Linh Hương ngẩn người, lý trí không ngừng mách bảo với cô rằng: “Linh Hương, mày đừng tin hắn, hắn nói dối”. Thế nhưng ai cũng rõ, con người sống bằng lý trí, yêu bằng trái tim. Hiện tại, tim cô đang đập rất manh, cô có thể nghe rõ từng nhịp đập trong lồng ngực mình, và đương nhiên, cô cũng khó lòng phủ nhận sự vui sướng và hạnh phúc lúc này.
Thiên Hựu nhìn sâu vào đôi mắt Linh Hương, anh muốn cô thấy sự chân thành trong đôi mắt anh, anh muốn cô biết rằng, đây là lần đầu tiên anh thực sự muốn có một mối quan hệ nghiêm túc với một người con gái (không muốn phá hỏng không khí lãng mạn của hai anh chị nhưng thật sự nhắc đến từ “nghiêm túc” là mình lại nghĩ đến “thanh niên nghiêm túc”). Anh mong, cô sẽ hiểu, sẽ cảm nhận được tâm chân tình của anh.
- Linh Hương, tôi thực sự không gạt em!
Linh Hương nhìn vào mắt của Cao Thiên Hựu. Cô bỗng run run khi nhìn vào đôi mắt hắn, cô cảm thấy trước nay chưa từng thấy hắn nghiêm túc như vậy. Lòng cô hỗn độn, hi vọng trở thành người con gái trong lòng anh khiến cô vui sướng, nhưng cũng lo sợ, lo sợ bởi Cao Thiên Hựu mà mọi người kể cho cô chưa từng dành tình cảm cho người con gái nào, vì vậy chẳng có lý do gì cô lại được may mắn như vậy cả. Cô chẳng phải là những nàng Kiều chân dài, cô cũng chẳng phải là một nữ doanh nhân tài giỏi, không phải là người thông minh, bởi vì trí tuệ của cô chỉ đủ dùng,và đôi khi cô còn bị cho là hâm nữa chứ. Thế nên, vì lẽ gì mà Cao Thiên Hựu yêu cô, mọi người chắc sẽ chẳng tin, và cô thì chẳng dám tin, chẳng dám tin vào một tình yêu mà người ngoài nhận xét là “lọ lem- hoàng tử”. Linh Hương cứ lắc đầu lia lịa.
bạn đang xem “Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Linh Hương, nhìn vào mắt tôi!- Thiên Hựu ra lệnh
Linh Hương tiếp tục lắc đầu, Cao Thiên Hựu phải khẽ quát:
- Nhìn tôi!
Linh Hương lúc này mới từ từ ngẩng mặt lên nhìn anh, rồi bất giác bật cười:
- Nhìn gì, nhìn dử mắt của anh à. Đồ ở bẩn!
Thiên Hựu giật mình sờ sờ lên khóe mắt, nếu quả thật là như vậy thì đúng là mất hình tượng quá đi. Đến khi anh xác nhận Linh Hương chỉ là đùa với mình, anh mới nhăn mày:
- Tôi đang nghiêm túc, không đùa với em đâu.
Linh Hương thì phá lên cười, cô cũng chẳng biết nên xử sự thế nào trong tình cảnh này, chỉ biết cười thôi. Bên ngoài thì cười, nhưng bên trong cô rối lắm. Thiên Hựu bất thình lình kéo tay cô lên để vào ngực anh, giữ thật chặt tay cô ở đó. Thế rồi một tay còn lại anh nâng mặt cô lên, ép cô nhìn thẳng vào anh, anh bắt cô phải đối diện với tình cảm của chính mình.
- Tôi không muốn nhắc lại lần hai đâu đấy! Thế nên tốt nhất em hãy tập trung vào- Thiên Hựu lên tiếng
Linh Hương có thể cảm thấy nhịp tim của hắn, cũng cảm thấy nhịp tim của chính mình. Khoảnh khắc ấy cô như đang nín thở chờ đợi…
- Tôi- Thiên Hựu dừng lại hồi lâu nhìn phản ứng của Linh Hương- Cao Thiên Hựu này, yêu em!
Anh đã nói yêu cô, cô đã nghe thấy. Thế nhưng câu nói đó hình như rất giống một loại bùa chú, nó làm Linh Hương bất động, cũng chẳng thế nói được gì. Thiên Hựu cười dịu dàng, vuốt ve mái tóc Linh Hương rồi nói:
- Kì lạ thật, tôi chưa bao giờ thấy em ngố như bây giờ
Linh Hương phản xạ rất tự nhiên, ủn mạnh Cao Thiên Hựu ra, cô nói:
- Anh nói ai ngố, có mà anh ngố thì có
Thiên Hựu vui vẻ tiến trở lại gần Linh Hương:
- Em như thế này mới đúng là em chứ- Thiên Hựu tiếp tục nói- Em có thể…
- Hai người vẫn còn cãi nhau à
Tiếng Huy cất lên khiến Cao THIên Hựu không kịp nói nốt. Hoài An tiến gần đến phía Linh Hương, tay hua hua trước mặt cô, rồi cười tinh nghịch nói với Huy:
- Anh Huy ơi không phải đâu, chị ấy đang ngây ngất đấy!
Linh Hương bừng tỉnh, ngấp ngứ:
- Chị đâu có
- Lêu lêu, đừng hòng lừa em
Đang định phản bác thì điện thoại reo, Linh Hương lấm lét, không hiểu thái hậu có phải thần giao cách cảm với cô hay không mà gọi đúng lúc thế
- A lô con nghe
“Nghe cái đầu nhà mày ý. Đi công tác mà gọi điện một tiếng cũng không gọi về nhà”
- Con bận quá quên mất, sao mẹ không gọi nhắc con- Linh Hương cười cười trêu đùa
“mày không gọi cho tao mà tao phải gọi hỏi thăm mày à, con với cái mất dạy”
Linh Hương phì cười, cô biết là mẹ rất lo lắng cho cô, thế nhưng lại không muốn làm phiền cô nên mới không gọi điện. Cô nũng nịu:
- Mẹ thân yêu ơi con xin lỗi mà, tại mấy ngày qua con bận lắm lắm nên mới không có thời gian gọi báo cáo cho mẹ đấy thôi.
“không có thời gian, có mà không nghĩ đến thì có. Mày vừa về đã đi chơi chứ có nghĩ gì đến tao đâu”
- …
“Thôi về nhà ăn cơm tối đi, gọi cả thằng Huy với con bé người yêu của nó đến”
Giật thót, thái hậu đi guốc trong bụng cô hay sao mà tự dưng nhắc đến hai đứa chúng nó. Kiểu này chắc cái loa cháu đi truyền đến cái loa bác mất rồi. Linh Hương uể oải:
- Con biết rồi mẹ.
“mà này, nhớ đưa cả thằng đó đến đấy, thằng Huy nói với tao rồi. Tối nay mà nó không về ăn cơm thì mày cũng khỏi về nhà luôn đi”
Mẹ nói rồi nhanh chóng tắt máy, chẳng để cô kịp giải thích cái gì cả. Đúng là thằng em trời đánh, cái gì cũng bép xép với mẹ cô được.
- Bác gọi hả chị- Huy tươi cười nhìn cô
Linh Hương nhăn mặt lườm lườm nó, nếu không phải mày là cháu mẹ chị thì chị đã cho mày hết đường sinh sản rồi chú em ạ.
- Mẹ chị bảo hai đứa về nhà ăn cơm đấy- nói rồi cô quay sang Thiên Hựu- Ừm, mẹ tôi, mẹ tôi muốn mời anh đến nhà ăn cơm.
Thiên Hựu đứng gần Linh Hương như vậy, tiếng mẹ của cô lại rất to, thế nên anh đã nghe hết câu chuyện. Anh cứ tủm tỉm không nói. Huy biết ý nắm tay An đi trước rồi ra hiệu cho Linh Hương. Còn lại hai người ở lại, Linh Hương to giọng:
- Mẹ tôi mời anh đến ăn cơm đấy, không nghe thấy à?
Thiên Hựu vẻ mặt tiếc nuối:
- Tiếc thật, anh có việc ở công ty mất rồi, đành hẹn bác gái khi khác.
Linh Hương biết ngay là hắn đang được đà lần tới, định bỏ đi nhưng mà nghĩ người này không phải là khách cô mời, mà là khách mẹ cô mời, cô sao có thể bỏ đi. Thái hậu lại đã ban chỉ rất rõ ràng, không đưa được người đến thì khỏi bước chân vào cửa cơ mà. Linh Hương thở dài thườn thượt níu tay Cao Thiên Hựu:
- Tôi xin anh đấy Thiên Lôi, thái hậu nhà tôi đã ban chỉ thì đến cả bố tôi cũng chẳng dám trái ý đâu. Hôm nay anh nói là đi chơi mà, đâu có bận gì đâu.
Thiên Hựu nhẹ nhàng gạt tay Linh Hương, nghiêm mặt nói:
- Tôi có việc đột xuất
- Anh lại muốn có điều kiện trao đổi phải không- Linh Hương nhận ra ngay mánh khóe quen thuộc của hăn.
- Em nói đúng rồi đấy- Thiên Hựu cười gian
Linh Hương bất giác lùi ra sau mấy bước. Thiên Hựu cũng tiến theo cô, nói:
- Tôi muốn em làm bạn gái tôi
Linh Hương do dự, quả thật cô rất hạnh phúc khi nghe hắn nói thế, nhưng mà cô chẳng dám nhận lời bởi nghĩ đến kết cục của những người cô gái bên cạnh hắn. Biết đâu rồi cô cũng lại giống họ, vừa yêu lại vừa hận, sống như vậy thì thà cứ cho rằng mình yêu đơn phương rồi chôn giấu mối tình đó còn hơn.
- Tôi không muốn giống như những cô gái trước nay bên cạnh anh.
- Em và họ không giống nhau. Những người phụ nữ trước là người tình của tôi, còn em, em là bạn gái của Cao Thiên Hựu này.
Một lát sau, hình như Thiên Hựu không còn chờ được nữa, anh nói:
- Nếu em không đồng ý thì tôi về đây- Thiên Hựu vừa nói vừa bước đi.
Ngay lập tức, Linh Hương nghĩ, được trở thành bạn gái của người mà mình cũng yêu, như vậy chẳng phải quá tốt hay sao. Nếu yêu mà cứ sợ này sợ nọ như vậy, cô thể nào cũng sẽ làm tuột mất hạnh phúc. Cô muốn, đánh cược hạnh phúc một lần. Cô ngẩng mặt lên, hít một hơi thật sâu rồi đuổi theo Cao Thiên Hựu:
- Cao Thiên Hựu, tôi đồng ý!
Thiên Hựu ôn nhu nhìn Linh Hương, ánh mắt ấy hiện lên sự hạnh phúc, bởi rằng anh chính là người không bao giờ để người khác biết tâm tình của mình, vui hay buồn, anh muốn che giấu kì thực đều không khó. Thế nhưng Linh Hương lại nhản ra, ánh mắt anh nhìn cô bây giờ rất dịu dàng. Thiên Hựu nhấc điện thoại cho Minh:
- Lập tức lái xe của tôi đến khu vui chơi A
“vâng thưa giám đốc”
Chỉ lát sau, chiếc xe Roll Royce đã đỗ trước cổng khu vui chơi. Linh Hương và Thiên Hựu nhanh chóng lên xe, thế nhưng Thiên Hựu lại không đèo cô về nhà mà rẽ vào cửa hàng thời trang. Linh Hương không tránh khỏi thở dài. Thế nhưng Thiên Hựu nhận ra cử chỉ đó của cô, mỉm cười:
- Yên tâm đi, tôi đâu có bảo em trả tiền đâu. Vào giúp tôi chọn quá cho gia đình em. Dù sao thì em đi công tác về cũng phải có quà cho họ chứ.
- Thôi khỏi đi, anh chỉ cần mua chút hoa quả là được rồi. Gia đình tôi không coi trọng mấy cái này đâu. Với lại quần áo cao cấp như vậy, gia đình tôi ai đi đâu mà mặc
Mặt Thiên Hựu bỗng tối xầm. Lát sau mới nói:
- Linh Hương, em có thấy cô gái nào nói chuyện với người yêu mà cứ tôi với anh như vậy hay không?
Linh Hương chột dạ, ngồi im thin thít.
- Sao không nói gì, biết mình có vấn đề rồi chứ gì.
- Tôi… tôi… à không… à…- Linh Hương nặn mãi không ra được một câu
Sắc mặt Thiên Hựu lại càng tối. Linh Hương cũng không dám nhìn vào mặt hắn lúc này, dù sao thì cô cũng đang sai. Cô nói nhỏ:
- Em xin lỗi!
- Tôi chưa nghe rõ lắm- khóe môi Cao Thiên nhấc lên
Linh Hương từ từ ngẩng mặt nhìn Cao THiên Hựu:
- Em nói là em xin lỗi!
Tâm tình Thiên Hựu tốt trở lại, nhanh chóng lái xe đi:
- Được rồi, theo lời em. Chúng ta đi mua hoa quả thôi.
Về đến nhà Linh Hương. Vừa mới mở cửa thì đã nhìn thấy mẹ đứng ngay cửa. Thái hậu nhìn LInh Hương chăm chú, hồi lâu sau mới nói:
- Người đâu?
Linh Hương tí ngã ngửa, kì thực cô chưa bao giờ thấy mẹ mình giống sát thủ như bây giờ. Có lẽ là bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên có người lạ về nhà ăn uống với tư cách là người yêu của con mình nên thái hậu mới thế đây. Thiên Hựu từ sau bước ra, mỉm cười với mẹ Linh Hương:
- Cháu chào bác!
Mẹ Linh Hương còn chưa thèm mời khách vào nhà, cứ đứng như vậy hồi lâu. Phải năm phút sau, sau khi đã nhìn Thiên Hựu từ đầu đến chân, bà mới ríu rít chạy ra đón:
- Bác mất lịch sự quá, bạn Linh Hương đến chơi mà quên mất mời vào nhà. Nào, Linh Hương mau dẫn bạn vào đi chứ
Mẹ cô bước vào trước, Linh Hương và Thiên Hựu theo sau. Vừa vào đến nơi thì cô thấy bố, anh Khang và Huy đang ngồi uống nước. Anh cô mới vừa nhấp xong ngụm chè, thấy Linh Hương đi vào thì ngay lập tức quay ra, ông anh này chắc lại nghe Huy kể lể nên ngồi đây hóng hớt xem Linh Hương đưa ai về nhà đây mà. Ông ấy vừa nhìn thấy Cao Thiên Hựu thì lập tức: “Phụt”- nước chè bắn tung tóe. Mọi người nhìn thấy thì có vẻ không hài lòng, nhất là mẹ cô. Bà cứ lườm lườm Khang như thể đó là chuyện khiến cả gia đình mất mặt vậy. Khang ngớ người hồi lâu rồi mời nói:
- Hương à, đây… đây là ai vậy?
Linh Hương bĩu môi rõ lâu, rồi nói với bố:
Chương trước | Chương sau