Pair of Vintage Old School Fru
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 120
5 sao 5 / 5 ( 134 đánh giá )

Nhẹ Bước Vào Tim Anh - Chương 73

↓↓
Sắc trời về đêm càng thêm tối…

Chiếc kim đồng hồ càng nhích dần đều theo từng tích tắc .

- Nhưng mà chú ấy à, cứ vùi đầu vào những bản thiết kế, gái theo thế nào cũng mặc kệ. Mẹ cứ phải đứng ra dẹp yên cho chú ấy. Thật mệt !

Bác Duy Thức may mắn đấy chứ, may là chưa bị tấn công bằng đường dạ dạy không thì kỹ sư thiên tài không tồn tại mất.

bạn đang xem “Nhẹ Bước Vào Tim Anh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Có nên dành 1 phút mặc niệm không đây…

Mẹ anh lại khẽ thở dài :

- Chú Thức ấy, chẳng biết tại sao lại bỗng nhiên đi mất.

Ồ ! Hóa ra ngay cả mẹ anh cũng không biết tới lí do mất tích của bác Duy Thức à.

Anh cũng rất quí người chú này.

Không biết là anh có nắm được thông tin gì không nhỉ ?

Hẳn là phải có rồi…! Anh là ai chứ !

Mẹ anh xoa đầu tôi, dịu giọng :

- Cũng vui thật ! Chú ấy bây giờ về đây lại còn đem theo cả con cưng này chứ !

Sao cơ ? Tôi không khỏi ngạc nhiên !

Bác ấy đã về đây ư ?

Sao chuyện này không hề được ai nhắc đến nhỉ ?

Lại còn mang theo con cưng ?

Trong chuyện này có chút kì lạ…

Một nghi vấn mơ hồ chợt lóe lên nhưng nhanh chóng bị dập tắt ngay tắp lự.

Đừng nghĩ linh tinh như thế…

Nếu vậy thì tôi và anh làm sao đến được với nhau !

- Mẹ, con đâu thấy bác Duy Thức đâu ?

Vẻ mặt mẹ anh trở nên có chút do dự , phức tạp nhưng chưa kịp trả lời thì một giọng trầm nhẹ nhàng vang lên thình lình cắt ngang :

- Vy Anh !

Tôi và mẹ anh đều giật mình nhìn .

Đứng trên bậc cầu thang, anh đút một tay vào túi, nhìn tôi với ánh mắt tĩnh lặng , giọng điệu nghiêm nghị :

- Đi ngủ !

Anh hướng mắt về chiếc đồng hồ ra lệnh cho tôi.

Hừm…

10 giờ rồi cơ à , đến giờ giới nghiêm rồi cơ à !

Nhưng mà tôi vẫn còn chưa muốn ngủ, vẫn còn muốn cùng mẹ anh…tâm sự !

Hơn nữa chiều tôi đã ngủ rồi mà và cho dù không thì đã sao.

Anh có quyền gì bắt tôi đi ngủ chứ !

Mặc dù ý nghĩ trong đầu táo bạo là thế nhưng trước dáng vẻ đầy uy quyền của anh thì đừng nói đến chống đối hay phản kháng mà ngay đến cả mở miệng năn nỉ tôi cũng không dám.

Đã thế, mẹ anh cũng không lên tiếng bảo vệ hay níu kéo tôi lại…

Thật đau lòng.

Tôi ôm đầy một mớ ấm ức, miễn cưỡng đứng dậy, chậm chạp đi về phía anh.

Vẻ mặt anh vẫn không hề biểu lộ bất kì cảm xúc nào.

Lúc đi ngang qua , anh giữ tay tôi lại, âm điệu trong chất giọng trầm lạnh pha lẫn sự cảnh cáo :

- Về phòng nhé. Không được trốn sang phòng mẹ chơi !

Sao anh biết hay vậy…

Biết luôn tôi định len lén đến chỗ mẹ Diệp nằm vạ chứ…

Tôi lườm anh với ánh mắt đầy oán giận, giọng điệu ghê gớm :

- Anh nhớ đấy ! Những chuyện anh làm với em, em sẽ tính hết một lượt . Em sẽ không bao giờ bỏ qua đâu !

Nói xong, tôi hứ một tiếng rồi quay phắt người chạy thật nhanh lên tầng trên.

Tôi đứng trước của phòng , tim đập liên hồi, thở không ra hơi…

Sợ bị anh tóm thì chỉ có tiêu đời…

Hù dọa anh có một tí mà tự mình muốn đứng tim ngay tức khắc.

Thảm ! Quá thảm !

***

Gian phòng khách rộng lớn được bao quanh bởi ánh sáng trắng mạnh mẽ.

Không gian tĩnh lặng chỉ còn phát ra tiếng ti vi thật nhỏ.

Tiếng bước chân trên những bậc cầu thang vang lên…

Thấy anh vừa ngồi xuống, bà Hoàng liền lên tiếng :

- Con trai vừa mới làm việc xong đấy à ?

Anh nhìn lướt qua chiếc tivi còn đang chiếu bộ phim hoạt hình nhí nhố, ánh mắt sâu thẳm đan xen những cảm xúc khác nhau .

Giọng nói anh có phần âm u :

- Con hi vọng là mẹ sẽ không để việc này xảy ra lần nữa !

Hãy cứ để Bé con từ từ nhớ ra mọi chuyện…

Bà Hoàng mỉm cười gật đầu, nụ cười len lỏi những tia đau lòng :

- Con trai, yêu con dâu của mẹ nhiều vào nhé !

Anh im lặng, vẻ mặt mang nét trầm tư…

Một lúc sau, đưa tay lấy ly kem vẫn còn nguyên trên bàn, anh đứng dậy nhìn bà Hoàng :

- Mẹ cũng đi ngủ sớm.

***

Treo lơ lửng trên cao, ánh trăng mờ ảo ban phát hàng ngàn tia sáng tinh tú bao quanh căn biệt thự trắng tráng lệ…

Căn phòng có những bức tường được phối màu tươi sáng.

Chiếc rèm cửa sổ màu vàng nhạt được những cơn gió hè lướt qua làm lay động.

Vũ Vũ : Anh Duy Phong nhà cậu quá lắm ! Dám hạ nhục hai đứa mình như thế. Thật không chấp nhận nổi !!!

Tôi ngồi trước máy tính, hậm hực mà đem hết mọi chuyện kể với Trúc Vũ qua Yahoo , đương nhiên là nhận được sự ủng hộ rất lớn từ Vũ.

Vũ Vũ : Vy Anh ! Cậu phải vùng lên . Cậu phải cho anh Duy Phong thấy cậu mạnh mẽ cỡ nào !

Cỡ chữ của Trúc Vũ lớn đến nỗi chỉ một câu đã chiếm gọn hết màn hình .

Cơn tức giận đọng ứ lại khiến mặt tôi hằm hằm, gõ chữ ầm ầm như muốn đập nát luôn cả bàn phím.

Kem Bebe : Tất nhiên ! Rồi tớ sẽ cho anh ấy thấy, thấy rõ là đằng khác !!!

Vũ Vũ : Đúng thế ! Đúng thế ! Vy Anh của tớ, từ giờ trở đi cậu phải như thế nhé. Không được dễ bảo như thế nữa đâu. Đừng để càng về sau càng nép mình dưới anh ấy.

Kem Bebe : Hứ, Vũ ơi là Vũ ! Tớ chưa bao giờ sợ anh ấy cả. Nói cho cậu biết nhé, anh ấy mới là người sợ tớ gần chết ấy chứ.

Vũ Vũ : Thôi Vy Anh, cậu không cần như thế đâu.

Kem Bebe : Thế nào hả ?

Vũ Vũ : Nói láo chứ gì ! Cậu giỏi như thế sao hôm ở sân bay lại diễn cảnh thê thảm vậy ?

Lúc ở sân bay…trước mặt mọi người bị anh một tay kéo tuột đi…

Mặt tôi liền tối sầm nhưng tay vẫn đánh máy lia lịa.

Kem Bebe : Cậu thôi đi nhé. Đấy là do tớ hiểu chuyện. Cậu nghĩ thử xem, nếu hôm ấy tớ phản kháng thì anh ấy sẽ rất mất mặt. Ai lại để bạn trai mình như thế. Không gì thì anh ấy cũng là Hoàng Duy Phong mà. Duy Phong bất bại gì chứ, bại dưới tớ từ lâu rồi.

Vũ Vũ : Vy Anh à, cậu quay về trái đất với tớ đi. Ở trên sao hỏa bây giờ người ta hay phóng tên lửa lên đấy lắm, cẩn thận không là dính đấy. Sao cậu toàn nói những điều mà người tin là không hề tồn tại thế hả ? Tớ dám cá là chỉ cần anh Duy Phong ho nhẹ thì hồn vía của cậu đã bay xa rồi.

Hứ ! Gì mà anh ấy ho nhẹ thì tôi đã thất xiêu như thế chứ !

Trúc Vũ coi tôi là cái gì đây ! Lá gan của tôi bé tí thế thôi sao ?

Thật nực cười !

Nói năng nhảm nhỉ và không đúng sự thật một chút nào cả !

Phải là …chỉ cần nhìn thấy ánh mắt sẫm màu nguy hiểm của anh ấy là tôi…chết đứng rồi …

Bặm môi lại, tôi gõ chữ một cách hùng hồn.

Kem Bebe : Được rồi ! Cậu cứ chờ nhé Trúc Vũ mắt to. Vy Anh này sẽ cho Hoàng Duy Phong kia rơi vào thảm cảnh không bao giờ gượng dậy nổi. Đến lúc đó, Trúc Vũ mắt to thân yêu đừng có ngạc nhiên vì chuyện thường này nhé !

Chương trước | Chương sau

↑↑
Biển Khóc

Biển Khóc

Tên truyện: Biển KhócTác giả: Hạt CátThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 28 chương
Nụ Hôn Của Quỷ

Nụ Hôn Của Quỷ

Nụ Hôn Của Quỷ là một truyện rất teen nhí nhảnh nhiều lúc gây cười phù hợp cho

22-07-2016 8 chương
Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi là một truyện teen mình mới sưu tầm được muốn chia sẻ với các

23-07-2016 36 chương
Ánh Hồng Hạnh Phúc

Ánh Hồng Hạnh Phúc

Từ nãy giờ, Hoa Phượng quan sát gã thanh niên. Trông hắn lạ quá, cô chưa từng thấy

22-07-2016 23 chương
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh là một trong những truyện teen rất hay mà các bạn không nên bỏ

21-07-2016 120 chương
Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại là truyện teen của tác giả Himasu Rin mình thấy rất hay nên giới

21-07-2016 25 chương
Mẹ ơi! Con thèm…

Mẹ ơi! Con thèm…

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập Truyện ngắn kinh dị) - Mẹ làm chi mà

28-06-2016
Sinh viên ký truyện

Sinh viên ký truyện

Mỗi năm, cứ vào dịp đầu thu, cho dù cuộc sống có bận rốn thế nào thì ba đứa hắn

24-06-2016
Y.Ê.U

Y.Ê.U

"Mày biến khỏi thành phố này ngay đi" Nay chủ nhật, lại mới có 6h sáng hơn chút xíu

23-06-2016
Yêu xa

Yêu xa

- Chồng!   - Anh nghe đây.   ***   - Sáng nay đại ca nhà mình gọi mãi không chịu

30-06-2016