Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh

Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 44
5 sao 5 / 5 ( 4 đánh giá )

Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh - Chương 42

↓↓
- Cho tôi thêm ly nừa! - Linh vừa nói vừa đưa ly cho bồi bàn.

-Xin lỗi nhưng cô say quá rồi, nếu cứ thế này..

- Ai bảo tôi say? Mau lẩy cho tôi ly nữa nào! Hay anh nghĩ tôi không có tiền trả anh? - Linh chi chỉ vào mặt người chủ quán.

- Không phải vậy, tôi..

bạn đang xem “Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Tay Linh bỗng bị người khác nẳm chặt lấy. Một giọng nói trầm thấp vang lên: Anh đi làm việc đi, để đấy cho tôi.

Triều ngồi xuống bên cạnh Linh, giằng lấy [y rượu khòi tay cô: Xảy ra chuyện gì? Đã say thế này còn cố uống.

Linh vừa cười vừa nhìn Triều, ánh mắt cô chất chứa đẩy bi thương thống khổ. Nước mắt từ từ chảy ra, cô òa khóc nức nở. Suốt mấy ngày nay phải giấu diếm đau đớn xuống tận đáy lòng, vì vậy sự xuất hiện của Triều đột nhiên khiến cảm xúc của Linh chợt vờ òa. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cô tựa vào vai anh thì thào: Tôi phải làm sao đây? Bây giờ tôi biết làm thế nào để sống tiếp?

Triều đau đớn nhìn cồ. Anh không thể đoán ra chuyện gì đã khiến một Đồ Linh tràn ngập tự tin và bản lĩnh trở thành như thế này. Linh lại nói bằng giọng đứt quãng: Vũ... cậu ấy sắp phải đi rồi. Cậu ấy sẳp không cầm cự được nữa rồi. - Linh thuật lại lời bác sĩ cho Triều bằng giọng nghẹn ngào.

Triều cảm thấy mọi chuyện thật sự rất khó tin. Vì sao công ty vừa mới rơi vào tay kẻ khác thì Vũ lại mắc bệnh? Đúng là đời người khó đoán trước. Có lẽ Ngọc đang đau lòng lắm! Triều thờ dài nhìn người con gái trước mặt, nụ cười vẫn hiện hừu trên môi nhưng ánh mẳt lại chất chứa nồng đậm đau đớn, hơn nữa nước mắt cứ không ngừng rơi xuống. Anh dịu dàng nói: Linh à, đời người thật chẳng có bao nhiêu đâu. Có những chuyện nểu không nói ra, đến một lúc nào đó không thể nói được nữa thì có hối hận cũng không kịp. Những lời trong lòng em giấu kín hãy đến và nói với cậu ấy hết đi.

- Có những chuyện không phải chi muốn là có thể nói. - Ánh mắt cô chợt lạc vào một nơi nào đó xa xăm.

Triều Ồm chầm lấy cô: Sao cũng được, trên đời chằng có gì là không thể nói được cả. Thời gian của cậu ấy bây giờ không còn nhiều, chứng tò cơ hội của em cũng sắp biến mất rồi. Thồ lộ lòng mình với một người không phải chi để nhận được sự hưởng ứng của người đó mà để người đó hiểu rõ lòng em, cũng như cho em một cơ hội để từ bòỂ

Những lời nói của Triều bất chợt tràn vào lòng cô, thấm vào trong từng tế bào. Nước mẳt vẫn rơi, cô tựa người vào lòng anh.

Triều bước đi giữa màn đêm. Anh không biết bây giờ cảm giác của mình là gì. Thật sự khi biết tin Vũ bị bệnh và sắp phải ra đi, lòng anh tràn ngập các cảm xúc đan xen. Anh biết như vậy là không đúng, nhưng tận sáu trong tim mình, một cảm giác may mắn vẫn hiện hừu và cứ nằm ỉỳ ờ đó. Dù anh có xua đuổi thế nào thì cái ý nghĩ chi cần Vũ chết đi, một ngày nào đó Linh nhất định sẽ đến với anh vẫn cứ khiến lòng anh rạo rực. Nhưng suy cho cùng lương tâm vẫn là chiến thẳng, lòng anh vẫn thấy đau vì từ trước đến giờ chưa bao giờ đối xử tốt với đứa em đó. Có lẽ anh và Vũ mãi mâi đi trên hai con đường song song, bời lẽ tất cả những thứ anh thích, anh muốn có đểu ờ trong tay Vũ. Anh không hiểu đây là loại nhân duyên gì, nhưng dù sao đó vẫn là người thân của anh. Triều biết rõ vì sợ mọi người lo lắng nên Vũ cũng không dám nói, nhưng chẳng phải đợi đến khi cậu ấy ra đi mọi người vẫn không hay biết gì thì sẽ bị đả kích lớn hơn sao? Nghĩ vậy, hôm sau Triều quyết định đến biệt thự nhà họ Hoàng để nói chuyện về Vũ. Anh

Ông John vẫn mặc bộ vest trắng thanh [ịch, còn bà Dung luôn xinh đẹp rạng ngời trong bộ váy màu nâu sang trọng và khí chất bức người. Bà lại nờ nụ cười đẹp mê hồn: ông đã nghĩ cách gì để diệt trừ tập đoàn Đại Thiên chưa? Nên nhớ, cho dù bây giờ ông đang là chủ tịch công ty nhưng thể lực của tôi trong công ty rất lớn. Tôi có thể đưa ông ỉên thì cũng có thể hạ ông xuống bất cứ lúc nào. Cho nên đừng có giở trò.

John bật cười: Bà thật là hài hước. Tôi việc gì phải giờ trò? Yên tâm đi, thời cơ đã đến! - Nói rồi ông lấy ra một xấp tài liệu để trước mặt bà. ông đợi vài phút cho bà đọc lướt rồi giải thích: Bà biết một mảnh đất nằm ờ phía Tây chứ? Mảnh đất mà hiện nay người ta đang ráo riết săn lùng

Bà gật đẩu tò vẻ biết rõ.

- Người ta đâm đẩu vào mua nó mà không hể biết rằng mảnh đất ấy chỉ là một đống đất cằn cỗi vô giá trị.

- Cái gì? Làm sao ông biết? - Bà kinh ngạc.

John lại cười: Tôi là ai chứ? Nếu nhừngthứđơn giản như vậy còn không biết thì tôi đi tư vấn cho ai được? Chỉ cẩn chúng ta mua khu đất vô dụng này, sau đó lại xây một thứ vô dụng gì đó, thì tiền lồ công ty chắc chắn không chịu nổi. Chỉ cẩn trụ sờ chính này đổ thì tập đoàn này có thề được giải quyết trong nháy mắt. - Giọng ông chắc nịch, tràn đẩy tự tin.

- Không phải mảnh đất này đang được săn ráo riết sao? Làm thế nào mua được nó?

- Chuyện đó có gì đáng lo. Dùng thật nhiều tiền thì sẽ mua được, cũng khiến ngân quỹ công ty vơi đi nhanh chóng mà không làm cho các cổ đồng nói được lời nào, đặc biệt là tên Đông Vũ đó. - Ông cười tự tinệ

Sau khi ông John rời đi, bà Dung ngồi trầm tư giừa quán cà phê. Không hiểu sao dạo này bà rất hay nhớ đến chuyện cũ. cẩm xập giấy trên tay, môi bà không tự giác nờ một nụ cười khinh bỉ. Cuối cùng thì cũng đến ngày này, cái ngày bà khiến cho cơ ngơi cả đời của ông ta sụp đổ.

Có thể sống đến ngày hủy hoại được gia đình đó chính là lý do duy nhất để bà tồn tại trên đời.

Bà lái xe một cách không chủ đích, cuối cùng vẫn là đến mộ của người ấy. Nước mắt đột nhiên rơi, nụ cười của ông ấy lại hiện hữu trước mắt bà, đã bao năm trôi qua mà hình bóng kia vẫn tạc sâu trong trái tim bà. ông cứ như hiện thân của thiên sứ, lúc nào cũng mặc một bộ vest trắng [ịch ỉãm. Lúc nào cả hai sánh bước cùng nhau cũng được người ta gọi là cặp đôi thần tiên, bởi lẽ bà mang vẻ đẹp hiền dịu đến mê hồn của một tiên nữ, còn ông lúc nào cũng tòa ra ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn, ông thích nhất là biển nên như thường lệ mỗi buổi chiểu đều dẫn bà đi khắp bâi biển. Cho dù có mệt mòi đến thế nào, chỉ cẩn tay ông nẳm chặt tay bà thì cả người bà đều tràn đẩy sức sống. Bà nhớ đến cách ông cõng bà chạy giừa bãi biển, hét tên bà thật lớn mặc cho tất cả mọi người đang nhìn, cách ông phải chặt vật khổ sờ lắm mới nướng được cho bà một chiếc bánh trong ngày sinh nhật, cách ông gọi bà dậy vào mồi buổi

sớm, và cả cách ông hôn bà, nồng nàn mà tràn đẩy yêu thương. Trái tim bà đau đớn khi nhớ đến ông. Tình yêu giữa bà và ông là tình yêu ngang trái nhưng vẫn đẹp như thế. Người ta bảo thời gian có thề làm mờ đi nồi đau, cũng có thể xóa nhòa tất cả. Nhưng không, đổi với bà, thời gian càng qua đi, nỗi hận càng lớn. Tình yêu của bà chưa bao giờ thay đồi, vẫn nồng cháy, âm ỉ và đẩy đau thương như cũ. Lòng thù hận của bà cũng không hề tan đi mà càng ngày càng lớn. Lúc này đây không gì có thể ngăn cản bà trả thù, không gì có thể chặn được bước đi của bà. Sống trong căn nhà ấy bao nhiêu năm, thế ỉực bà tạo ra đã vượt xa tường tượng của tất cả bọn họ. Tập đoàn này nhất định phải bị hủy! Đôi mắt bà lạnh đi, nhưng những giọt nước mẳt.. ẵ vẫn rơiỀ

Lẩn đầu tiên Triều đột nhiên yêu cẩu mọi người họp mặt để nói chuyện gì đó quan trọng, vì vậy sáng sớm ai cũng chỉnh tề ngồi đợi anh đến. Trước khi nói mọi chuyện, anh đưa cho ông một viên thuổc. ông không nghi ngờ gì uống vào: Thuốc gì đây? - ông nhẹ nhàng.

- Là... thuốc an thần. - Câu nói của anh khiến tắt cả mọi người ngạc nhiên. Có chuyên gì mà một người trầm tĩnh bình ồn như ông lại phải dùng đến thuốc an thần? - Chi là để bảo hiểm thôiể - Triều nói thêm khi thấy ánh mắt lo lẳng cả mọi người.

Im lặng. Chuyện này thật sự khó nói. Anh không biết phải mờ miệng thế nào trong khi không gian xung quanh cứ như bị đông cứng. Dường như mọi người cũng bị cái không khí đau thương tràn ra từ người anh ỉàm cho hoảng sợ. Cuổi cùng vì không thể chịu nổi ánh mắt của ông, anh lên tiếng: ông à... Vũ cậu ấy..ẵ dạo này thường xuyên bị đau đẩu, hơn nữa còn kèm theo triệu chứng ói mửa, mấy ngày trước hình như còn bị ngất phải đưa đến bệnh viện. - Anh dừng lại quan sát sắc mặt mọi người.

Ông thờ phào: Không sao đâu, có lẽ do áp lực công việcễ - ông liếc ánh mắt sang mẹ Vũ và Kiều.

Mẹ anh lên tiếng, giọng mia mai: Chuyện quan trọng mà con muốn nói chỉ có thế này thôi hả? Vậy còn cho ông uống thuổc an thẩn. Con trai của bà Dung thì ỉàm sao có chuyện được, cho nó vào đó mấy ngày cũng tốtễ

- Cậu ấy không còn nhiều thời gian nừa. - Triều đột nhiên cắt ngang lời mẹ.

Ly trà trên tay ông rơi xuống.

- Ý cháu ỉà gì? - Giọng ông run run.

- Bácsĩchẩn đoán cậu ấy bị ung thư não, hơn nừa là giai đoạn cuối... không còn cách nào cứu được.

Câu nói của Triều khiến không khí cả vào trờ nên vô cùng nặng nề. ông mặc dù đâ uổng thuốc an thẩn nhưng vẫn là không chịu nồi đả kích mà lặng người một lúc lâu đi. Kiều sau khi nghe câu nói đó liền [ập tức mẩt hết tất cả nhận thức.

Vũ không thể tin được vào mắt mình khi anh nhìn thấy ông nội đang đứng trước mặt. Anh đưa ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Ngọc nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của cô.

- Là Triều đã nói cho chúng ta. Nếu nó không nói thì cháu định giấu đến bao giờ? - ông đột nhiên lớn tiếng.

Ông đột nhiên ôm chầm lấy Vũ, giọng nói trờ nên thất thẩn hơn bao giờ hết: Vì sao mọi chuyện lại đột nhiên trờ nên như thế này? Vì sao cháu lại mắc căn bệnh quái quỳ đó? Nghe lời ông, bây giờ lập tức bay qua Mỹ, bên đó tân tiến có thể chừa trị tốt hơn.

Vũ năm chặt tay ông, anh thật sự không muốn cho anh và mọi người biết chuyên này: ông à, hết hy vọng rồi, ông không cẩn phải như thế. Cháu chỉ cẩn có thể sổng một cách vui vẻ qua những ngày tháng còn lại [à đủ rồi.

Ông dùng đôi tay của mình ôm chầm [ấy anh: Không thể được, ông đâ trơ mẳt nhìn bố cháu ra đi, cũng không thể làm gì để bảo vệ bé An, cuối cùng vần ỉà không cách nào khiến nó rời bò chúng ta, bây giờ ông không thể mất thêm cháu được. Tại sao cháu và bé An là những người vô tội lại phải chịu tội thay cho nhừng sai lẩm của bố cháu? - Giọng ông trở nên vô cùng thê lương.

- Bổ cháu? Ông ấy đã gây ra chuyện gì? - Vũ không hiểu. Nhìn ông có vẻ không muốn nhắc lại chuyên cũ, anh nhẹ giọng: Dù sao cháu cũng chẳng sống được bao lâu nữa, có chuyện gì ông cũng không thể kể hết sao?

Ông nhìn anh khó xử. Thật ra chuyện này ông đã hứa với đứa con trai ông yêu nhất là cả đời rằng sè chôn giấu bí mặt này cho đến khi xuổng mồ. ông nói lảng sang chuyện khác: Chuyện này lâu lẩm rồi, cũng không có gì quan trọng. Bây giờ ông đi gặp bác sĩ.

***

Vũ không biết có nên cảm thấy có chút may mẳn vì mình bị bệnh hay không vì ngày nào cũng có người nhà đến thăm anh. Thật sự khi nhìn thấy bác hai, cả chú ba, bổ mẹ Hải đến thăm bệnh, còn xin lỗi gì đó, thậm chí là gọt táo, anh mới hiểu được thế nào là tình thân. Nhưng xen lẫn vào niềm vui nhò nhoi đó lại là một nồi đau khác lớn hơn rất nhiều. Vì cớ gì chú bác còn đến, nhưng người anh gọi là mẹ lại chưa bao giờ xuất hiện? Nói không mong đợi bà là nói dối vì dù gì bà cũng chính là người thân thuộc nhất với anh bây giờ, là người phụ nữ đã sinh thành ra anh. Nhưng cuối cùng bà cũng đến, vào một ngày chủ nhật, bà mang theo một giò trái cây gồm những loại mà anh ghét nhất. Anh không hiểu cho đến tột cùng bà ấy có thật đã sinh ra

anh hay không. Bà lặng lẽ ngôi xuông ghê, Ngọc ờ bên cạnh gọt táo cho anh.

- Có thật là con sắp chết không? - Gương mặt bà không biến sắc.

Vũ cảm thấy trái tim như bị ai đâm cho một phát. Có người mẹ nào lại tàn nhẫn đến hỏi con mình một câu như thế này hay không?

- Phải, chẳc là bà vui mừng lắm, vì cái gai là tôi cũng sắp biến mất rồi mà. - Anh nói bằng giọng tự giễu.

Bà không nói gì, chỉ đột nhiên quay sang nhìn chằm chằm Ngọc. Lát sau mới cất giọng: Cô đã có thai chưa?

Đột nhiên bị hòi khiến Ngọc giật mình quay lại, không biết nên trả lời thế nào.

- Làm gì thì làm, trước khi nó chết, cô nhất định phải lưu lại cho được giọt máu của nó chứ.

Nếu không làm được thì để Kiều giúp cho.

Ngọc không thể tin nhìn người phụ nừ trước mặt. Làm sao cho đến tận giờ phút này trong đẩu bà cũng chi có mỗi chuyện gia sản nhà họ Hoàng? Vì cớ gì khi đứa con trai bà đứt ruột sinh ra đang chuẩn bị từ giã cõi đời thì điều duy nhất bà ta quan tâm lại là đứa bé để giúp bà có được tài sản?

- Đi ra ngoài! - Ngọc đột nhiên nói, đồng thời cũng đến mờ cửa phòng, ánh mẳt lạnh băng nhìn bà.

Bà ta nờ nụ cười dịu dàng: Vì sao cô lại thiếu lề phép đến thế nhỉ? Không cần đuổi tôi cũng tự muốn đi, không thề ở lại đây thêm nữa đâu.

Cánh cửa đóng sẩm lại, nước mẳt lăn dài trên má, cô chạy vội đến ôm chầm lấy anh.

- Đáng lẽ người nên khóc là anh mới phải, em khóc cái gì? - Anh khẽ vuốt mái tóc cô.

- Là khóc dùm anh thôi. Không cẩn đề tâm đến bà ta, được không? - Cô biết lời này thật vô nghĩa. Bà ấy là mẹ anh, anh sao có thể không quan tâm. Chỉ là ngoài mấy lời này ra cô chẳng biết nói gì khác.

- Không sao cả, có em là tốt rồi.

Kiều đứng ngoài cửa, tận mắt nhìn thấy cảnh này, vội vã bò chạy. Cô chạy mãi, chạy mãi, không biết đang chạy trốn điều gì. Cảnh vật xung quanh nhòe đi, đôi chân cô kiệt quệ và mòi nhừ, nhưng cô vẫn chạy, vì cô sợ khi dừng lại lòng mình sẽ có đáp án. Cô không biết làm thế nào để ngăn nhừng cảm xúc hồn trào dâng một cách mãnh liệt trong lòng. Mọi người xung quanh đểu nhìn cô, bời lẽ khi cô chạy, mái tóc cô bay bay trong gió thật đẹp. Mai Lam Kiểu mãi mãi là người phụ nừxinh đẹp như thế. Cho đến khi mệt [ả và kiệt sức, ngâ nhào xuống đường, cô thật sự tìm ra đáp án. Sự thật, là thứ cô không thể đối diện!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Sao Mày Chậm Hiểu Thế? là tác phẩm truyện teen hài hước kể về nó - Phạm Băng Du,

21-07-2016 21 chương
Trinh Nữ Báo Thù

Trinh Nữ Báo Thù

Mùa Xuân tháng 4 năm 1962 tại Cần Thơ, lúc bấy giờ Cần Thơ là một trong sáu tỉnh nhỏ

22-07-2016 30 chương
Bánh Mì Thơm Cà Phê Đắng

Bánh Mì Thơm Cà Phê Đắng

Tên sách: Bánh Mì Thơm Cà Phê ĐắngTác giả: Ngô Thị Giáng UyênNXB: TrẻTình trạng: Hoàn

23-07-2016 7 chương
Món Nợ Ngọt Ngào

Món Nợ Ngọt Ngào

Một câu chuyện tình yêu mà chẳng hề có sự bảo vệ che chở của người con trai dành

23-07-2016 32 chương
Tà Áo Học Sinh

Tà Áo Học Sinh

Cuốn tiểu thuyết dành cho tuổi trẻ “Tà áo học sinh” gồm 4 phần (Tiểu Tam Nhi, Lâm

22-07-2016 24 chương
Nụ Hôn Đầu Tiên

Nụ Hôn Đầu Tiên

Tên truyện: Nụ Hôn Đầu TiênTác giả: Baby Hip - HopThể loại: Truyện TeenTình trạng:

27-07-2016 10 chương
Nói Yêu Em Đi Anh

Nói Yêu Em Đi Anh

Tôi trở về nhà sau một ngày học mệt mỏi. Mình có nên đi đến buổi lễ đó không

22-07-2016 24 chương
Buồn Làm Sao Buông

Buồn Làm Sao Buông

Bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha của mình - như

22-07-2016 24 chương
Những Mùa Hoa Mãi Nở

Những Mùa Hoa Mãi Nở

Những Mùa Hoa Mãi Nở như một lời tâm tình của một kẻ đang yêu trong mê dại. Mời

21-07-2016 33 chương
Con có quyền hạnh phúc

Con có quyền hạnh phúc

Người ta thường nghĩ tình yêu thay đổi hết mọi tật xấu của con người, có tình yêu

23-06-2016
Thư gửi chị dâu...

Thư gửi chị dâu...

Gửi chị dâu... Người ta thường nói: "Con gái sinh ra rồi sẽ làm con người khác, con

23-06-2016
Điều em muốn...

Điều em muốn...

14.00 Anh biết không, hạnh phúc với em đơn giản là thế.... *** Anh, khi

24-06-2016

Snack's 1967