Quá khứ trở về…
bạn đang xem “Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“chị nghĩ mày cứ đợi đến khúc cua của đoàn tàu ý, rồi giả vờ do va đập mà kiss luôn cô bé ấy. Nụ hôn lãng mạn quá còn gì. Hô hô hô”- Linh Hương đắc ý
“Có được không chị, em cảm thấy cứ kiểu gì ấy!”- Huy do dự
“Việc trọng đại cả đời mày mà mày còn do dự được à, con bé ấy được kiss xong chẳng ngây ngất. Mày cứ tin chị đi!”- Linh Hương vỗ vai cậu em.
Cuộc hẹn của hai đứa diễn ra, và Linh Hương cũng đi theo với lý do: quân sư cũng phải được đi xem xét tình hình. Thật ra thì cũng chẳng phải là xem xét tình hình gì, chỉ là muốn được đi ké đi chơi thôi, và đương nhiên thì không nên để cho cô bé kia biết sự xuất hiện của Linh Hương rồi. Sự việc sau đó diễn ra đúng như kế sách của Linh Hương, Huy đã kiss cô bé kia dễ dàng, và đương nhiên Linh Hương nhìn thấy, bởi cô ngồi ngay sau hai đứa mà. Linh Hương lúc ấy vui sướng nghĩ: “Ha ha ha, không ngờ mình lại thông minh như vậy, sau này làm nhà biên kịch nổi tiếng cũng chẳng có gì là lạ”. Linh Hương ngồi sau nên cũng chẳng đoán được phản ứng của cô bé kia, lúc ấy cảm giác chiến thắng đang lan tỏa, cô đinh ninh bé gái ấy đã chết đứ đừ em trai mình rồi.
Kết quả:
Hết lượt, cả ba người cùng xuống tàu. Linh Hương tưởng tượng cảnh bé gái ấy sẽ ngượng ngùng nhìn Huy, Huy sẽ ôm cô bé thủ thỉ: “làm người yêu anh nhé!”, cô bé kia sẽ dựa đầu vào ngực Huy, bẽn lẽn gật đầu.
“Chát!”. Linh Hương giật mình khi thấy cả năm ngón tay hằn lên mặt thằng em mình. Cô bé kia nhìn thẳng vào mặt Huy và nói: “Tôi không ngờ cậu là kẻ bệnh hoạn như thế Huy ạ!”. Cô bé ấy nói rồi bước đi, để lại Huy gương mặt thẫn thờ- trích dẫn- cái tát đầu tiên gái “dành tặng”- đóng dấu phịch cái vào hồ sơ tán gái- quyển hồ sơ đen tối. Linh Hương nhanh chóng lại gần, miệng ríu rít: “Không có gì đâu Huy ơi, yên tâm đi. Chị thề với mày là do cô bé ấy đang… à đang mừng nên không biết cư xử thế nào thôi. Ngày mai thể nào cũng vui vẻ với chú cho coi”. Huy đứng đực ra đấy hồi lâu, rồi nhìn Hương với ánh mắt căm giận: “Có mà chị sướng thì có!”
Trả thù, là trả thù!- âm thanh ấy vang vọng trong đầu Linh Hương
……
Đến khi Linh Hương suy nghĩ xong mọi chuyện thì cũng là lúc cả đoàn tàu dừng lại. Cô ấm ức ủn thật mạnh Cao Thiên Hựu và đứng dậy, lôi Huy thật nhanh ra ngoài.
- Mày có cần làm như vậy với chị mày hay không hả thằng trời đánh kia?- Linh Hương quát
Huy giả ngây giả ngô:
- Làm gì? Em chẳng hiểu chị nói cái gì cả.
- Mày đừng có mà lừa chị. Linh Hương ơi là Linh Hương, sao mày lại có họ với một thằng thù dai nhớ lâu như vậy cơ chứ-cô chỉ tay vào Huy- Chuyện bao nhiêu năm rồi, chị tưởng mày không để bụng, ai dè…
- Chị chẳng mừng quá đi mất ý chứ!- Huy cười trêu tức.
Linh Hương bực mình giáng ngay cú đạp vào hạ bộ của Huy. HUy “Á” lên một tiếng rồi khom người xuống, mặt tối xầm, chắc cú đạp ấy đau lắm.
- Mày có biết đấy là nụ hôn đầu của chị mày không? Chị ngày ấy là không cố ý, bây giờ mày rõ ràng là cố tình đấy hiểu không?
Hoài An từ đâu chạy lại, đỡ lấy Huy hỏi han:
- Anh Huy, anh sao không?- nói rồi con bé quay sang Linh Hương- Chị Hương à, có chuyện gì vậy, sao chị lại…
- Em hỏi nó ý- Linh Hương bực mình nói rồi nhanh chóng quay bước đi.
Cô quay lại và nhìn thấy Cao Thiên Hựu, thế nhưng thôi cô cũng chẳng quan tâm nữa. Né người tránh hắn rồi đi thật nhanh. Bỗng dưng cô bị một bàn tay giữ lại, bèn quay lại và nhận ra đó là Cao Thiên Hựu. Cô giằng tay ra quát:
- Anh muốn thế nào?
- Sao cô lại giận như vậy?- Thiên Hựu hỏi- cô cảm thấy với tôi khó chịu lắm sao, cô chẳng phải nói…- mắt Thiên Hựu thoáng buồn
- Anh thôi đi. Tôi nói thích anh, nhưng anh cũng đừng có mà dùng cách ấy để biến tôi thành trò đùa. Anh có cần phải hùa với em tôi để trả thù tôi như thế hay không. Anh không thích tôi thì cứ nói thẳng, việc gì cứ phải lôi tôi ra cho anh giải tri như vậy chứ.
Thiên Hựu bỗng nở nụ cười, cầm tay Linh Hương và nói:
- Em tức giận vì chuyện này à? Nếu tôi nói, tôi làm việc đó không phải để trả thù thay em trai em, mà vì tôi muốn thế, em có tin không?
Chương trước | Chương sau