc lắc đầu.

Cô trợ lý ngán ngẩm tiến tới vỗ vỗ đầu nữ giám đốc:

- Mệt quá đi, lần sau đừng để chị phải nhắc lại. Chủ tịch muốn em nhanh chóng về Hà Nội họp mặt.

Nữ giám đốc xoa xoa lại tóc, khó chịu nhìn cô gái kia:

- Chị thật là, đừng có làm mất hình tượng của em như vậy chứ.

Trâm bĩu môi:

- làm giám đốc được vài tháng đã ra vẻ với chị à?

- Haizz, chị thừa biết rồi. Chính vì thời gian làm chưa được nhiều, nên càng phải tập trung chứ, với lại cũng phải có phong thái giống giám đốc nữa chứ hề hề

- Không đùa với em, nữa, chị ra ngoài.

Trâm đi rồi, còn lại mình vị giám đốc trẻ ở lại trong căn phòng, cô bỗng ngả người ra ghế, nhìn xa xăm. Về Hà Nội ư? Đã gần hai năm rồi chưa về Hà Nội. Không phải cô không nhớ, mà vẫn chưa dám về đó, bởi ở nơi đó, cô còn có quá nhiều thứ chưa thể quên, hai năm trôi qua, chẳng biết Hà Nội đã thay đổi thế nào. Mẹ không ngừng gọi điện nhắc cô về thăm gia đình, nhưng cô cứ viện cớ này nọ, nói là công ty ở đây mới thành lập không lâu, còn chưa ổn định, chưa thể về. Dạo gần đây mẹ cũng vẫn cứ gọi, cô lại tìm được cớ khác, cô nói đã trở thành giám đốc, phải làm việc suốt ngày, nếu bây giờ về, chỉ sợ người trong công ty sẽ nói cô trẻ người non dạ, không có trách nhiệm, không thể gánh vác công ty. Thế là cô trốn được hai năm. Bây giờ có trốn cũng chẳng trốn được nữa rồi, lần này vì công việc, cô phải trở lại thôi. Cô nhấc điện thoại gọi cho mẹ, nói:

- Mẹ! Ngày mai con về Hà Nội

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, cô sợ mẹ còn chưa nghe rõ, bèn nhác lại:

- Mẹ, ngày mai con về Hà Nội rồi. Chủ tịch có chuyện nên bảo con về, có lẽ chỉ về thăm nhà được một lát…

- Biết rồi….cha bố cô

Tiếng mẹ nghẹn ngào đầu dây bên kia, có lẽ hai năm qua, mẹ đã khóc vì nhớ cô rất nhiều, mà cô, lại vì chưa thể quên được hắn, từ chối về gặp mẹ. Cô đúng là bất hiếu.

- Mẹ, con xin lỗi!- giọng Linh Hương buồn buồn

- Thôi được rồi, thích ăn món gì mẹ nấu cho, mẹ sẽ gọi cho cả ba con bé kia đến- Mẹ bỗng vui vẻ nói.

- Dạ, con thích ăn bún chả, bún cá, bún riêu, phở…..

….

Chuẩn bị bước chân vào phòng họp, cô nhận ra từ xa có dáng người quen thuộc, là Kiến Phong. Anh vẫn như vậy, dàng đi vững vàng, thần thái điềm đạm lạnh lùng, từ trước đến nay phong thái này luôn cuốn hút phụ nữ, không biết hai năm qua, anh đã có người yêu chưa. Kiến Phong từ xa đã nhìn thấy cô, anh biết hôm nay cô sẽ về, cũng đã biết trước cô không còn là Linh Hương của hai năm trước, nhưng là thấy rồi, vẫn bất ngờ, cô quả thực chững chạc và điềm đạm hơn rất nhiều, ra dáng một nữ giám đốc có bản lĩnh.

- Giám đốc- Linh Hương cất tiếng gọi

Kiến Phong cười:

- Lâu quá rồi không gặp, cô thay đổi rồi.

Nhìn thấy Kiến Phong, Linh Hương lại muốn như ngày xưa, bất chợt cười tinh nghịch:

- Cô nào đi đằng sau giám đốc kìa

Kiến Phong nhíu mày, rồi nhanh chóng quay đầu lại. Anh thở dài:

- Linh Hương à, hai năm rồi mà cái tính này không thay đổi

Linh Hương cười mãn nguyện. Thế nhưng ngay sau đó, cô phát hiện ra quả thật xa xa đang có người tiến lại đây, lại là một cô gái. Dần dần, Linh Hương nhận ra, đó là Thảo My. Thảo My hình như cũng nhận ra cô, ánh mắt vui mừng nhìn Linh Hương rồi gật đầu, sau đó tiến tới gần Kiến Phong, cất tiếng gọi:

- Kiến Phong, anh quên tài liệu

Kiến Phong quay sang, nhìn thấy Thảo My thì ánh mắt trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng cầm lấy tập tài liệu từ tay cô, anh cười hạnh phúc.

Linh Hương thấy thế thì phì cười, nói:

- Thật không ngờ trong hai năm mà giám đốc và Thảo My đã tiễn triển nhanh thế. Vậy mà em cứ nghĩ hai tảng băng này chắc phải đợi đến già nua mới nhận ra cần nhau chứ. Ha ha ha

Thảo My và Kiến Phong lúc này mới nhớ ra bên cạnh còn có Linh Hương, bối rối nhìn nhau rồi lảng đi nơi khác. Một lát sau, Thảo My mới lấy lại bình tĩnh, cầm tay Linh Hương vui mừng nói:

- Cuối cùng cô cũng về!

Chỉ một câu nói ấy thôi, Linh Hương cũng xúc động muốn khóc. Tình cảm của mọi người ở đây dành cho cô, chắc chắn luôn sâu đậm.



Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, có vẻ chủ tịch rất chờ mong, không ngừng đốc thúc các công ty phải hoàn thành chỉ tiêu, cố gắng hết năm nay có thể đưa Bình Thái trở thành công ty lớn nhất miền Bắc. Linh Hương bây giờ mới xách va li về nhà, nhận thấy có bọc to toàn bánh trái trong Nam, mỉm cười tự trách bản thân vô tâm, may là chị Trâm còn nhớ chuẩn bị cho cô ít quà đem về cho gia đình.

Con đường dẫn vào làng vẫn như vậy. Cô còn nhớ, trước đây mỗi khi vào Đông, đi qua hàng cây ấy đều cảm thấy cóng người, hai tay kiên tục xoa vào nhau cho khỏi lạnh, giờ thì lại ao ước giá bây giờ là mùa Đông, cô có thể cảm nhận cái lạnh mà Sài Gòn không hề có. Vào sâu bên trong mới thấy, đường đã được nới rộng ra, cũng được trồng thêm nhiều cây hơn, bên cạnh những cây to mát thì có ghế đá, bàn đá. Nghĩ đến cảnh chiều đến các cụ già làng cô sẽ ra đây ngồi hóng gió, các cụ bà thì một tay chống gậy, một tay dắt cháu đi tới, các ông cụ thì ngồi đánh cờ. lũ trẻ con sẽ bu vào xem, hay bafy trò ném lon. Nghĩ tới đây, cô trào nước mắt.

Cô đang đứng trước cổng nhà mình, cánh cổng đang mở sẵn, có lẽ, cả nhà đang chờ cơm cô. Con chó đen từ trong sân phi ra, nhảy nhảy xung quanh cô, cái đuôi vẫy tíu tít vì vui mừng. Cô vuốt ve nó, nói vài lời như đang hỏi thăm sức khỏe cu cậu.

- Về rồi sao còn không vào nhà đi, đứng đó làm gì?

Tiếng gọi của mẹ làm lòng cô ấm lại. hai năm qua nghe tiếng mẹ qua điện thoại, cô vẫn luôn mong mỏi có ngày sẽ thực sự được nghe tiếng mẹ chứ không phải qua đường dây nữa. Giọng mẹ chân thực hơn bao giờ hết, cô xúc động suýt khóc, nhất thời chẳng nói được gì.

Con quỷ, bây giờ mày mới chịu về gặp chúng tao hay sao?- tiếng ba đứa bạn đồng thanh.

Nhi, Linh, Tinh, ba đứa chạy ra ôm chầm lấy nó, khóc sung sướng. Và cô, cũng đang khóc…

Bữa cơm đoàn viên này, không biết cô đã tưởng tượng bao nhiêu lần, hôm nay mới thực sự có thật. Mẹ làm rất nhiều món cô thích, thực sự mẹ đã làm cả bún chả, bún cá, bún riêu cho cô lựa chọn, chắc là, mẹ đã vất vả cả buổi sáng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Tên truyện: Nhật Ký Mang Thai Khi 17Tác giả: Võ Anh ThơThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 45 chương
Món Nợ Ngọt Ngào

Món Nợ Ngọt Ngào

Một câu chuyện tình yêu mà chẳng hề có sự bảo vệ che chở của người con trai dành

23-07-2016 32 chương
Thử Yêu Côn Đồ

Thử Yêu Côn Đồ

Tên truyện: Thử Yêu Côn ĐồTác giả: WinnyThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 42 chương
Học Viện Glamour

Học Viện Glamour

Học Viện Glamour là một truyện teen khá hay các bạn cùng đọc và cho cảm nhận nhé

21-07-2016 18 chương
Bà Xã Ô Sin

Bà Xã Ô Sin

Bà Xã Ô Sin lại mang đến một cái nhìn mới về tình yêu xoay quanh mối quan hệ vợ

21-07-2016 25 chương
Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng nói về nó: Hà Minh Thư, gương mặt thanh tú, làn da trắng như

21-07-2016 42 chương
Anh Đừng Đi

Anh Đừng Đi

Cô luôn luôn vui vẻ,nụ cười lúc nào cũng được nở trên đôi môi của cô,hồn nhiên

24-07-2016 1 chương
Đôi Cánh

Đôi Cánh

Đôi Cánh là một câu chuyện kể về cuộc đời của cô, những thử thách, những sóng

22-07-2016 50 chương
Bác Sĩ Bảo Cưới

Bác Sĩ Bảo Cưới

Trích đoạn:Giống như bất cứ lần nào khác trong đời. Anh biết khi có một con người

21-07-2016 15 chương
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Món quà một nửa

Món quà một nửa

Tôi lên 10 tuổi và anh Nick 14 tuổi. Ngày các bà mẹ đã sắp tới. Chúng tôi chuẩn bị

30-06-2016
Nếu tôi là con trai

Nếu tôi là con trai

Khi tôi là con trai, tôi sẽ thương con gái nhiều hơn mỗi khi thấy con gái bặm môi dắt xe

30-06-2016
Je t'aime

Je t'aime

Cuộc sống, công việc. Tất cả mọi thứ vội vàng cuốn con người ta vào vòng xoáy của

24-06-2016
Lấy Chồng Xứ Lạ

Lấy Chồng Xứ Lạ

Kim Thy rất siêng năng chơi thể thao nên tuy dáng dấp thanh mảnh nhưng lại khá mạnh

22-07-2016 16 chương
Người thực vật

Người thực vật

(khotruyenhay.gq Tham gia viết bài cho  tập truyện kinh dị số 1) Lan vẫn chưa hay biết, ở

27-06-2016
Chia tay

Chia tay

Cô nhìn vào mắt anh. Mông lung quá. Xa xôi quá. Cô thấy một vật sáng trong đôi mắt ấy

01-07-2016