The Soda Pop
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 120
5 sao 5 / 5 ( 144 đánh giá )

Nhẹ Bước Vào Tim Anh - Chương 50

↓↓
Khoảng âm u và mờ mịt của những sáng mùa đông đã dần bị xua đi, thay vào đó là từng vệt nắng vàng chiếu xuống, len lỏi vào gian phòng bếp ấm áp…

- Vy Anh, cho thêm vào một ít dầu vừng đi – Trúc Vũ đeo tạp dề , chỉ huy.

Lấy một muỗng nhỏ cho vào, tôi nhíu mày :

- Còn bỏ thêm gì không ?

bạn đang xem “Nhẹ Bước Vào Tim Anh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Trúc Vũ vứt quyển sách nấu ăn sang một bên :

- Tạm thời cứ như thế đã đi.

Tôi vặn nhỏ lửa nồi súp, bắt đầu rửa hành, có chút lo lắng hỏi :

- Trúc Vũ, cậu nghĩ …có ăn được không ?

Trúc Vũ vừa nhặt rau vừa liếc xéo tôi :

- Gì mà không ăn được hả ? Mà sao cũng được đi . Bọn mình cố gắng hết sức rồi còn gì !

Hừm…thật không yên tâm ! Trình độ nấu bếp của hai đứa chỉ thuộc vào cơ bản, từ khi ên cấp ba thì lại hầu như không động vào mấy việc này . Không biết là sẽ thế nào đây !

Theo như công thức trong sách thì các qui trình được chúng tôi thực hiện tốt rồi !

Phải tin tưởng vào khả năng của mình chứ !

Ừ, đúng thế ! Cứ vậy đi !

- Vy Anh, cậu có nghĩ việc Nguyễn Phương chuyển trường liên quan tới Duy Phong nhà cậu không ?

Tôi ngồi cạnh, giúp Vũ nhặt rau, lắc đầu :

- Không phải đâu, chẳng có lí do nào để anh ấy làm thế cả ! Cậu nghĩ là thế à ?

Trúc Vũ có vẻ nghĩ ngợi , sau đó vung vẩy một ngọn rau trước mặt :

- Đó là linh cảm của tớ thôi mà . Với lại có hay không cũng chẳng quan trọng.

Tôi lười biếng ừ một tiếng :

- Vũ này, khi nói chuyện với anh Duy Phong ấy, tớ hay có cảm giác như là có những điều tớ đã từng nói với anh ấy rồi . Thế là sao nhỉ ?

Thứ cảm giác này cứ ám ảnh tôi rất nhiều lần, thậm chí còn có cả những hình ảnh mơ hồ lướt qua nữa…mặc dù là rất mờ nhạt.

Trúc Vũ nghiêm túc suy nghĩ rồi nói một cách hời hợt :

- Có rất nhiều khả năng – ngồi khoanh tay dạy dỗ, để mình tôi với đám rau – khả năng thường xảy ra nhiều nhất là chỉ có mỗi mấy câu mà cậu cứ nói đi nói mãi . Ví dụ như là Duy Phong, em yêu anh tới phát điên !

Tôi ném một ngọn rau vào người Vũ, chưa hết, còn tặng thêm một ánh mắt xem thường :

- Tớ không phải là cậu mà nói những lời đó, biết chưa ?

Trúc Vũ cười gian ác, sau đó ra vẻ đàn chị :

- Tớ á ? Những lời đó cũng chẳng nói đâu. Mà phải thế này . Mạnh Vũ – một ngày thiếu anh đối với em là ngày tận thế, Mạnh Vũ – anh là người mà em nghĩ tới trước khi ngủ và sau khi thức dậy , Mạnh …

Không để Vũ nói hết câu, ngay lập tức, tôi đứng phắt dậy, bịt tai la lên :

- Đừng ! Đừng nói nữa ! Trúc Vũ , tớ xin cậu , đừng nói nữa ! Đừng làm mất đi sự trong sáng của nơi đây !

Trúc Vũ bĩu môi, vẻ mặt lại trở nên thật nghiêm túc :

- Còn một khả năng nữa, có muốn biết không hả ?

Tất nhiên là tôi tiến sát lại gần Vũ, chớp chớp mắt mong chờ một lời giải đáp từ chuyên gia.

Trúc Vũ vẫn giữ nguyên vẻ đăm chiêu, lấy tay dí dí vào trán tôi :

- Chỗ này. Có khả năng là một số dây thần kinh đã bị đứt dẫn đến ảo tưởng !

Sau đó, Trúc Vũ vừa chạy vừa cười còn tôi đuổi theo.

Đồ đạc cứ thế mà bay toán loạn.

***

Một người phụ nữ mặc bộ đồ y tá trắng tinh , gương mặt thật phúc hậu.

Bà đang cẩn thận xem một tờ giấy, sâu trong đôi mắt là sự u uất…

Bà nhíu mày.

Không có gì là bất thường cả, vậy thì tình trạnh hiện nay do đâu mà ra ?

Chỉ mới lúc xảy ra chuyện đó, Vy Anh mới thường bị như vậy !

Bà thở dài…ý nghĩ đó cứ mãi đeo bám lấy.

- Huy, con chắc chắn là Duy Phong và Vy Anh không hề gặp nhau ?

Giọng người thanh niên đầy quả quyết :

- Vâng. Con đã hứa là sẽ phụ trách cho cô việc này mà !

Bà Diệp lặng lẽ đặt tờ giấy kết quả khám sức khỏe xuống bàn.

Nguyễn Huy thì bà hoàn toàn yên tâm và tin tưởng nhưng mà bà vẫn không thể nào thoát ra khỏi nghi vấn đó được.

Duy Phong chính là điểm nhấn quan trọng của chuỗi ký ức mà Vy Anh đã đánh mất.

Cho nên…nếu không phải Duy Phong thì tại sao những ác mộng lại tìm đến con gái bà như thế ?

Ác mộng…ác mộng…là dấu hiệu cho biết…Vy Anh …đang tìm lại những ký ức đó…

Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, đôi môi bà trở nên tím tái, vẻ mặt trắng bệch nhợt nhạt một cách đáng sợ.

Tay giữ chiếc điện thoại khẽ run lên, giọng nói xen lẫn sự hoảng hốt và lo sợ :

- Huy, đừng làm cô thất vọng.

Tờ giấy kết quả khám sức khỏe bị gió thổi bay xuống đất…rơi nhẹ trên sàn…

Bà thẫn thờ cúi nhặt…ngón tay chạm đúng phải dòng chữ ấy…

Cả người bà không ngừng run lên…

Hoàng Vy Anh – 10 năm trước, đã từng xảy ra tai nạn dẫn đến mất trí nhớ.

***

Nguyễn Huy đưa tay day day thái dương, khẽ lắc đầu .

Duy Phong và Vy Anh gặp nhau thì sao ?

Vy Anh biết sự thật thì sao ?

Chuyện này chẳng hề liên quan gì tới việc Duy Phong và Vy Anh đến với nhau cả !

Hơn nữa, Vy Anh yêu bố như vậy, tình yêu ấy đủ lớn để vượt qua bất kì điều gì.

Huống gì, sự thật đó lại chẳng có gì to tát.

Anh không hiểu tại sao cô chú ấy cứ phải giấu diếm như thế.

Thậm chí, chú Nhật phải còn sang nước ngoài để trốn tránh Vy Anh.

Hay là…còn ẩn chứa thêm một điều gì đó !

Nhưng rõ ràng là cô chú ấy vẫn thường nhắc lại chuyện Duy Phong và Vy Anh ngày trước một cách rất vui vẻ, thế mà sao lại còn cấm đoán hai người ấy cơ chứ !

Mà về chuyện này, cô chú ấy tuyệt đối kĩ lượng và giấu kín bưng hết nên anh cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc giữ bí mật .

Chỉ có điều, anh quyết định lén lút giúp đỡ thôi.

Nguyễn Huy đặt chiếc điện thoại xuống .

Anh chợt nhận ra một điều…từ trước tới nay, cô Diệp chưa bao giờ gặp Duy Phong .

***

Đã gần trưa…

Sau mấy tiếng đồng hồ vật lộn dưới bếp, cuối cùng mọi thứ đã được hoàn thành rồi !!!

Tôi thích thú ngắm hai suất ăn trưa đã được bày biện trang trí thật đẹp trong hộp.

Xem này, vừa đáng yêu, vừa có đầy đủ mọi loại thực phẩm và quan trộng nhất là trông rất rất ngon ! Quá tuyệt !

Phải công nhận là hai đứa tôi sinh ra đã có sẵn tế bào nấu ăn rồi đấy nhỉ !

Trúc vũ tỉa tỉa mấy ngọn rau thơm, rải một ít lên mỗi hộp cho thêm phần đẹp mắt.

Hai hộp cơm này giống hệt như nhau về cả hình thức lẫn chất lượng !

Bởi lúc nãy, cái siêu thị biến thái ấy chỉ còn mỗi hai hộp này là dễ chấp nhận một chút thôi.

Thế nên, hai đứa tôi không thể làm khác ngoài việc lấy về.

Tôi vào phòng thay quần áo trước, vì công ty anh khá xa, để mặc Trúc Vũ còn đang lẩm bẩm nào là Mạnh Vũ nhà tớ ăn hơi mặn, hơi cay…

Lúc tôi bước ra khỏi phòng thì Trúc Vũ đã bỏ sẵn hai hộp cơm vào hai chiếc túi xinh xinh, một tay cầm điện thoại, giọng điệu đầy dịu dàng, nghe mà rùng mình :

- Vâng, ở nhà chứ gì. Ồ, vâng. Em sẽ tới ngay nhé !

Vừa bỏ điện thoại trở vào balô, Trúc Vũ liền nắm lấy quai chiếc túi, lao ra cửa mới chịu ngẩng đầu lại, nháy mắt :

- Hai người vui vẻ.

Tôi cười toe :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ép Yêu

Ép Yêu

Những nhân vật chính trong truyện!Văn Thanh Thu: là một cô gái dễ thương, xinh đẹp họ

23-07-2016 46 chương
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Với Điệu Slow trong thang máy đã thoát ly khỏi các tiểu thuyết ngôn tình hàng loạt

26-07-2016 1 chương
Bác Sĩ Bảo Cưới

Bác Sĩ Bảo Cưới

Trích đoạn:Giống như bất cứ lần nào khác trong đời. Anh biết khi có một con người

21-07-2016 15 chương
Buồn Làm Sao Buông

Buồn Làm Sao Buông

Bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha của mình - như

22-07-2016 24 chương
Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại là truyện teen của tác giả Himasu Rin mình thấy rất hay nên giới

21-07-2016 25 chương
Hai Phía Chân Trời

Hai Phía Chân Trời

Tôi biết điều này là một dự báo chẳng hề hay ho, nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào

21-07-2016 10 chương
Kế hoạch làm thêm

Kế hoạch làm thêm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại" Huynh đành

27-06-2016
Hoa của gió

Hoa của gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Phải

25-06-2016
Một ngày nắng đẹp

Một ngày nắng đẹp

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Thời gian qua

27-06-2016
Yêu không hối tiếc

Yêu không hối tiếc

Tình yêu rút cuộc là gì, lại khiến những kẻ trong cuộc cam tâm từ bỏ bản

24-06-2016
Li dị chán lắm

Li dị chán lắm

Audio - Bố và mẹ cùng dựng xe, bước nhanh đến chỗ hai đứa trẻ. Cà Rốt giật giật

01-07-2016
Bài học lớn

Bài học lớn

Có làm thì mới có ăn Không dưng ai dễ đem phần đến cho. *** Một người đàn bà ăn

26-06-2016