Polly po-cket
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 120
5 sao 5 / 5 ( 133 đánh giá )

Nhẹ Bước Vào Tim Anh - Chương 42

↓↓
Kéttttttttttttt….

Tiếng phanh xe chói tai phá tan bầu không khí vốn luôn yên tĩnh và có phần ảm đạm ở một khu phố.

Nếu như mỗi lần nghe thấy tiếng động này, tảng đá đè nặng trong tim bà sẽ được trút bỏ, nhưng hôm nay nó lại càng khiến bà cảm thấy như mình ngừng thở.

Chưa bao giờ là bà không mong cậu chủ về nhà như thế này.

bạn đang xem “Nhẹ Bước Vào Tim Anh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Chẳng mấy chốc, bóng dáng bất cần và có chút khinh đời đã xuất hiện trước cảnh cửa màu rêu.

Thấy bà vẫn còn đứng bất động, anh có phần khó chịu :

- Mở cửa cho con đi chứ !

Bà lão bất giác nhìn lướt vào trong nhà, không che giấu được sự lo lắng và bất an. Sau đó, cánh cửa được bà mở ra một cách chậm chạp và miễn cưỡng.

Không để ý tới dáng vẻ thấp thỏm kì lạ của bà, anh vứt chiếc mô-tô sang một bên, định bước vào nhà nhưng chợt cánh tay bị níu lại.

Anh cau mày nhìn bàn tay nhắn nhúm đang bám lấy mình, khó hiểu :

- Hôm nay bà làm sao thế ?

Mặc dù bà đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn không che được sự hỗn loạn trong ánh mắt :

- Cậu chủ đừng vào. Ông chủ đang làm việc , dặn tôi nên giữ yên tĩnh.

Giọng nói anh đầy bực bội :

- Ông ấy từ khi nào lại xem cái nhà này là nơi để làm việc ?

Dứt lời, anh giằng nhẹ người khỏi tay bà, bước chân vang lên đầy phẫn nỗ.

Phía sau, bà lão đứng thất thần, không yên.

- Cô đi đi. Quang nó đã không còn xem cô là mẹ nữa rồi. Đừng để nó thấy cô nữa .

Căn phòng khách rộng lớn. Rèm cửa sổ được két chặt lại như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.

Không khí căng thẳng và ngột ngạt phủ lấy.

Trên chiếc ghế sôfa có hoa văn tinh tế, người đàn ông có vẻ mặt đầy phẫn nỗ :

- Cô còn quay về đây làm gì ? Cô nói là vì Quang ? Cô có tư cách gì mà nói là vì nó ? Nếu lấy tư cách là một người mẹ ra thì cô không đủ ! Và Quang cũng không xem cô là mẹ.

Ngồi ở phía đối diện là một phụ nữ khá diêm dúa, màu son đỏ thẫm, bộ váy hở vai không hề phù hợp với độ tuổi của bà. Dáng vẻ của bà có chút kênh kiệu, giọng nói như chế giễu :

- Nếu nó xem ông là bố thì tại sao lại không thể xem tôi làm mẹ ! Tôi đến tìm con trai của tôi, ông cấm được sao ?

Người đàn ông trán đã nổi gân xanh, ánh mắt đầy tức tối :

- Cô im đi . Dù lúc trước tôi có tệ như thế nào thì đó đã là quá khứ . Thiệt thòi mà Quang phải chịu tôi đang cố gắng bù đắp. Dù nó không chấp nhận tôi thì sao ? Còn cô ? Từ khi ly hôn thì cô đã bao giờ đoái hoài tới nó ? Bây giờ lại về đây ?

Bà ta bắt chéo chân, vuốt nhẹ những ngón tay treo đầy nhẫn một cách khoa trương :

- Dù sao thì tôi cũng có quyền thăm nó ! Ông không cấm được đâu. Mà có khi nó lại về với tôi đấy chứ !

Chiếc rèm cửa khẽ tung bay. Người đàn ông nắm chặt tay lại như cố gắng kiềm chế để không lai tới bóp cổ người đàn bà kia :

- Cô tìm nó là vì muốn cái tài sản này chứ gì ? Quang nó là con của cô, cô lại muốn lợi dụng à ? Tiền tôi vẫn cung cấp đầy đủ cho cô cơ mà ? Tại sao lại còn tìm nó !

Bà ta cười nhạt, không hề tỏ ra lúng túng :

- Ông cũng biết rồi thì tôi cũng chẳng vòng vo. Tài sản của ông, san hai phần ba cho tôi. Còn không, tôi sẽ lại rất nhớ con trai đấy !

Bùi Vĩnh đứng bật dậy, hét lên đầy kích động :

- Vô liêm sỉ ! Cô đúng là đồ vô liêm sỉ ! Tiền đối với cô quan trọng như thế à ? Năm năm trước, tôi thậm chí đã đưa cho cô một nửa tài sản. Cô hứa gì nào ? Sẽ không còn tìm Quang ! Bây giờ lại tìm tới đây. Có phải năm năm sau, cô sẽ lại diễn cái trò này ?

- Ông tiếc à ? Vậy thì đừng có mà nói với tôi nó là con hay là không . Giờ ông trả lời luôn đi, chấp nhận hay là không ?

Bùi Vĩnh đã hoàn toàn bị làm cho đứng tim, mệt mỏi ngồi phịch xuống, thở dài đầy bất lực :

- Tôi không thể.

Ngay lập tức, người đàn bà kia trừng mắt, tức tối :

- Không thể ? Là vì….

- Là vì toàn bộ tài sản đứng tên tôi . – một giọng nói trầm thấp vang lên.

Phía cửa, anh lặng lẽ đứng đó, như là từ rất lâu rồi. Vẻ mặt bất cần, chiếc khuyên tai nhỏ lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Cả hai người ngồi ở ghế sofa đều giật mình, kinh ngạc nhìn anh.

A, là mẹ gọi . Tôi đột nhiên cảm thấy thật căng thẳng, giọng nói có phần khó khăn hơn :

- Mẹ ạ.

- Ừ, mẹ đây.

Hóa ra là mẹ chỉ hỏi thăm xem chúng tôi chơi có vui không, có thấy cô nhi viện đẹp hơn không, có say xe không…

Tôi thoải mái nói chuyện với mẹ , người cũng tự nhiên trượt xuống cửa , không để ý là còn có một người đứng bên cạnh.

- Trời mùa đông, nhanh tối lắm . Các con chơi một chút nữa rồi về nghỉ ngơi. Mai còn tới trường.

Nếu mẹ không nhắc thì tôi cứ nghĩ mình còn nhiều thời gian lắm. Tôi thở dài một tiếng :

- Vâng. Các mẹ cũng bảo chúng con đi chuyến bus lúc 5 giờ 30 là vừa.

- Lúc về phải chuẩn bị kĩ càng. Thời tiết lạnh dần, dễ say xe hơn.

Nghĩ đến chuyện say xe, tôi tự nhiên cảm thấy mình lảo đảo :

- Hay mình chuyển nhà tới đây mẹ. Rất tiện mà.

- Nhóc con này, con nói linh tinh gì thế . Thôi, chơi gì thì chơi đi rồi chuẩn bị về. Dặn Mạnh Vũ với Trúc Vũ là về nhà mình luôn. Hai mẹ chuẩn bị món mới .

Mắt tôi sáng lên :

- Món mới ? Vâng ! Con sẽ dặn hai người ấy.

- Ừ. Vậy chơi ngoan nhé.

Thấy mẹ chuẩn bị tắt mắt, tôi không kịp suy nghĩ, hỏi một cách vội vã :

- Mẹ ! Bố …không gọi cho mẹ à .

Im Lặng …im lặng. Tôi cắn môi đầy hối hận. Tại lâu quá rồi không thấy bố gọi về nên tôi mới không kiềm chế được mà hỏi mẹ.

Tôi hít thở sâu, nhỏ giọng :

- Mẹ Diệp , con nhớ mẹ .

Mẹ cười một tiếng rồi ngắt máy.

Tôi ngồi đờ đẫn nhìn về phía trước một lúc ,chuẩn bị đứng dậy trở vào trong thì bỗng nhìn thấy trước mặt là một đôi chân dài thẳng tắp và mạnh mẽ.

Quả nhiên là anh…Vì ngồi lâu nên tôi bị tê chân, nghiêng ngả đứng dậy :

- Sao anh lại ra đây . Lạnh lắm đấy !

Anh mỉm cười :

- Ừ. Rất thích lấy áo của anh ?

Tôi ngơ ngác rồi nhìn xuống chiếc ác xám, đỏ mặt :

- Đâu có. Tại anh muốn em giữ mà…

Anh mặc áo vào, áp hai tay lên má tôi :

- Lạnh.

Tôi sững người , rồi nhanh chóng lấy lại sự trấn tĩnh :

- Em ở ngoài này khá lâu rồi mà.

Có muốn mượn anh không ?

- À, có. Mượn tay anh một chút.

Thấy tôi rất bình tĩnh chứ ! Nhưng mà là…phản xạ có điều kiện thôi.

- Vy Anh, có một thứ muốn cho em.

- À, vâng.

- Túi áo khoác bên trái.

Bên trái à ? Có thấy gì đâu ?

Anh nhìn tôi, có vẻ bất đắc dĩ :

- Túi áo của anh.

- Vâng.

- Lấy nó ra.

- À, vâng.

Tôi nhíu mày, là một vật gì đó rất nhỏ…Vừa đưa ra …liền lóe sáng . Kim cương ?

Ồ, là cỏ bốn lá bằng kim cương…Tôi ngơ ngác nhìn anh.

Hôm qua, ở biệt thự trắng…bãi cỏ ở đấy xanh mướt…là cỏ ba lá. Tôi đã tìm rất kĩ nhưng cũng không tài nào tìm thấy một ngọn bốn là nào.

Cỏ bốn lá – mỗi lá trên ngọn cỏ tượng trưng cho một thứ quý giá nhất của cuộc sống.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ai Mới Là Con Trai

Ai Mới Là Con Trai

Ai Mới Là Con Trai một truyện teen đầy hài hước mà KhoTruyenHay.Gq muốn giới thiệu

21-07-2016 69 chương
Những năm tháng đi qua

Những năm tháng đi qua

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Tương

27-06-2016
Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Truyện ngôn tình hoàn Trời Xanh, Biển Cũng Xanh, câu chuyện kể về chuyện tình cảm của

23-07-2016 38 chương
Ngoại

Ngoại

Ngoại nó lẳng lặng ra đi, để lại cho nó hằng hà những kỉ niệm... *** Nó nhìn

27-06-2016
Nhện và gián

Nhện và gián

Có con nhện và con gián cùng sống trong một ngôi nhà. Một hôm nhện bực bội bảo: –

24-06-2016
Bến xe cuối đường

Bến xe cuối đường

(khotruyenhay.gq)...Hình như Hương thích anh. Chuyện đó thật là lạ! *** “Này cô, cô

28-06-2016
Đi tìm ký ức

Đi tìm ký ức

Nhưng rồi thời gian có để ai sống mãi với tuổi thơ đâu, đứa nào cũng phải lớn,

26-06-2016