Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 120
5 sao 5 / 5 ( 90 đánh giá )

Nhẹ Bước Vào Tim Anh - Chương 81

↓↓
Ngọc Mỹ sau câu nói của tôi thì vẻ mặt lại càng thêm đáng ghét , dù vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng hẳn là cô ta đã muốn đánh nhừ tử tôi ra rồi.

Chịu thôi, ai bảo cô ta tự cho mình cái quyền phát biểu bậy bạ về người khác cơ chứ.

Nhưng …mọi chuyện vẫn không thể dừng lại ở đây.

- Ồ ! Vy Anh không phải, nhưng mà mẹ của cô thì sao, có phải kiều nữ không nhỉ ?

bạn đang xem “Nhẹ Bước Vào Tim Anh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Thay vì im lặng và kết thúc ngay những câu nói gây hấn , cô ta bây giờ còn lôi thêm mẹ tôi ra !

Đây là Ngọc Mỹ có học vấn uyên bác ư ?

Bầu không khí xung quanh thoáng chốc đã trở nên thật ngột ngạt, như có vô vàn quả bom hẹn giờ đang chuẩn bị phát nổ.

Thư kí Hoàng nghiêm giọng nhắc nhở :

- Ngọc Mỹ, đừng đi quá giới hạn !

Trúc Vũ phóng thẳng cho cô ta ánh mắt căm giận :

- Này, cô vừa phải thôi, ăn nói vô căn cứ !

Đón nhận lấy thái độ gay gắt của hai người đó vẫn là bộ dạng kênh kiệu của Ngọc Mỹ, cô ta thích thú nhìn tôi.

Thứ mà cô ta hướng đến vẫn là tôi, vì vậy cô ta bỏ ngoài tai hết thảy lời nói của người khác.

Vì muốn được hả dạ, muốn thấy tôi bị chà đạp nên dù có cố chấp đem những lời lẽ khiếm nhã để xúc phạm đến bất kì ai cô ta cũng mặc chứ gì !

Được thôi…

Tôi lấy lại vẻ trấn tĩnh, cũng nhờ vào lớp trang điểm kì dị này mà những cảm xúc hỗn loạn được che bớt đi phần nào, giọng tôi thật nhẹ nhưng cũng thật dứt khoát :

- Kiều nữ ? Buồn cười thật, bố tôi không phải là đại gia thì sao mẹ tôi có thể là kiều nữ ? Chị cho rằng mối quan hệ giữa hai người khác phái chỉ tồn tại giữa đại gia và kiều nữ thôi sao ?

Chất trong chiếc đầu rỗng của cô ta là thứ gì mà luôn coi người khác không ra gì như thế.

Cô ta tưởng ngoài cô ta tưởng ngoài cô ta có chất xám ra thì không còn người phụ nữ nào nữa cả, vì thế ai cũng phải lấy sắc đẹp ra để đánh đối và dựa dẫm ư ?

Chả trách cô ta toàn diện là vậy mà…đến người mê gái như thư kí Hoàng đây cũng phải ngán.

Ngọc Mỹ ồ một tiếng rồi nắm ngay lấy lời phản bác của tôi mà đặt câu hỏi, nụ cười của cô ta thật giả tạo :

- Ồ ! Tôi không am hiểu về tình yêu lắm. Xin lỗi nhé, thế mẹ Vy Anh là ai vậy ?

Hừm…Cuộc gặp mặt quái dị giờ đã trở thành cuộc đấu đá quái gở rồi…

Mà thật ra là Ngọc Mỹ đang cố tình gây hiềm khích còn tôi cũng chẳng né tránh. Vậy thôi !

Cô ta muốn biết, tôi cũng không cần giấu !

- Mẹ tôi là y tá ! Mẹ…

Lời tôi nói chưa xong, mắt thư kí Hoàng đã sáng rực lên, tiếp theo đó là chen ngang vào :

- Mẹ Vy Anh là nữ nhân đại tài. Bà đã đưa ngành Y của Việt Nam lên tầm cao mới, sánh ngang hàng với những cường quốc khác. Căn bệnh nào được cho là nan y , vào tay bà cũng sẽ chỉ bằng cơn ốm vặt. Còn có nhan nhản những cuốn sách nói vể bước ngoặt sự nghiệp của bà, từ một y tá đang công tác tại vương quốc Anh đã quyết định về nước lập nghiệp.

“………………”

Mấy người chúng tôi không hề chớp mắt nghe thư kí Hoàng trình bày một dăng mà không hề ngừng nghỉ.

Ngọc Mỹ thì không biết thế nào, còn tôi và Vũ là người trong cuộc nên đã muốn ngã ngửa ra đây.

Phải nói là để anh ta làm thư kí thế này thì thật quá lãng phí nhân tài, cứ để anh ta cầm bút làm nhà văn xem, không biết một ngày sẽ có bao nhiêu cuốn sách được ra đời !

Tôi mới chỉ nói câu mẹ là y tá vậy mà chưa đầy giây sau, anh ta đã có thể thêu dệt ra ngần ấy điều, mỗi một điều đều thật hoành tráng và…không có sự thật nào ở đây cả !

Cũng may là thư kí Hoàng tự dừng lại được, nếu không để anh ta nói thêm nữa chắc mẹ tôi trở thành người dẫn dắt Y học của thế giới mất.

Trúc Vũ sau cái chớp mắt phục hồi thì lấy lại tinh thần, nhưng cũng cao giọng hùa theo :

- Chính xác ! Có thể nói mẹ Vy Anh là một trong những người cầm đầu cán của ngành Y nước ta !

“……………..”

Đâu ra thêm Vũ lại hại tôi thế này…

Mấy người cứ việc bịa đặt đi nhưng cũng phải nhìn xem là người ta có tin hay không đã chứ, xem vẻ nhạo báng của Ngọc Mỹ đang ngày một lớn dần kia kìa…

Trong mắt cô ta thì chẳng khác nào là trò hề cả.

Mà đã là trò hề thì chỉ mang tính chất giải trí vè nên chấm dứt khi không cần tồn tại những yếu tố hài hước trong một cuộc chiến thế này.

Tôi hít một hơi sâu, đưa ra câu trả lời cho sự chờ đợi từ phía Ngọc Mỹ :

- Mẹ tôi là y tá đang công tác tại bệnh viện thành phố.

Ngọc Mỹ nhếch miệng, tỏ ra không mấy hứng thú.

Thư kí Hoàng và Trúc Vũ ngạc nhiên khi tôi quay ra nói thật, Vũ lại còn cố chìa chân khều khều tôi ra hiệu.

Tôi nhìn Ngọc Mỹ không chút ngần ngại :

- Tôi là Vy Anh đang theo học lớp 11 tại trường trung học phổ thông.

Ngọc Mỹ vừa nghe tôi nói xong thì bật ra một tràng cười thô bạo.

Tôi cứ tưởng rằng mình sẽ không xấu hổ nhưng vẫn phải lảng tránh cái nhìn chế giễu của chị ta.

Chân lại không kìm được mà giáng mạnh một cú vào thư kí Hoàng, ngay sau đó, tôi cảm thấy một cơn đau nhói lan tới từ gót chân.

Ôi…hết rồi…lần này về chắc …ngồi xe lăn hoặc mang nạng mất thôi…

Từ trước tới giờ, không kể thêm lần này thì tôi chỉ đi giày cao gót đúng một lần duy nhất và cũng khiếp sợ luôn từ đó.

Năm lớp 9, cùng Trúc Vũ, tôi được chị bạn của chị Mun cử đi làm phù dâu.

Khổ cái là, năm đó hai đứa còn quá nhỏ, với chiều cao tệ hại kia, đi cùng người lớn thật quá lạc lõng , cứ như con nít nghịch ngợm lạc vào đoàn nhà dâu !

Thế là…bần cùng bất đắc dĩ, hai đứa phải mang giày cao gót vào, vừa cao vừa rộng, lê khắp nơi.

Khi trở về thì chân tôi sưng tấy lên, đau tới phát khóc, vật vã mãi qua hai tuần liền mới không còn tình trạng vừa đi vừa ngã !

Mà lúc đó, giày mới chỉ 5 phân thôi nhé…

Bây giờ…!

Hay rồi, cứ làm người tốt cho lắm đi , chân đã đau buốt tới tê liệt rồi đây…

Mặt tôi méo xệch và vô cùng bí xị.

Ai đó nhìn vào biểu cảm thê thảm của tôi thì lại gán ngay vào việc thân phận, cho rằng tôi đang cảm thấy thua thiệt, thấp kém trước một người uyên bác và danh giá như cô ta.

Đúng là học vấn của tôi thì không đáng để so với cô ta thật.

Chỉ tính riêng vốn ngoại ngữ, tiếng Anh tiếng Pháp không mấy phức tạp mà tôi còn chưa nắm được hết thì làm sao sánh được với người thông thạo 5 thứ tiếng như cô ta.

Đó là còn chưa tính đến cái bằng tiến sĩ tầm cỡ của cô ta , đem hết tất cả những thành tích mà tôi có được trong 11 năm qua để so thì không bằng một góc.

Cô ta giỏi hơn tôi rất rất nhiều.

Tôi không phủ nhận điều này , thậm chí là còn thừa nhận.

Nhưng nếu cô ta lấy thứ đó ra để áp đặt cho hai bên khoảng cách bề trên-bề dưới thì cô ta quá ảo tưởng.

Ngọc Mỹ cười chán chê rồi lại phô ra vẻ mặt kênh kiệu, chất giọng vừa đanh đá lại vừa hệch hỡm.

- Vy Anh cũng tầm thường thật. Vậy cái chuyện cô là cô gái mà anh Duy Phong thích là xa vời thực tế quá rồi.

Hm…

Nói đi nói lại thì cũng là do cô ta không thể chấp nhận được sự thật này nên cứ bám lấy rồi không ngừng đẩy cho tôi những câu gây động chạm đây mà.

Vậy để đáp lại cô ta, tôi phải nắm lấy cái xa-rời-thực-tế này mà ép chị ta tức chết mới được.

Vy Anh à, lần đầu hóa thân vào cáo thì phải thật ranh mãnh, dẹp phăng chất thỏ con ngây thơ qua một bên đi đã !

Cứ xem như hôm nay mình không là Vy Anh , ngay từ bề ngoài cũng đã chẳng phải còn gì…

Tôi ho nhẹ một tiếng giả bộ như đây là chuyện tế nhị rồi nghịch nghịch đám tóc tím-đỏ-trắng nổi loạn kia :

- À, chị Ngọc Mỹ này, chỉ cần chị quay về với trái đất thì chuyện này sẽ không xa thực tế gì cả. Tôi chính xác là người hôm đó ! Chị Ngọc Mỹ thấy áo khoác đôi ấy có đẹp không ?

Hay lắm, vẻ mặt mỹ nữ đã trở thành xám xịt.

Tôi cảm nhận được ngay sau lưng mình, thư kí hoàng và Trúc Vũ đang đập lòng bàn tay vào nhau, chỉ thiếu kêu “ Yeah ” nữa là đúng màn ăn mừng !

Mặc dù tôi vẫn tỏ ra ngượng ngùng nhưng thật ra đã muốn cười tới ngã lăn.

Haha ! Cứ để ý cô ta bây giờ đi, tức chết đã là gì, xem chừng thế này thì có chết rồi chị ta vẫn chưa hết tức.

Vy Anh à, xong vụ này phải đi sám hối ngay nhé.

Đứa con của Đức Chúa Trời ơi, sao chỉ vì tiếp xúc với người kia mà đã thành ra ác độc thế này.

Cảm giác tội lỗi bắt đầu xuất hiện…

- Tôi trả cô bao nhiêu tiền để cô rời xa anh ấy !

Bản tính ngây thơ, chất phác của tôi đang lại trỗi dậy thì đã bị một câu nói của Ngọc Mĩ đá văng ra hết .

Cái đập tay của hai người bên cạnh tôi ngưng lại trong không trung.

Lòng tự tôn bị va vào khiến nét mặt của tôi trở nên cứng ngắc.

Tôi sững sờ…

Những quả bom còn đang hẹn giờ đã thật sự bùng nổ kéo theo khối không khí ngột ngạt !

Sống lưng tôi thẳng đờ, tay đặt dưới bàn túm chặt mép váy.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh là một truyện teen được đăng tải miễn phí tại web đọc truyện

21-07-2016 16 chương
Ranh Giới

Ranh Giới

Tên truyện: Ranh GiớiTác giả: rain8xThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 36 chương
Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Truyện là những chuỗi những yêu ghét giận hờn của các cô cậu bé, tuổi học trò

22-07-2016 24 chương
Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline bên sợi dây đàn là một câu chuyện về cô gái tên Hiểu Tranh và xung quanh cô lúc

22-07-2016 10 chương
Hoa Hồng Là Em

Hoa Hồng Là Em

Vũ Hoàng Bảo Anh: (nó) 16 tuổi mang một tính cách lạnh lùng, tàn ác . Sở hữu đôi mắt

22-07-2016 21 chương
Sau tất cả

Sau tất cả

Bắt gặp anh trên đường, giữa những con phố ngày nào ta vẫn hay lui tới, nên cười,

23-06-2016
Trò đùa ngu ngốc

Trò đùa ngu ngốc

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") "Anh nói tôi

27-06-2016
Gửi Ba lời xin lỗi!

Gửi Ba lời xin lỗi!

Xin lỗi ba! Ba à! Con mong rằng lời xin lỗi con gái nói ra lúc này là chưa quá

24-06-2016
Lão già và ngọn lửa

Lão già và ngọn lửa

(khotruyenhay.gq) - Với một chiếc roi mây, lão đã quất thật lực vào người bà

28-06-2016
Thức đợi bình minh

Thức đợi bình minh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Me hài ola ngày 25-06-2016

Me hài ola ngày 25-06-2016

Trước đây bạn có những điều tuyệt vời không chỉ me hài ola mà còn nhiều thứ khác

25-06-2016
Đồng sàng dị mộng

Đồng sàng dị mộng

(khotruyenhay.gq) Đã hơn một nghìn lần, Mai nghĩ đến chuyện ngoại tình. Chồng đã như

30-06-2016