Nói rồi ông ta đưa tay ra định bắt tay với Thiên Hựu. NHưng có vẻ anh ta không nhìn vào người đàn ông ấy, mà nhìn vào cô gái. Thiên Hựu giật tay cô gái nhắc lại:
bạn đang xem “Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!-Em đã ở đâu suốt một năm?
Cô gái kia tiếp tục nhếch môi cười, còn người đàn ông bên cạnh cũng biết ý thu tay, rồi nhanh chóng nói:
-Cao tổng, cô gái này tôi được tặng, mong Cao tổng không làm phiền!
Thiên Hựu gằn giọng:
-Tôi không hỏi ông. Cút!
Linh Hương đứng bên cạnh nhìn mà cũng chẳng dám xen câu nào vào, vậy mà thằng cha kia dám nhiều lời, thể nào kiểu này Cao Thiên Hựu sẽ lỗi câu cửa miệng của hắn ra cho coi.
Người đàn ông kia có vẻ thấy mất mặt, bèn ra vẻ:
-Cao Thiên Hựu, tôi dù sao cũng hơn tuổi cậu, ăn nói không nên quá hỗn xược như vậy! Cậu cũng đừng có ý định dành người của tôi.
Thiên Hựu quay sang nhìn người đàn ông đó, ánh mắt như muốn giết người:
-Ông không nghe tôi nói gì à. Cút! Hôm nay nếu ông có đủ bản lĩnh đem cô ấy đi, thì hãy chờ vài tháng sau lãnh hậu quả đi!
Người đàn ông xanh mặt. Người ngoài như Linh Hương nghe xong câu này còn nổi hết da gà, huống chi ông ta lại trực tiếp bị uy hiếp như vậy. Ông ta vẫn còn chưa tin tưởng lắm, chỉ nghe đồn đại Cao Thiên Hựu thủ đoạn, ra tay tàn độc chứ chưa bao giờ nghĩ hắn thật sự dám làm như vậy, ông cho rằng hắn ta chỉ là dựa hơi ông bố của mình để làm càn, không ngờ hôm nay nhìn thấy thần thái của hắn, ông lại hoảng sợ, bao nhiêu năm trên thương trường, chẳng nhẽ lại phải chịu thua đứa oắt con này sao:
-Cao Thiên Hựu, cậu nên biết điều…
-Câm mồm- Thiên Hựu quát lên- Cao Thiên Hựu này nói là nhất định sẽ làm, ông đừng nghĩ rằng những điều người ta đồn đại là vô căn cứ, cũng đừng nghĩ rằng tôi dựa vào địa vị của bố mình để hoành hành.
Linh Hương lần đầu tiên thấy Cao Thiên Hựu mất bình tĩnh như vậy. Anh ta trước nay dù đối mặt với chuyện gì cũng hoàn toàn bình tĩnh. Lần đầu tiên cô thấy anh ta không làm chủ được bản thân mình. Hay nói đúng hơn, từ trước đến nay, Linh Hương chỉ quen nhìn thấy một Cao Thiên Hựu lúc nào cũng ở thế chủ động, một con người luôn làm chủ được tình thế, luôn biết lường trước mọi tình huống. Còn bây giờ, cô chỉ nhìn thấy trong anh ta sự bất lực cùng với sự bị động mà thôi. Cô gái đó thực sự quan trọng với anh ta như vậy hay sao?
Cô gái kia quay sang người đàn ông đi cùng mình, nhẹ nhàng nói:
-Giám đốc Mã, thủ đoạn của Cao tổng không phải là hư danh đâu, chính tôi cũng đã từng làm nạn nhân của Cao tổng rồi. Có lẽ ông nên về thì hơn
Người đàn ông kia cũng biết sợ, ông không ngờ rằng thằng nhãi con này có thể đoán được cả những suy nghĩ, những lo sợ trong đầu ông. Bất giác cảm thấy mình thật sự không có ưu thế, nên quyết định lặng lẽ rút lui. Tuy nhiên, cũng không để mất thể diện trước mặt thằng nhãi này, ông cười:
-Thôi được rồi, nếu Cao tổng đã thích cô gái này như vậy, thì tôi xin nhường. Hôm khác tôi hẹn với cô gái này cũng được.
-Nếu ông còn dám tìm đến cô ấy, tôi sẽ không cho ông được sống yên đâu.
Người đàn ông kia ngay cả vớt vát lại sĩ diện cũng không còn, đành ngậm ngùi dời đi.
Cao Thiên Hựu lúc này mới xoay cả người cô gái về phía mình, hai tay bóp chặt vai cô gái, không ngừng hỏi:
-Em nói đi, em đã đi đâu? Hả?
Cô gái kia hơi nhăn mặt, có lẽ Thiên Hựu đã thực sự làm cô ta đau. Linh Hương nhanh chóng lên tiếng, dù sao thì cùng là phận nữ với nhau, cũng nên nói giúp một câu:
-Cao tổng, cô ấy dù sao cũng là phụ nữ, anh nhẹ tay không được à?
-Không phải chuyện của cô- Thiên Hựu nhanh chóng quát
Linh Hương càng giật mình hơn, quen anh ta cũng được một thời gian rồi, cô chưa từng thấy anh ta quát nạt mình như vậy. Vừa giận vừa sợ, cô định quay bước ra xe đi về, nhưng lại nghĩ thế nào bèn ngò quanh chờ taxi, mặc kệ chuyện của thằng cha kia, cô và hắn chẳng thân thích, ở đây hóng chuyện làm gì để rồi bị coi là kẻ lắm điểu.
Thiên Hựu hình như nhận ra mình quá nôn nóng, bèn bỏ tay ra khỏi vai Thùy Vân.
Thùy Vân ngay lập tức tươi cười nhìn Linh Hương rồi nói:
-Cao tổng, đây có phải là người mới của anh không vậy?
Linh Hương định phản bác, nhưng rồi lại im lặng, dù sao thì mình cũng đang là người ngoài, không nên lên tiếng.
Cao Thiên Hựu nói:
-Thùy Vân, em vẫn chưa trả lời anh, em đã đi đâu, làm gì thời gian qua?
Người con gái tên Thùy Vân cười nhạt:
-Tôi à, haha, tôi làm gì thì Cao tổng anh quan tâm để làm gì. Tất cả những thứ của tôi bây giờ, đều là anh ban cho.
Thiên Hựu ngây người. Người con gái trước mặt anh bây giờ, quả thực đã thay đổi quá nhiều. Đã không còn là một cô gái ngây thơ hồn nhiên như ngày trước nữa. Có phải tất cả là do anh, chính anh đã thay đổi một con người thuần khiết ấy. Anh đã khiến bao cô gái đau khổ, anh biết, nhưng cho đến bây giờ, người khiến anh cảm thấy bứt rứt và có lỗi nhất, chính là với cô.
Chương trước | Chương sau