Polaroid
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 120
5 sao 5 / 5 ( 117 đánh giá )

Nhẹ Bước Vào Tim Anh - Chương 21

↓↓
Tại sao tôi lại nghĩ Bùi Quang bây giờ và cuộc điện thoại tối qua và cả tôi nữa…có liên quan tới nhau. Sao cũng được. Có hay ko thì tôi cũng là người cực kì lương thiện, giúp chăm sóc Bùi Quang một ngày cũng ko sao. Đôi khi sau khi khỏi bệnh, Bùi Quang biết ơn mà ko phá tôi nữa thì sao.

bạn đang xem “Nhẹ Bước Vào Tim Anh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Tôi cố nói thật bình thường :

- Anh bị ốm à ?

- Ừ, có lẽ là vậy.

Cách nói chuyện này thật là …kì lạ. Bây giờ, nhìn thấy Bùi Quang hung dữ, đáng sợ nằm viện vì…bị ốm thì có chút buồn cười. Nhưng như vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

- Vui lắm à ?

- Ko có.

- Thế thì đừng cười.

Con người này vẫn thế. Tính tình thật là khó chịu. Quên đi , ko chấp.

- Lúc nãy, Trúc Vũ có mua cháo. Anh muốn ăn ko ?

- Còn em mua gì ?

- Em…

- Nếu em biết là tôi thì em có tới ko ?

Có tới ko ? Ko phải là tôi đã đoán ra Bùi Quang là người nằm đây sao , tôi vẫn đến đấy thôi. Nhưng nếu biết trước một cách chắc chắn thì tôi có tới ko ?

- Em…

- Tôi đói rồi. Em tới đây.

Thật ra tôi định nói ” em có tới ” nhưng kệ đi, đồ lập dị.

- Có bánh mì, bim bim, táo, cam, kem…anh định ăn gì – Những thứ này đều là tôi mua.

Bùi Quang ngồi luôn dậy :

- Em định cho bệnh nhân ăn mấy thứ đó ?

Tôi gật đầu. Ăn gì mà ko được.

Bùi Quang bất đắc dĩ nói :

- Tôi ăn cháo.

Cháo thì cháo. Cứ làm như ghê gớm lắm. Tôi lấy sẵn một tô con con đưa cho Bùi Quang, nhắc nhở :

- Còn nóng, anh đợi chút rồi ăn.

Bùi Quang ko nói gì, vứt chăn sang một bên, định ăn nhưng nghĩ nghĩ gì đó, ném thẳng chăn đến giường đối diện… Đây là đang ốm sao ?

- Ngồi đây.

- Thôi. Em đứng cũng được.

- Tôi bảo em ngồi thì ngồi đi. Em cứ đứng trước mặt tôi như vậy, tôi nuốt ko nổi.

Lại còn thế nữa . Cứ như thế này thì người ốm sẽ là tôi mất.

Nhịn đi. Mình là người tốt , ko sao, ko sao.

Mỗi người một góc giường, Bùi Quang ăn cháo còn tôi ăn kem.

Được một lúc, Bùi Quang hỏi :

- Còn nữa ko ?

Sao ăn nhanh vậy ?

- À, còn nhiều lắm. – Tôi nhận lấy tôi Bùi Quang đưa, định đi lấy thêm nhưng ….cháo trong tô vẫn còn nguyên cơ mà. Bùi Quang lại định làm trò kì quặc gì nữa thế !!!

Thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, Bùi Quang cau mày :

- Đưa tôi kem hạnh nhân.

Huh ? Bị ốm thôi chứ có phải chấn thương ở đầu đâu ? Lúc trước thì luôn nhăn mặt, càu nhàu, tỏ vẻ ko hiểu nổi khi thấy tôi ăn kem, giờ lại đòi. Mà lại còn đang bị ốm nữa chứ.

Tôi cũng chẳng thèm hiểu, lấy kem đưa cho Bùi Quang.

- Em thực sự rất thích cái này à ?

- Ừm.

- Tại sao ?

Chính tôi cũng ko biết. Hình như , sở thích này bắt đầu từ lâu lắm rồi, lớn lên, sở thích đó vẫn ko thay đổi và theo tôi tới bây giờ. Có nhiều người , thích một thứ gì đó cũng ko cần phải có lí do .

- Em ko biết.

Bùi Quang cũng ko nói thêm gì, nhưng một lúc sau lại nhăn mặt :

- Lạnh. Tôi ko ăn được. Em đưa cháo đây.

Biết ngay mà. Cứ phải lúc thế này , lúc thế kia mới là Bùi Quang.

Cũng chỉ được một lúc, lại đẩy cháo ra :

- Em cất hết đi.

Đến là hết kiên nhẫn mất. Nếu ko phải Bùi Quang ốm thì tôi đã mặc kệ rồi.

Nhưng mà Mạnh Vũ dặn phải cho Bùi Quang uống thuốc, chưa ăn gì thì đâu có uống được.

Tôi nhìn nhìn Bùi Quang đang nhắm mắt , tựa người vào tường :

- Anh ko muốn ăn à ?

- Ko.

- Lúc nãy anh ăn gì rồi nên giờ mới ko muốn ăn ?

- Ko.

- Anh ko đói à ?

- Ko.

Cố tình ko hợp tác đây mà. Chọn phương án khác vậy.

- Anh nên ăn gì đó rồi uống thuốc .

- Tại sao phải làm thế ?

- Vì anh đang ốm.

- Ừ

Hừm, ko hợp tác thì thôi. Bùi Quang làm sao mà hiểu được như người bình thường, bây giờ dù tôi có nói gì thì cũng chỉ nhận được câu trả lời là ” ko ” với ” ừ ” cho xem.

Tôi cũng mặc kệ.

***

Tại một nhà hàng nhỏ cách bệnh viện ko xa.

- Chúng ta có nên báo cho người nhà anh ấy ko ?

- Anh ko biết cách lên lạc, điện thoại Bùi Quang thấm mưa hư rồi.

- Anh vẫn còn chưa nói cho em biết tại sao Bùi Quang phải vào viện đấy.

Mạnh Vũ đang ăn, ngẩng đầu lên :

- Cậu ấy là vì Vy Anh ?

- Vy Anh ?

- Đúng. Bùi Quang cũng mất lí trí như một số người đang yêu khác.

- Anh ấy thích Vy Anh thật à ?

- Nếu ko, cậu ấy sẽ chẳng làm những việc ngốc nghếch như thế. Dầm mưa cả một đêm.

Trúc Vũ tay chống cằm :

- Với bản tính của Bùi Quang, chịu nằm viện cũng thật lạ.

- Gần sáng, cậu ấy tỉnh dậy, phát hiện ra mình mặc đồ bệnh nhân thì rất tức giận, đồi đi ngay lập tức. Nhưng lúc đó, Bùi Quang còn rất yếu, bác sĩ nói ít nhất mai mới xuất viện được. – Mạnh Vũ vừa nhớ lại vừa lắc đầu.

- Thế sao anh ấy chịu ở lại ?

Mạnh Vũ nháy mắt,cười tinh nghịch :

- Anh đã nói là …con gái rất thích chăm sóc và quan tâm những người bị ốm.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Buồn Làm Sao Buông

Buồn Làm Sao Buông

Bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha của mình - như

22-07-2016 24 chương
Tao Ghét Mày

Tao Ghét Mày

Vậy là Huy đã thành công hôm đầu tiên. Kế hoạch đã triển khai thành công. Sáng hôm

21-07-2016 18 chương
Thỏ Con Và Sói

Thỏ Con Và Sói

Đã mười bảy tuổi- cái tuổi người ta hay bảo "bẻ gãy sừng trâu", vậy mà tôi thì

22-07-2016 25 chương
Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu

Tên truyện: Nếu Như YêuTác giả: BornNXB: NXB Văn HọcTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 40 chương
Bánh Mì Thơm Cà Phê Đắng

Bánh Mì Thơm Cà Phê Đắng

Tên sách: Bánh Mì Thơm Cà Phê ĐắngTác giả: Ngô Thị Giáng UyênNXB: TrẻTình trạng: Hoàn

23-07-2016 7 chương
Em Vẫn Chờ Anh

Em Vẫn Chờ Anh

Truyện xoay quanh cô gái Lệ Na 16 tuổi, cô sống trong sự giàu sang và phù phiếm, gặp gỡ

22-07-2016 34 chương
Em nợ anh

Em nợ anh

- ''Em nợ anh nhiều lắm, trả cả đời chưa hết đâu!'' ***** Nó biết anh trong một

29-06-2016
Những vì sao cô đơn

Những vì sao cô đơn

Sứt cầm đèn pin của mẹ soi lên bầu trời. Bầu trời như một tấm thảm nhung lấp

24-06-2016
Thu không anh

Thu không anh

"Chào em nhé, anh sắp bay rồi, em ở lại học giỏi, mạnh khỏe và phải luôn hạnh phúc

01-07-2016