Linh Hương ấp úng:
bạn đang xem “Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!-Tôi cũng được giám đốc giao cho tài liệu để xem, tôi cũng tự tìm hiểu rồi, dù sao anh nói cùng bàn bạc nghĩa là đâu phải chỉ mình tôi nói.
Thiên Hựu đưa tay lên xem đồng hồ, rồi quay sang nói với Linh Hương:
-Trưa rồi, đi ăn đã rồi tính.
Linh Hương nhìn Cao Thiên Hựu với vẻ mặt dè chừng:
-Tôi trả, hay anh trả?
-Đi quán bình dân thôi, tôi không muốn có người nhìn thấy tôi và cô ăn trong nhà hàng, mất mặt lắm. Mà cô trả tiền.
Linh Hương bực mình đứng dậy:
-Vậy thôi đi, chiều nay tôi quay lại gặp anh. Tôi cũng không sẵn tiền để mời người lạ.
Đang định quay bước đi, nhưng nghĩ thế nào cô lại quay mình nhìn lại để chắc ăn thì y như rằng thấy khuôn mặt sát thủ của Cao Thiên Hựu. Ngán ngẩm nghĩ đến viễn cảnh trái ý hắn, cô tặc lưỡi:
-Dù sao thì cũng chỉ là bữa ăn, tôi tiếc anh làm gì.
Cao Thiên Hựu lập tức nhấc điện thoại gọi, lát sau cô thấy anh Minh bước vào. Anh nhìn thấy cô, bèn gật đầu thay tiếng chào.
-Minh, xe máy của cậu cho tôi mượn hôm nay nhé
-Ơ…ơ xe giám đốc hỏng ở đâu ạ, với lại không có xe em về bằng gì
-Đi xe của tôi về cũng được
-Ấy, không được đâu giám đốc.
-Không nói nhiều nữa, đưa chìa khóa cho tôi đi
Minh đành ngậm ngùi đưa chìa khóa cho giám đốc, hôm nay chắc anh phải đi xe bus rồi.
Cao Thiên Hựu đèo Linh Hương đến một shop hàng hiệu.
-Xuống xe!- Thiên Hựu lên tiếng
Linh Hương ngó nhìn vào cái cửa hàng ấy là biết không nên vào rồi. Theo đà này thì rõ ràng ngày hôm nay cô phải bao cái tên khố rách áo ôm này chứ còn gì nữa. Đã nghèo tiền thì chớ, thằng cha này còn bày đặt mua đồ đăt. Cô vội nói:
-Anh thiếu gì quần áo mà bắt tôi vào đây
-Cô thấy ai đi chơi mà mặc quần áo như tôi chưa, với lại tôi cũng không thích mặc như vậy mà đi xe máy.
Linh Hương bỗng vui vẻ nói:
-Thôi được rồi, anh để đấy tôi dắt xe cho. Công tử như anh có bao giờ phải làm việc nặng nhọc này đâu.
Nói rồi Linh Hương giành lấy cái xe dắt lên vỉa hè. Nhằm lúc Thiên Hựu không chú ý, cô nhanh chóng leo lên xe nổ máy. Thiên Hựu nghe tiếng nổ máy thì quay lại, giật mình bám lấy đuôi xe. Thế nhưng cuối cùng anh vẫn chậm tay chậm chân, Linh Hương phi xe biến mất nhanh chóng.
Thiên Hựu cố đấm ăn xôi gọi thật to: “UYỂN LINH HƯƠNG, cô đứng LẠI……”
Thế nhưng Linh Hương có ngu gì mà dừng xe, trong túi cô chẳng có bao nhiêu tiền, mới mất tiền buổi sáng cho hai bát phở, còn chưa chờ thanh toán tiền ăn trưa mà đã phải trả tiền quần áo cho hắn ta thì lấy đâu ra. Cô không phải là quản gia nhà hắn, huống hồ sắm đồ cho mình cô còn tiếc chứ nói gì đến sắm cho người khác, ai mà lúc nào cũng sẵn tiến như hắn được. Thôi thì cứ phóng vào quán cơm bình dân nào đó rồi lát tính sau.
Cao Thiên Hựu nhanh chóng nhấc điện thoại gọi cho Linh Hương, nhưng mà mãi không có người bắt máy. Cuối cùng, giải pháp của anh chính là: Gọi cho trợ lý.
-Minh à, nhanh tới chỗ X đón tôi.
Khi Linh Hương yên vị trong quán ăn, cô mới lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Hựu:
-Cao tổng, tôi đang ở quán bình dân A, nằm ở phố B…
Chưa đầy 15 phút sau, Cao Thiên Hựu bước vào, anh ta trông khá trẻ trung. Nói tóm lại là rất đẹp trai, chỉ mỗi tội khuôn mặt thì rất ư là khó coi. Khuôn mặt ấy khiến Linh Hương không dám vẫy tay gọi hắn. Thế nhưng quán ăn này cũng không rộng lắm, nên nhanh chóng Cao Thiên Hựu nhìn ra cô. Biết là không thể trốn tránh được, cô đứng dậy niềm nở kéo ghế phía đối diện cho Cao Thiên Hựu, cử chí rất ư là “ga lăng”. Cô tươi cười nói:
-Cao tổng, tôi đợi anh tới mức dù đói mà cũng không dám gọi món. Anh ăn gì để tôi gọi.
Thiên Hựu chưa ngồi xuống vội, anh chất vấn cô:
-Cô bỏ tôi lại một mình là ý gì?
-Cao tổng cũng biết những người nghèo như chúng tôi tinh thần thì chẳng thiểu cái gì, nhưng vật chất thì thiếu thốn trăm bề. Anh bảo tôi vào cùng như vậy thì tiền đâu tôi trả cho mấy bộ đồ đắt tiền ấy. Anh thứ lồi cho
Nói rồi cô nhanh chóng kéo tay Thiên Hựu:
-Thôi anh mau ngồi xuống gọi món đi chứ
Thiên Hựu theo đà ngồi xuống, rồi không biết có phải tiện miệng hay không, anh nói:
-Chọn món! Ở cái quán cơm bình dân này thì làm gì có cái gì ngoài suất cơm bình dân chứ.
Chương trước | Chương sau